Ban ngày, trời yên biển lặng, Bắc Đạo có người ra kẻ vào bận rộn như chảy hội. Ban đêm, bầu trời u ám, vầng trăng khuyết ẩn sau đám mây đen, chiếu rọi xuống mặt đất ánh sáng yếu ớt. Đêm nay là đêm không ngủ.
Thế Minh đem theo hơn 30 người Máu Lạnh rời khỏi nội thành phố và ẩn náu tại một vùng đất hoang ở ngoại ô phía nam.
Thời tiết buổi sáng khá đẹp, có nắng có gió, nhưng về đêm, gió sương buốt giá xuyên qua lớp áo ngoài mỏng manh, đủ khiến người ta co rúm lại thành một quả bóng. Đêm mùa đông dù ở miền Nam hay miền Bắc đều sẽ lạnh.
Nguyễn Hoàng An ngồi xổm ở trên bãi cỏ héo, dựng cổ áo, rụt cổ: "Anh Minh, mình có nên ra tay chưa? Nếu cứ tiếp tục thế này, không chết vì đấu cũng đến chết vì cóng."
Thế Minh cũng lạnh, run rẩy nói: “Nếu biết lạnh thế này, trước khi ra ngoài đã mặc thêm cái áo khoác rồi.”
Nguyễn Hoàng An chửi: “Sáng mặc một cái áo cũng nóng. Ai biết đêm lạnh như ở hầm băng? Mẹ nó, thời với chả tiết!”
Thế Minh quay đầu lại, nhìn thấy những người khác đều vai kề vai, cuộn tròn ôm nhau, đa số đều là người ngoài Bắc chịu lạnh giỏi như thế, mà cũng thấy lạnh. Càng dễ hình dung Nguyễn Hoàng An vì sao thấy lạnh như vậy, Thế Minh an ủi: "Chờ tí nữa, quân còn chưa phái đi, giờ mà chui đầu ra, chúng ta sẽ chết.”
Nguyễn Hoàng An cảm thấy toàn thân rét cóng, nước mắt nước mũi cứ trào ra như mưa, đành phải rút điếu thuốc ra hút.
11 giờ đêm, Trung Vương gọi điện và Nam Đạo đã điều động xuất quân. Không lâu sau, An Quốc lại có một tin tức truyền đến, Đội hồn không hề động tĩnh.
Thế Minh nghe xong nheo đồng tử, nhếch khóe miệng, tự nhủ: "Tốt lắm!"
Cậu lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho bốn đắc lực Bắc Đạo, bình tĩnh nói: “Đã đến lúc các anh em ra tay.”
Hóa ra ban ngày Thế Minh đã ra lệnh cho bốn người này nhiệm vụ tối nay bằng mọi giá phải tấn công bằng được Đội Hồn. Bốn người nghe xong liền gật đầu đồng ý, họ rất mừng rỡ. Vì nghe qua nhiệm vụ quá đơn giản, tổng số thuộc hạ của bọn họ không dưới 4000, Đội hồn cũng chỉ xấp xỉ 20, bốn ngàn đấu với hai mươi, bất kể mạnh đến đâu, có giỏi giang đến đâu, cấp dưới của họ dù ngu đến đâu, mỗi người một quyền thừa sức đánh chết hai mươi người. Thế Minh vừa gọi điện xong, bốn người họ đem theo thuộc hạ lao nhanh ra ngoài hành sự. Họ không ngu, lặng lẽ vòng qua đại doanh trại ở Nam Đạo Môn, hướng về nơi mà Đội Hồn tạm trú.
Thế Minh cất điện thoại, Nguyễn Hoàng An ở một bên lẩm bẩm: “Anh Minh, anh giao cho bốn bọn họ nhiệm vụ hơi đơn giản quá ấy.”
Thế Minh thờ ơ: “Đây là kết quả mà mình mong muốn.”
Sắc mặt cậu lạnh lùng, tiêu diêu tự tại: "Đã đến lúc chúng ta đi gặp Tiêu Bàng."
Như Thế Minh đã nói, lần này Nam Đạo phát động một cuộc tấn công quy mô lớn vào khu vực nội thành, nhưng Tiêu Bàng không đích thân cầm quân tiến đánh mà cố thủ ở tổng bộ nắm bắt tình hình và chỉ huy từ xa. Hiện tại hắn rất tự hào vì ở thế chủ động, cũng có nghĩa hắn chiếm thế thượng phong.
Điều duy nhất khiến hắn không vui chính là món quà bằng đầu của Văn Nông nhận được từ Bắc Đạo vào buổi sáng. Tuy nhiên, nếu chiếm thành phố ĐN, cho dù không giết được Thế Minh, hắn vẫn sẽ có một lời giải thích thỏa đáng trước mặt Vũ Việt Hùng.
