Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 274 - Cuộc Hẹn Về Thành

Trên đường đi thuận lợi, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ đúng như Thế Minh nói, Nam Đạo Môn không ngờ cậu lại mạo hiểm như vậy để trở về thành phố. Thế Minh nhìn đồng hồ, thầm tính toán trong đầu: Xem ra không thể nói lời tạm biệt với Thu Ninh nên phải đợi đến lần sau đến nhận lỗi với cô.

Trước khi lên máy bay, cậu nói chuyện điện thoại với Đặng Tâm Lỗi và hỏi về tình hình chiến tranh Nam Bắc. Tin tức nhận được khiến cậu yên tâm hơn, kể từ khi Tiêu Bàng lại bị đuổi ra khỏi thành phố ĐN, nhuệ khí của phái Nam Đạo tụt dốc, nhiều nơi đóng thành và tự vệ. Khi một bên gặp khó khăn, các thế lực lân cận khác không dám điều quân tiếp viện, họ lần lượt bị bắt. Đặng Tâm Lỗi vẫn ôm mối hận, cả đoạn đường dùng thế mạnh áp đảo.

Thế Minh suy nghĩ hồi lâu, cậu đoán trước Nam Đạo Môn sẽ suy tàn, cũng thừa nhận Đặng Tâm Lỗi có năng lực, nhưng không ngờ lại thuận lợi như vậy. Tuy nhiên, Vũ Việt Hùng có thể thua ở bất cứ đâu, nhưng anh không thể mất DN. Đó là thành phố kinh tế trọng điểm của anh ta, hầu hết các xí nghiệp của Đạo Môn đều đặt ở đây, việc mất DN sẽ tương đương với sự sụp đổ một nửa trụ cột kinh tế của Nam Đạo Môn, sẽ là một cú đánh chí mạng cho Vũ Việt Hùng.

Đạo Môn bản chất là thế giới ngầm. Sự khác biệt cơ bản nhất giữa thế giới ngầm và xã hội đen là có sự hỗ trợ của tư sản hay không. Nói một cách đơn giản, có doanh nghiệp chống lưng là xã hội đen, không có doanh nghiệp bảo kê thì là bọn lưu manh. Đối với một tổ chức lớn như Nam Đạo, một khi mất đi trụ cột tài chính của các công ty, không bao lâu sụp đổ. Trận chiến DN có liên quan đến huyết mạch của Nam Đạo, Vũ Việt Hùng sẽ dùng hết sức lực để trấn áp tình hình, độ khó của trận chiến này có thể lường trước được, Thế Minh không mong đợi Đặng Tâm Lỗi sẽ đánh bại DN, chỉ cần anh có thể đẩy được chiến trường đến thời điểm này, đã là chiến thắng. Tuy nhiên, Thế Minh không nói ra, cậu không muốn áp đặt khuôn khổ cho Đặng Tâm Lỗi, muốn để anh tự mình thể hiện, chỉ dặn anh hãy suy nghĩ kỹ, thận trọng là cơ sở để chiến thắng. Để thiết lập một trạng thái vô địch, nếu cần nhân lực thì cố gắng chuẩn bị càng sớm càng tốt, có thể điều động từ các khu vực lân cận thành phố T và thành phố ĐN. Lời nói của

Thế Minh đã thể hiện cậu giao toàn bộ quyền lực Bắc Đạo Môn cho Đặng Tâm Lỗi, và thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối của mình đối với anh. Đặng Tâm Lỗi thấy được an ủi, gật đầu đồng ý, sau khi suy nghĩ lại, anh cảm thấy có gì đó không đúng liền hỏi: “Đại ca, chú không quay lại à?"

Thế Minh thần bí nói: "Để khiến Vũ Việt Hùng đau đầu, phải mở thêm chiến trường, để nó bận đến độ không còn thời giờ chăm sóc bản thân." Nói xong, Thế Minh cúp điện thoại.

Việc Thế Minh trở lại thành phố ĐN chỉ có một số ít người biết. Ngay cả Đặng Tâm Lỗi cũng nghĩ rằng cậu vẫn còn ở Điện Binh Phủ. Tầm này, thời tiết trở nên lạnh hơn, Thế Minh và những người khác đều phải mặc quần áo dày. Mùa đông ở miền Nam hơi se se, không lạnh lắm. Cái lạnh miền Bắc lạnh cóng, giá buốt vào tận xương thịt, đứng ngoài trời một lúc sẽ có cảm giác như máu trong người đông cứng lại. Sau khi qua DL, cuối cùng cũng cảm nhận được mùa đông miền Bắc.

