Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 258 - Gay Go

Nguyễn Hoàng An lo lắng nói: “Bất kể là Hồng Diệp hay là đội Hồn, chúng ta đều phải nghĩ biện pháp đối phó.”

Thế Minh nói: “Có hai biện pháp đối phó, vụ nổ vừa rồi đủ để thu hút cảnh sát, nhưng mình sẽ khó giải thích, hai là xử lý chúng trước khi cảnh sát đến. "

Nguyễn Hoàng An có hơi do dự: "Phương án thứ hai tốt hơn, nhưng chúng ta nên dùng cái gì để chiến đấu với bọn nó?"

Thế Minh nhìn hai khẩu súng trong lòng bàn tay: "Cứ dùng tạm đi."

Nguyễn Hoàng An nghi hoặc hỏi: “Chỉ bằng hai khẩu súng lục?”

"Chờ Máu Lạnh."

Thế Minh vừa nói xong, Trung Vương liền lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện. Lúc này lại có thêm mấy người từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy tình huống bên trong, họ đều giật mình. Một người trong đó có thân hình gầy gò, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, mặc dù quần áo cũng giống như những người khác nhưng có thể nhận biết người đàn ông này chính là thủ lĩnh. Sau khi đi vào, hắn ngửi thấy mùi khét, cau mày vẫy tay với những người xung quanh, những người khác hiểu ý hắn, tách ra, cảnh giác, chậm rãi tiến về phía trước.

Khi Thế Minh và những người khác nghe thấy âm thanh, Trung Vương nhỏ giọng nói: "Bọn này khó đối phó."

Thế Minh gật đầu, cởi áo khoác, lấy tay chỉ rồi lại chỉ vào Trung Vương. Trung Vương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lau mồ hôi trên lòng bàn tay rồi nắm chặt báng súng. Thế Minh ra hiệu trước, hất tay, áo khoác từ trong góc bay ra. Trung Vương chuẩn bị tốt, nhìn thấy Thế Minh vứt quần áo, đang định chạy ra ngoài, nhưng lại dừng lại, nhìn Thế Minh lắc đầu, cười khổ.

Thế Minh vốn muốn ném quần áo của mình để thu hút sự chú ý của đối phương, Trung Vương nhân cơ hội này nhảy ra ngoài, tuy nhiên đối phương lại không hề nhúc nhích, chiếc áo vừa ném ra, họ cũng không bắn một phát nào. Cả đại sảnh chìm trong màu tối, bầu không khí căng thẳng, vừa có một bóng đen bay qua mà chúng không bắn, điều này đủ chứng minh một điều, nếu đối thủ không phải là cao thủ giàu kinh nghiệm, rất có thể cũng có kính nhìn xuyên đêm. Chỉ lắng nghe tiếng bước chân, đủ biết có rất nhiều người.

Trung Vương chỉ vào mắt, Thế Minh hiểu ý, gật đầu, cậu hiện tại không nghĩ ra được biện pháp nào tốt, chỉ có thể liều mạng chống cự, hai tay cầm súng đứng dựa vào tường. Cậu ném quần áo để đánh lạc hướng đối phương.

Tên thủ lĩnh chỉ vào góc tường, chậm rãi từng bước di chuyển sát mép tường. Khi đến góc tường, hắn dừng lại, đứng im. Khoảng cách giữa Thế Minh và hắn ta không đến một mét, cả hai đều đứng dựa vào tường, họ chỉ cách một bức tường, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương, cả hai đều không dám khinh xuất hành động. Hai người đều biết, ngay khi ló đầu ra, sẽ được chào đón bởi một loạt đạn. Cả hai không nhúc nhích, phía đàn em hai bên cũng im ắng, mặc dù hai bên không nhìn thấy nhau, nhưng bầu không khí ngột ngạt đủ đè nặng đến độ ngạt thở.