Hắn đang thoải mái ngồi trong căn phòng lớn nhất của khách sạn, uống trà và nhìn vào bản đồ trải dài trên bàn. Trong đầu hắn đang âm thầm tính toán nơi nào Thế Minh sẽ triển khai quân nòng cốt và nơi nào là nơi hiểm yếu.
Trước khi đại ca quay trở về, Tiêu Bàng tôi có thể đuổi Bắc Đạo ra khỏi ĐN được không? Đang suy nghĩ, bỗng điện thoại reo, hắn nhấc máy, hoá ra là Nghĩa Chiến. Thiên vương súng được Tiêu Bàng bố trí làm tiên phong, chỉ huy hàng ngàn người hùng mạnh tiến vào thành phố.
Tiêu Bàng vội vàng hỏi: “Chiến, có gặp quân Thế Minh phản kháng không?”
Nghĩa Chiến ở trong thành hồi âm lại: “Lạ lắm anh, ở đây em đi thẳng một đường tiến vào trung tâm, không dao, không súng, thậm chí còn không thấy bóng hình người của Bắc Đạo. Anh Bàng, anh nghĩ có huyền cơ diệu kế gì không?"
Tiêu Bàng ngây ra, nghi hoặc nói: “Không có phản kháng gì à?”
Nghĩa Chiến kiên quyết: “Bốn đường phân lối, hiện tại quân sĩ đều đã tới thành, dọc đường không gặp bất lợi. Có phải mình gặp đầm tù nước đọng không anh?”
Tiêu Bàng đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, lẩm bẩm: “Thằng Minh nó còn định làm cái trò gì?!”
Một lúc sau, hắn dừng lại, hít sâu một hơi rồi nói: “Mặc kệ nó giở chiêu trò gì. Chiến! Mày cứ chiến đi! Bây giờ cứ đi tấn công vào Bắc Đạo. Có mưu kế gì thì phải thử mới rõ!”
Nghĩa Chiến nghe vậy cạn lời, Tiêu Bàng đúng là chỉ giỏi võ mồm, miệng kêu mình đi thử, nhưng bản thân lại trốn thui trốn lủi ở sau vườn. Trong lòng dù có biết mười mươi, nhưng ngoài mặt không thể nói ra, Nghĩa Chiến gật đầu nói: "Được, em đi ngay đây."
Tiêu Bàng cảnh cáo: “Chiến, phải cẩn thận.”
"Đừng lo, em tự lo được.”
Nghĩa Chiến rểnh rang vừa đi vừa dừng, chậm rãi tiến về phía nội thành, hắn sợ rơi vào bẫy của Thế Minh. Nhưng hắn không bao giờ nghĩ rằng Thế Minh hiện đang ở vùng ngoại ô phía nam và đang lặng lẽ tiếp cận căn cứ của Nam Đạo. Phần lớn quân Nam Đạo đều đã được phái đi, trong căn cứ chỉ có chưa đầy trăm người, Tiêu Bàng yên tâm không mấy lo lắng, bởi vì trong hàng trăm người, có Hồng Diệp là bùa hộ mệnh - tấm lá chắn cho hắn. Điều quan trọng hơn hết, Tiêu Bàng nằm mơ cũng không ngờ rằng Thế Minh sẽ phớt lờ nội thành ĐN và tấn công trụ sở chính bên mình. Tiêu Bàng quên mất mới ngày hôm qua hắn đã giở trò đánh lén tổng bộ Bắc Đạo.
Thế Minh và Nguyễn Hoàng An cùng với hơn 30 thành viên Máu Lạnh chậm rãi tiến về phía khách sạn nơi Tiêu Bàng đang đóng quân, dọc đường họ không gặp trở ngại nào và cũng không gặp bất kì gián điệp nào, chỉ khi đến gần khách sạn họ mới phát hiện ra một số người đi tuần tra xung quanh.
Thế Minh hiểu ý mỉm cười, gật đầu với những người khác rồi bước tới.
Khi họ gần đến gần, các tên canh gác phía trước tòa nhà đã chú ý nhưng họ không nghĩ đối phương lại là người của Bắc Đạo, huống chi là có cả Lê Thế Minh trong đó.
Họ lớn tiếng hỏi: “Ai? Ai đấy?”
Thế Minh mỉm cười, lộ ra một hàng răng trắng, nhưng tốc độ di chuyển đã nhanh hơn, cậu bước vội đến rồi nói: “Đến tao mà mày còn không biết. Mày đáng được chết! "
Nghe Thế Minh tự tin, giọng điệu bình tĩnh uy lực. Đây là nghĩa khí của bậc quân vương, mà phàm nhân khó giả bộ được. Bọn họ giật mình, nhìn kỹ lại, nhưng trời quá tối, khó mà nhìn rõ. Hắn mơ hồ nhận thấy ánh mắt của người đàn ông này cực kỳ sáng, ánh sáng loé trong đôi mắt, thầm nghĩ chẳng hay đụng độ nhân vật máu mặt nào của tổng bộ. Nghi ngờ cất tiếng hỏi: "Anh là...?"