Đàn ông ngoài Bắc máu lạnh, tính tình thẳng thắn, quyết đoán, táo bạo. Tất nhiên, cái gì cũng có ngoại lệ, và Thế Minh là một ngoại lệ, mặc dù cậu khá thẳng thắn nhưng Đông Thắng thường nói rằng Thế Minh là thầy của lòng vòng.

Thế Minh và những người khác lái xe trở lại Thành phố ĐN mà không thông báo trước cho ai. Nhóm người này rõ ràng ai cũng béo hơn so với khi ở Điện Binh Phủ, lại mặc áo len và quần lông nên càng phốp pháp hơn. Thế Minh và Trung Vương chịu lạnh tốt, dù sao họ cũng là người Bắc nên đã thích nghi với thời tiết như vậy. Kim và những người khác ở thành phố ĐN đã lâu họ cũng thấy lạnh, Nguyễn Hoàng An được trang bị đầy đủ vũ khí, quần áo đều rộng che kín toàn bộ cơ thể, dù vậy, anh vẫn bị co cổ, đầu sắp gục xuống.

Kim chọc cùi chỏ vào Trung Vương, cười nói: “Có nhìn thấy con rùa không?” Vừa nói vừa rúc vào Nguyễn Hoàng An.

Nguyễn Hoàng An đầu sắp nhét vào lớp áo dày, lỗ tai rất chặt, ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Kim nói: "Muốn đánh nhau à?!"

Nói xong liền rụt đầu lại. Lại đút tay vào ống tay áo, rùng mình, hít một hơi rồi nói với Thế Minh: “Anh Minh, anh mau tìm chỗ ở lại đi, em chịu không nổi nữa rồi.”

Trung Vương cười lớn và nói: “Ở đây chẳng phải về nhà hay sao? Có thể tuỳ chọn nơi mà chú muốn."

Thế Minh cũng cười, nhàn nhã nói: "Trung Vương, ông nghĩ Đông Thắng hiện tại đang làm gì?"

Trung Vương ngẩng đầu suy nghĩ một lúc rồi xác nhận: “Không phải uống rượu thì là đi ngủ.”

"Ừ!" Thế Minh gật đầu: "Uống ở đâu?"

Trung Vương lau nước mũi nói: “Béo thích nằm ở nhà, dù rủ nó đi đâu cũng nằng nặc chết dí ở cái xó nhà.”

Thế Minh biết anh đang ám chỉ nhà nào, vỗ tay cười nói: "Về nhà!"

“Đông Thắng là ai?” Nguyễn Hoàng An ngồi trên taxi tò mò hỏi.

Khi Thế Minh nhắc đến cái tên này, lông mi cũng nheo lên mỉm cười, không phải nụ cười giả tạo thường ngày mà là nụ cười vui mừng thực sự. Thế Minh dựa vào ghế cười: "Đông Thắng là em trai của anh, một người anh em có thể thay đổi cuộc đời anh."

Nguyễn Hoàng An chớp mắt và không thể tin vào tai mình, trên thế giới này có một người có thể thay đổi cuộc đời của Thế Minh.

Trung Vương nói tiếp: "Người chưa từng từ con số không đánh đông dẹp tây cùng chúng tôi thì không hiểu được đâu! Thế Minh Hội của chúng tôi có một hổ và một rồng, và hổ là Đông Thắng."

"Rồng ở đâu?" Nguyễn Hoàng An tò mò Thế Minh Hội đã lâu, nhưng chưa có cơ hội hỏi.

“Rồng là Long.” Thế Minh tùy ý trả lời.

Nguyễn Hoàng An bĩu môi, lẩm bẩm: "Lại còn cả rồng hổ?"

Trung Vương lắc đầu và nói: "Gặp là sẽ biết. Ông sẽ không biết anh ta đáng sợ đến mức nào."

Nguyễn Hoàng An càng nghe càng nghi ngờ, nhìn Trung Vương tò mò hỏi: "Vậy ông là gì?"

Trung Vương bình thản mỉm cười nói: “Tôi chỉ là một người lính quèn mà thôi.”

Thế Minh vỗ vỗ Trung Vương, cười nói: "Tự coi thường mình quá cũng không tốt. Trung Vương là một con rắn trong Thế Minh hội chúng ta, một con rắn hổ mang có nòng độc cắn chết người."