Thời gian dần trôi, hai bên vẫn âm thầm đối đầu. Bên Thế Minh chỉ có ba người, nếu chủ động chẳng khác nào tự sát. Không biết bên kia bức tường có bao nhiêu người.

Bên đối phương vừa phái năm người tiến vào, trong nháy mắt đã bị nổ tung, bọn họ cũng hơi kiêng dè.

Thế Minh nheo mắt lại, nhẹ giọng hỏi: “Đội Hồn?"

Âm thanh không lớn, nhưng đại sảnh yên tĩnh đến lạ thường, đủ để tất cả mọi người có mặt nghe thấy.

Tên thủ lĩnh dẫn đoàn đã nghe thấy và nói tiếng nước S bằng một giọng gượng gạo: "Lê Thế Minh!"

Thế Minh không trả lời, cũng không còn gì để trả lời. Người đàn ông bên kia cũng không nói gì. Cả hai đều đã tìm được câu trả lời mình mong muốn. Sau khi xác nhận đối phương quả thực là Thế Minh, người đàn ông nắm chặt nắm đấm, lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhắc đến cái tên Lê Thế Minh, đối với đội Hồn như một con dã thú đối, chúng vừa ghét vừa sợ. Ai trong đội Hồn cũng muốn khử gọn Lê Thế Minh, bao gồm cả người cầm đầu này, khi nghe nói người kia là Thế Minh, hắn không khỏi căng thẳng, hơi thở dần gấp gáp.

Thế Minh nghe rất rõ tiếng thở, cậu nhếch lên khóe miệng tự tin: "Trước đây, có một số người trong số chúng mày cũng muốn giết tao, nhưng tiếc thay đều chết."

Người đàn ông không nói gì, nhưng giọt mồ hôi trên đầu chảy dài xuống má. Thế Minh lại hỏi: "Mày có tin số mệnh không? Đây là vận mệnh, ông trời đã an bài, đội hồn chúng mày không đánh bại được tao. Mày, đến đây, để chọn, cái chết."

Người đàn ông lên tiếng: "Mày không phải thần, cũng chẳng phải ông trời, tao không tin số phận."

Thế Minh lắc đầu nói: "Tiếc làm sao!” Vừa nói, cậu vừa vung cổ tay, găm vàng nằm gọn trong lòng bàn tay.

Cậu nói: "Mày nên tin!" Nói xong, cậu lắc lắc vai, găm vàng tuột khỏi tay. Cậu và người đàn ông đó đứng ở góc tường, không đối diện nên người đàn ông không mấy chú ý đến động tác nhỏ của Thế Minh. Thế Minh kéo mạnh cổ tay, găm vàng bay trong không trung, sợi bạc siết chặt, con dao xoay tròn trong không trung và bay trở lại. Nhưng thay vì bay về phía Thế Minh, nó lại đâm thẳng vào mặt đối phương ở đầu bên kia bức tường.

Hiện tại, găm vàng của Thế Minh đã được luyện tập đến mức thuần thục. Cậu có thể khống chế và di chuyển tự do theo ý của bản thân. Cậu biết tài thiện xạ của bản thân có hạn, không đọ kịp với những người khác, vào thời khắc quan trọng, găm vàng là quân cờ hộ mệnh cuối cùng của cậu. Vì vậy cậu đã luyện tập chăm chỉ trong suốt khoảng thời gian rảnh rỗi. Vừa rồi đang nói chuyện với người đàn ông này, cậu đã xác định được vị trí của đối phương. Còn về việc con dao có đâm trúng hay không, Thế Minh cũng không biết, cậu chỉ là đang thử vận ​​may.

Người đàn ông dồn toàn bộ sức lực tập trung vào Thế Minh, nhưng hắn ta không biết rằng một con dao bay ra từ lúc nào. Khi hắn ta phát hiện ra, thì đã quá muộn…

Con dao đâm trúng mắt trái của người đàn ông, dù là lực bật của con dao không mạnh, nhưng cũng đủ làm người đàn ông điêu đứng. Hắn hét lên đau đớn, hai tay ôm mắt, máu chảy dồn ra từ khe hở giữa các ngón tay. Thế Minh nghe thấy tiếng kêu, cậu vui mừng, muốn rút về, găm vàng bay ra khỏi mắt người đàn ông, mang theo một vệt máu.