Lúc hắn đang do dự, Thế Minh đã tới gần, nhẹ giọng nói: "Nhìn kỹ vào."
Lần này hắn đã nhìn rõ ràng, người trước mặt tuổi tác không lớn, nhưng khí chất được thể hiện ra rõ ràng, chỉ có những người đã đứng trên đỉnh cao một thời gian lâu mới có khí chất như vậy. Hắn ta đưa tay lên gãi đầu, mặc dù không biết người này, nhưng cũng không dám đắc tội, liền nảy ra chủ ý, nghiêng đầu hỏi: “Anh, anh là người thành phố CT à?”
Sắc mặt Thế Minh thay đổi, cậu vốn muốn công kích đánh mạnh chiếm nhanh, nhưng xem ra không cần, cậu khẽ mỉm cười, chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt lên trời, không trả lời, vẻ mặt kiêu ngạo. Tuy nhiên, ngón tay sau lưng lại hơi móc lên hai lần. Nguyễn Hoàng An ở phía sau, là người gần nhất với Thế Minh, nhìn động tác nhỏ này, liền hiểu được ý nghĩa hành động, không vội vàng tiến về phía trước, thò tay vào trong ngực hắn, lấy từ trong túi ra một chiếc lá phong đỏ, trầm giọng nói: “Lá đỏ khẽ rơi mặt nước - Hồng Diệp dậy máu ăn thề.”
Uầy! Hắn ta hít một hơi, những người trước mặt hóa ra là người Hồng Diệp, chẳng trách bọn họ cảm thấy trên người đều mang sát khí, hắn rùng mình, khẩn trương nói: "Anh, đợi một chút, em sẽ vào trong báo cáo."
Nguyễn Hoàng An xua tay nói: "Không được, ta đang gặp nguy hiểm, mày tránh sang một bên!"
"Cái này..." Hắn có hơi ngập ngừng suy nghĩ, mặc dù sợ Hồng Diệp, nhưng cứ như vậy để họ vào, Tiêu Bàng không hỏi thì không sao, nhưng nếu có hỏi đến thì không biết ăn nói thế nào. Tiêu Bàng luôn coi trọng tính kỷ luật. Thấy hắn do dự, Thế Minh sắc mặt tối sầm, nghiêm nghị: "Tao không muốn lặp lại lời vừa nói, trừ khi mày không coi Hồng Diệp là người của mình."
Nói xong, cậu lấy đầu ngón tay vỗ nhẹ vào eo. Một khẩu súng hiện ra, hắn ta đương nhiên có thể nhận ra. Mồ hôi lạnh toát ra trên đầu, ngay cả Tiêu Bàng cũng không dám đắc tội với người của Hồng Diệp, chứ đừng nói đến bản thân mình. Nếu như người trước mặt trong đó tức giận bắn một phát súng giết chết, hắn cũng bó tay, vội xua tay: "Hồng Diệp đương nhiên là người của chúng ta. Các anh mời đi theo em. Nhưng anh mang theo thuộc hạ... "
Thế Minh hiểu ý của hắn, gật đầu: "Bọn họ có thể ở ngoài, mày dẫn tao đi gặp Tiêu Bàng!"
Nghe xong, hắn thở phào nhẹ nhõm, gật đầu liên tục: "Được, được! Anh đi với em."
Nguyễn Hoàng An lo lắng, cau mày muốn đi theo, Thế Minh khẽ mỉm cười, nháy mắt ý bảo đừng lo lắng, đồng thời nhân lúc người khác không chú ý, cậu nhanh chóng thấp giọng nói: "Hai phút nữa chúng ta sẽ bắt đầu." Nói xong cậu theo hắn ta vào tòa nhà.
Thế Minh trước đây chưa bao giờ vào khách sạn này. Đây là lần đầu tiên cậu đến. Nhìn từ bên ngoài, nó trông giống như một tòa nhà cũ nát tồi tàn nhưng khi bước vào bên trong, mới nhận ra đây là một thế giới hoàn toàn mới mẻ. Nội thất được sang trọng, đập vào mắt là một đại sảnh rộng rãi, trải thảm đỏ tạo cảm giác quyền quý khi bước lên, bàn cà phê và ghế sofa làm bằng gỗ đàn hương tạo thêm nét cổ kính. Thế Minh thầm gật đầu, Nam Đạo Môn đúng là có phong thái thưởng cảnh của người miền Nam, không giống như người miền Bắc chú ý đến nề nếp phép tắc.
Hắn ta đưa tay ra, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Anh Bàng ở tầng ba."