Trung Vương cười khổ, không biết nên khóc hay nên cười trước lời nói của Thế Minh, nhưng ngẫm lại cũng không phải không có lý, Máu Lạnh chẳng phải giống như rắn độc sao? Bị cắn không tử vong cũng mất da.

Điểm đến của Thế Minh là biệt thự do Kim Bằng để lại, đây là nơi tụ họp của các cán bộ cấp cao của Thế Minh Hội. Ngày trước nơi này được dùng làm trụ sở tạm thời, sau này khi băng nhóm ngày càng lớn, người đến ngày càng nhiều, căn biệt thự vốn rất lớn cũng trở nên đông đúc, hơn nữa lại nằm ở vùng ngoại ô và trung tâm thành phố.

Địa điểm xa xôi, không còn thích hợp để mọi người tụ tập trong thời gian gấp rút. Đương nhiên trụ sở sẽ được thay thế bằng một tòa nhà lớn hơn và sang trọng hơn ở trung tâm thành phố. Nhưng Đông Thắng, Phạm Cường và những người khác đã quen với lối sống ở đây, tuy trụ sở đã chuyển đi nhưng họ vẫn tiếp tục sinh sống ở đây.

Khi taxi đến gần biệt thự, không thể đi thẳng vào bên trong được. Nhìn thấy hai chiếc xe tải màu trắng đậu bên đường, có ba người đàn ông to lớn đứng cạnh xe, họ đều mặc áo khoác đen, cổ áo dựng lên và đang hút thuốc, hai tay đút túi và nghiêng đầu. Chiếc taxi dừng lại trước mặt anh, người đàn ông bước tới, cúi xuống nhìn tài xế, sau đó nhìn Thế Minh và những người khác trong xe rồi hỏi: “Các anh đến đây làm gì vậy?”

Tư thế và phong thái này khiến tài xế giật mình, tưởng mình đã gặp cướp giữa ban ngày.

Thế Minh rất ngạc nhiên, anh không biết Đông Thắng đã bố trí bảo vệ ở đây từ khi nào. Hoá ra những người cẩu thả đôi khi cũng biết cẩn thận. Nghĩ tới đây, Thế Minh cười nói: “Tôi tìm người.”

“Tìm người?” Người đàn ông to lớn nhìn từ trên xuống vào phía Thế Minh, thấy mái tóc ngang lông mày, tóc mái của một học sinh bình thường, dáng vẻ bình thường nhưng anh tuấn, có một đôi mắt đặc biệt, một đôi mắt phượng độc nhất vô nhị.

Người đàn ông nhìn hồi lâu cũng không biết là ai, cười nói: "Mấy người đang tìm người à? Đã trưởng thành chưa cu? Ở đây không có người mà mày cần tìm, biến đi."

Thế Minh gật đầu, người đàn ông này mặc dù thô lỗ, nhưng lời nói cũng rất có khí thế. Cậu không muốn trêu chọc, liền nói thẳng: “Tôi đi tìm Đông Thắng.”

"Hả?" Người đàn ông sửng sốt, nhìn Thế Minh, hỏi: "Anh là...?"

Thế Minh nhảy ra khỏi xe, Trung Vương và những người khác cũng bước ra, sau khi gửi tiền cho taxi đi, cậu nói: “Tôi là Lê Thế Minh.”

“Ôi trời!" Đôi mắt của người đàn ông mở to, phải mất một lúc lâu mới nuốt nước miếng. Đây là thành viên của Thế Minh Hội đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên gặp đại ca, Thế Minh luôn giữ thái độ khiêm tốn và cậu rất ít khi xuất hiện, hơn nữa cậu ta còn bận rộn về Đạo Môn, trong Thế Minh Hội không có nhiều người biết đến anh ta (PS: Đây là một mối nguy hiểm tiềm ẩn rất lớn, sẽ viết sau).

Người đàn ông xoa xoa tay, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, đồng bọn cũng giống như vậy, bọn họ không thể tin được người trước mặt có vẻ ngoài học sinh công tử chính là Lê Thế Minh, người một tay che trời ở ngoài bắc. Thế Minh nhìn đồng hồ, nói: “Bây giờ tôi có thể vào được không?”

"Vâng..." Đại hán ngơ ngác đồng ý, vội vàng bước sang một bên. Sau khi Thế Minh đi ngang qua được một lúc, hắn ta kêu lên, vẫy tay chào những người khác và nói: "Lên xe, lên xe." Vừa nói, anh ta vừa đuổi kịp Thế Minh và chào luôn miệng. Vẻ mặt kiềm chế cái bối rối, cẩn thận nói: “Đại… ca… Đại ca, mời lên xe, em đưa anh đi."