Các thành viên của đội Hồn không biết chuyện gì đang xảy ra, khi nhìn thấy thủ lĩnh bỗng hét lên. Tất cả bước tới quan sát, họ thấy khuôn mặt hắn ta đầy máu, một bên mắt sưng tấy và liên tục chảy máu. Người đàn ông dùng hết sức gào thét: "Đừng lo cho tao! Giết, giết Lê Thế Minh!"

Các thành viên của Đội hồn chưa kịp trả lời thì bên ngoài đại trận hỗn loạn, tiếng la hét vang dội bốn bề. Mọi người trong Đội hồn đều đơ ra, chúng nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lúc này, một thành viên của Đội hồn hoảng sợ chạy tới, thở hổn hển: "Có... kẻ địch đang đến! (Tiếng Trung)"

Thủ lĩnh nghe xong chửi rủa, nhìn quanh đại sảnh với con mắt đỏ ngầu, nghiến răng, che mắt, xua tay nói: "Rút lui! (Tiếng trung)"

Vừa ra lệnh các thành viên lần lượt rời khỏi toà biệt thự, sau vài tiếng hét, bên ngoài dần trở về yên tĩnh. Một lúc sau, lại có một nhóm người khác từ bên ngoài bước vào, đều mặc đồ đen, tay áo đeo băng đỏ, có người khom lưng bước vào khẽ gọi: "Anh Minh? Anh Vương?"

Phía sau bức tường, Thế Minh và Trung Vương nhìn nhau, đồng thanh nói: “Là người của mình!”

Không sai, chính là Trung Vương nhận được điện thoại liền đưa Máu Lạnh đến hỗ trợ. Thế Minh và ba người khác từ trong góc đi ra, bởi vì cả toà nhà tối, các thành viên Máu Lạnh không phân biệt là địch hay bạn, tất cả đều giơ súng lên. Trung Vương nói: "Người của mình!"

Mọi người thấy đó là Trung Vương, quay đầu lại thì thấy Thế Minh cũng ở đó, thầm thở phào nhẹ nhõm, cất súng: "Anh Minh, anh Vương, mọi người không sao chứ?"

Thế Minh lắc đầu hỏi: "Bọn nó chạy trốn rồi à?"

Máu Lạnh biết cậu đang nói ai, gật đầu: "Còn lại tám người, những người khác đều đã trốn thoát. Nhìn dung mạo và kỹ năng của bọn hắn, hẳn là quân của Đội hồn."

Thế Minh gật đầu, nghiến răng: "Đúng vậy, chính là Đội Hồn, bọn âm hồn bất tán!"

Đội Hồn đột ngột đến và cũng nhanh chóng rời đi càng. Họ không tiếp xúc nhiều với Máu Lạnh, tất cả đều ngồi xe chạy trốn. Kết quả có 5 người thiệt mạng và 3 người khác bị thương đã bị bắt giữ. Thế Minh sai người quét dọn trong ngoài biệt thự, Trung Vương chỉ vào bắt được ba người hỏi: "Anh Minh, ba người này nên xử lý như thế nào?"

Thế Minh không do dự nói: “Giữ lại thì phiền.” Trung Vương hiểu ý gật đầu, nháy mắt với thuộc hạ.

Không lâu sau, cảnh sát đến tuần tra các con phố trước biệt thự, một người trong số họ đã tiến vào cổng phía bắc của toà biệt thự. Đại sảnh tuy sạch sẽ nhưng trên tường đầy vết đạn, cảnh sát sửng sốt, muốn dùng bộ đàm gọi người, Nguyễn Hoàng An từ trong góc đi ra, vỗ vỗ vai cảnh sát, cười nói: “Anh ơi, bớt một việc còn hơn thêm việc.”