Thế Minh ánh mắt không thiện ý, nhướng mày, trầm giọng nói: "Mày mau dẫn đường, đừng lãng phí thời gian!"
"Vâng, vâng!" Hắn ta vội vàng xin lỗi, nhưng trong lòng hừ lạnh một tiếng. Chỉ là một người của Hồng Diệp mà? Ra oai cái con mẹ gì?!
Hắn ta đưa Thế Minh lên tận tầng ba, chỉ vào căn phòng trong cùng nói: “Anh Bàng ở bên trong, để em đi thông báo.”
Thế Minh nhìn cánh cửa gỗ đặc màu đen ở cuối hành lang, nheo mắt lại, lắc đầu nói: "Không cần! Làm phiền chú em rồi!”
"Không phiền ạ, không..." Hắn ta đang muốn khiêm tốn nói vài lời khách sáo gì đó, nhưng Thế Minh ra tay nhanh như chớp, trong nháy mắt bịt miệng hắn. Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì lưỡi đao vàng đã cắt đứt cái thanh quản đang chuẩn bị gầm rú. Thế Minh nhìn vẻ mặt kinh hãi, hai mắt trợn to nhưng không thể kêu lên của đối phương, cậu nhẹ giọng nói: “Xin lỗi chú em.”
Cậu từ từ đỡ cơ thể dần ngã xuống của đối phương, nhẹ nhàng đặt xuống đất rồi sải bước về phía căn phòng cuối hành lang. Trước khi mở cửa, cậu cẩn thận lắng nghe, nhưng bên trong không có động tĩnh gì. Thế Minh cười lạnh, xoay tay nắm, chậm rãi đẩy cửa hé ra một khe, cậu trượt vào như con chạch, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cẩn thận đi qua phòng ngoài, nhìn bên trong phòng, khá rộng như một đại sảnh rộng rãi, ở giữa có một bàn hội nghị, nhưng lại trống không, vắng bóng người? Thế Minh sửng sốt. Là đối phương đang lừa mình? Cậu lại lắc đầu, không, vẻ mặt ấy không giống như đang nói dối, vậy Tiêu Bàng đã đi đâu?
Cậu đi vòng quanh phòng và tìm thấy một bản đồ trên bàn. Trên đó có một dấu tích hình tròn và ký hiệu then chốt, đây rõ ràng là thiết kế của Tiêu Bàng, bên cạnh có một cái gạt tàn, trên đầu còn có nửa điếu thuốc tàn.
Thế Minh hơi hoảng, đúng lúc này, cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, bước ra một người đàn ông, tay xách quần, môi mấp máy, lẩm bẩm điều gì đó. Vừa bước ra, chạm thẳng mặt với Thế Minh, hai người đều không chuẩn bị tinh thần, ngơ ngác đứng tại chỗ.
"Lê Thế Minh!" Người đi ra là Tiêu Bàng, vừa mới đi vệ sinh xong. Hắn vừa đi ra liền thấy trong phòng còn có một người khác, gần như tự hỏi không biết mắt mình có vấn đề gì không. Người không nên xuất hiện lại vô tình xuất hiện ở nơi mình ít ngờ tới nhất, hắn ta ngạc nhiên không nói lên lời.
Vừa lúc hắn định hét lên, Thế Minh cũng động. Tuy rằng Tiêu Bàng đột nhiên bước ra, cậu cũng không ngờ. Nhưng dù sao là đột nhập, ít nhiều cũng đã có chuẩn bị sẵn. Cậu phản ứng rất nhanh, con dao găm vàng trong tay còn chưa kịp cất, vẫn còn sót vài giọt máu tươi của tên thuộc hạ ban nãy. Cậu giơ cánh tay, ánh sáng vàng lóe lên, xuyên qua cổ họng Tiêu Bàng.
Tiêu Bàng không những có trí tuệ phi thường mà còn có những thân thủ phi phàm. Trước mắt hắn hiện lên một tia ánh sáng, hắn biết mình gặp nạn, vội vàng nghiêng đầu, con dao vàng mang theo tiếng gió lao vút qua, hắn chỉ cảm thấy đau nhói ở cổ, sau đó là một cảm giác lạnh lẽo. Tiêu Bàng hét lên một tiếng rồi lao ra khỏi cửa trốn. Con dao của Thế Minh mặc dù đã bắn trượt phần trọng yếu nhưng nó vẫn sượt được một lớp da. Tiêu Bàng không có thời gian để xem vết thương và hắn cũng không có ý định chiến đấu với Thế Minh. Bây giờ Thế Minh đích thân tới, không thể có một mình xuất chiến, hơn trăm người Nam Đạo sao có thể chống đỡ được quân ám sát của Lê Thế Minh? Trong đầu chỉ nảy ra một suy nghĩ duy nhất: Đó là chạy.