Anh vừa nói vừa lấy từ trong túi ra mười mấy tờ nhét vào túi cảnh sát rồi nói: “Về nhà mua chút rượu giải nhiệt. Làm người đôi khi cũng có lúc nhầm."

Người cảnh sát này thông minh, khi sờ vào tờ tiền trong túi, anh ta giật mình, có khá nhiều! Anh ta đặt bộ đàm vào túi, chỉ vào tường và cười nói: “Nhà này vừa sửa chữa lại, tôi không làm phiền nữa." Nói xong xoay người rời đi.

Sau khi bước ra ngoài, vẫy tay, lớn tiếng nói: “Tòa nhà này không vấn đề gì. Không phải ở đây.”

Thế Minh đi đi lại lại trong phòng, gọi điện cho Huệ Mẫn hỏi: “Thi thể Văn Nông đã được tiêu hủy chưa?”

“Chưa.”

“Ừ, tốt. Chặt đầu nó gửi cho Tiêu Bàng. Nó vừa cho mình bất ngờ, mình cũng phải tặng nó một món quà bất ngờ."

Đang nói chuyện, Đặng Tâm Lỗi đã đến. Không lâu sau, bốn người đắc lực Bắc Đạo trở lại đại sảnh, đầu bù xù, thở hổn hển.

Nguyễn Hoàng An hỏi thì mới biết bốn người họ bị Tiêu Bàng đánh trả, bốn tuyến đường chính cũng lần lượt thất thủ. Bốn người họ không dám gặp Thế Minh nên chỉ dám chuyển lời cho Nguyễn Hoàng An nói với đại ca và cầu xin giảm tội.

Thế Minh nghe xong không nói gì, cậu đã sớm đoán trước được điều này, vì mục tiêu của Tiêu Bàng không phải là Văn Nông nên chắc chắn là Thành phố ĐN. Nếu muốn tấn công diện rộng Thành phố ĐN, bốn con đường trọng điểm đều là đường phải vượt qua. Là điểm quân sự mấu chốt tranh đấu trong chiến lược nội thành. Thông minh như Tiêu Bàng, làm sao có thể bỏ qua, bốn người này của Bắc Đạo đương nhiên không phải đối thủ. Bị hắn đánh trả là chuyện bình thường.

"Giỏi lắm Tiêu Bàng!"

Thế Minh lẩm bẩm: "Xem ra tao đánh giá hơi thấp nó."

Trung Vương thận trọng hỏi: “Vậy bây giờ nên xử lý thế nào?”

Thế Minh cau mày, đầu óc quay cuồng, lẩm bẩm một mình: "Thành phố ĐN?”

Thế Minh bước đến bên cửa sổ, giữ khung cửa sổ, nhìn về hướng xa. Một lúc sau, cậu hỏi: "An Quốc đâu? Sao vẫn chưa về?"

Trung Vương trầm giọng nói: "Chắc nó ở ngoài tìm tin tức."

Thế Minh gật đầu, ánh mắt lạnh lùng hướng về phương xa: “Hiện tại giao lộ từ nội thành đến ngoại thành phía nam đã hoàn toàn được đánh thông, nếu đoán không lầm, Tiêu Bàng ổn định quân sĩ một ngày, sớm sẽ có đại tấn công. Nam Đạo Môn vừa mới thắng lớn, sĩ khí của nó rất mạnh, sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, huống chi đội Hồn đang âm thầm hộ ứng.”

Nguyễn Hoàng An cau mày nói: "Hay là chúng ta tấn công trước!"

Trung Vương lắc đầu nói: “Không ổn, Tiêu Bàng rất khôn, kiểu gì nó cũng có chuẩn bị!”

Nguyễn Hoàng An mất kiên nhẫn: “Đánh không được, không đánh cũng không được. Vậy giờ phải làm sao?”

Thế Minh nheo mắt nói: "Đêm nay nó sẽ đánh chúng ta, chúng ta cũng có cơ hội phản công. Cho nó gánh một đòn chí mạng."

Trung Vương và Nguyễn Hoàng An đồng thời nói: “Làm sao cho nó một đòn chí mạng?”

Thế Minh cười nói: "Tiêu Bàng rất thận trọng phải không?! Nó sẽ không đích thân cầm quân. Rất có thể sẽ trấn thủ ở căn cứ."

Nguyễn Hoàng An lại hỏi: “Trấn thủ ở căn cứ thì đã sao?”

Thế Minh vuốt một sợi tóc ra phía sau: “An, đến lúc dùng đầu óc hoạt động.”

An Quốc mãi đến sáng sớm mới trở về, lúc này đại đa số mọi người đều đã nghỉ ngơi, chỉ có Thế Minh vẫn còn thức, cậu nằm trên giường suy nghĩ ngày mai nên đối phó Tiêu Bàng như thế nào khi tình thế đang vướng mắc với đội Hồn. Lúc này, anh ta gõ cửa, bước vào, Thế Minh chưa kịp nói, An Quốc đã lên tiếng trước: "Anh Minh, em đã tìm ra nơi trú ẩn của Đội hồn rồi."

“Hả?” Thế Minh bừng tỉnh, nhảy khỏi giường: “Ở đâu?”

An Quốc nói: "Có khoảng hai mươi người ở gần đại doanh Nam Đạo. Tuy nhiên, chúng có vẻ là những quân cội giàu kinh nghiệm, khá khó đối phó. Hơn nữa, còn có Nam đạo tiếp ứng."

Thế Minh và đội Hồn đã chiến đấu nhiều lần, hầu hết đều dùng lối đánh lén để giành chiến thắng, lần này An Quốc đặc biệt cảnh cáo Thế Minh.

Thế Minh hiểu ý, gật đầu nói: "Chiến đấu cũng được, địch dù gì cũng chỉ có hơn 20 người, cần gì phải đánh lén?"

An Quốc hỏi: “Anh Minh có sáng kiến gì…?”

Thế Minh từ trên giường đứng dậy, bước tới bước lui hai bước, nói: “Đã đến lúc phải tấn công bằng vũ lực.”

Cậu dừng lại và hỏi: “Từ đội hồn đóng quân tới Nam Đạo cách nhau bao xa?”

"Rất gần, không đến một dặm. Những người từ trong thành đi tới căn cứ Nam Đạo đều phải đi qua căn cứ của Đội hồn."

Thế Minh nghe xong trợn trừng mắt, vỗ tay: "Tốt, tốt lắm!”

An Quốc há miệng, nghĩ mình nghe nhầm, hỏi: "Anh Minh, tốt chỗ nào?"

Thế Minh cười nói: “Không có gì tốt hơn cái này.”

Đúng như Thế Minh đã nói, Đội Hồn đã bị đánh chết một số quân bởi những vụ ám hại đẫm máu nên không dám xuất binh trong đêm. Tiêu Bàng sau khi chiếm lĩnh được trục đường giao thông chính dẫn vào thành, tinh thần hứng khởi. Tuy nhiên, sau một đêm vất vả, binh sĩ mệt mỏi, thuộc hạ cũng không chịu nổi, Tiêu Bàng sai người canh gác đường chính và ra lệnh cho hầu hết mọi người về nghỉ ngơi và hồi phục sức lực, tối mai sẽ đấu một trận sinh tử với Thế Minh.

Tính toán của hắn không sai, nhưng Thế Minh cũng không yên, toàn bộ Bắc Môn như một cỗ máy khổng lồ dần dần hoạt động. Chỉ là những chiếc đinh rỉ sét phải được nhổ ra thay mới.

Bình Luận (0)
Comment