Hắn đã lâu không quen gọi một thanh niên xa lạ kém mình mấy tuổi là đại ca, cách xưng hộ gượng ép lạ thường. Thế Minh đương nhiên sẽ không từ chối lòng tốt của hắn, trời lạnh, đi một lúc sẽ tê chân. Cậu còn chưa kịp bày tỏ lập trường, Nguyễn Hoàng An sợ hắn không muốn, cứ thế gật đầu với hắn. Kim trợn mắt, đưa tay kéo, nhỏ giọng nói: "Đừng để mất mặt!"

Thế Minh và những người khác lên xe. Trên xe, người đàn ông cúi đầu, hắn chưa từng gặp mặt trực tiếp Thế Minh, cho nên hắn không thể chỉ tin lời của người khác, nếu đây không phải Thế Minh thật thì trách nhiệm này hắn cũng không gánh nổi, nếu đối phương có ý đồ xấu thì sẽ rắc rối lớn hơn. Nghĩ hồi, hắn thận trọng hỏi: "Em nghe anh Thắng nói đại ca ở thành phố T, sao đột nhiên anh về? không biết là ..."

Vẻ mặt của hắn không thể thoát khỏi ánh mắt của Thế Minh. Cậu biết hắn đang suy nghĩ gì, gật đầu đáp: “Tôi không ở thành phố T, nhưng đã từng ở ĐN. Anh không cần kiểm tra tôi, tôi là Lê Thế Minh, tôi không phải mạo danh đại ca Thế Minh hội." Người đàn ông có hơi xấu hổ, ho khan mấy tiếng rồi ngừng nói.

Một lúc sau, xe đã đến biệt thự, hai cánh cửa sắt lớn giữa sân mở rộng ra, hai bên trái phải đều có rất nhiều người mặc đồ đen. Người đàn ông to lớn mở cửa xe nhảy xuống, một thanh niên khoảng ba mươi tuổi tiến tới thì thầm một lúc. Người thanh niên lúc đầu vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng càng nghe sắc mặt càng thay đổi, vội vàng đẩy người đàn ông to lớn ra, liền đứng thẳng lưng, hét lớn: "Chào anh Minh!"

Tiếng chào hỏi này đồng thanh và uy lực, có lẽ cách xa trăm mét cũng có thể nghe thấy. Nguyễn Hoàng An, người cùng Thế Minh xuống xe, không hề có chuẩn bị trước, bị cái uy nghiêm trang trọng của bọn họ đột ngột vang lên làm Nguyễn Hoàng An giật bắn mình, vô thức chạm vào thắt lưng, nhờ bàn tay nhanh nhẹn của Trung Vương nên người đàn ông đang chào kia mới giữ được cánh tay của mình, nếu không con dao có thể đã ném ra. Thế Minh nhìn người đàn ông này, khẽ mỉm cười rồi đi vào trong sân.

Theo thanh âm chào hỏi uy nghiêm, trong toà nhà đám người áo đen chú ý tới Thế Minh, trong mắt phần lớn đều chứa vẻ nghi ngờ và kinh ngạc. Trong sân vốn nhộn nhịp bỗng nhiên im bặt.

Nguyễn Hoàng An thấy lạ, thấp giọng hỏi Trung Vương: "Đây chính là Thế Minh Hội à? Chúng ta không đi nhầm chỗ đấy chứ?”

Trung Vương sắc mặt nghiêm chỉnh nói: "Nói nhảm! Chẳng lẽ còn không nhớ nhà à?"

“Nhưng…” Nguyễn Hoàng An mím môi: “Bọn họ hình như không biết anh Minh.”

Trung Vương bất đắc dĩ nói: “Hết cách, người cũ đã đi hỗ trợ Long rồi, hiện tại những người trong ở đây cơ bản đều là nửa mới nửa cũ, người biết anh Minh thật sự không nhiều. "

“À!"

Không cần thuộc hạ dẫn đường, Thế Minh sải bước đi vào phía trước biệt thự, vừa mở cửa, hơi nóng đã ập vào người, trong phòng có bầu không khí quen thuộc, mùi hương quen thuộc và những người quen thuộc.

Trong đại sảnh có mấy người ngồi hoặc nằm trên ghế sô pha, trên sàn có bia, đậu phộng. Người đàn ông ở giữa cao gầy, khuôn mặt không chút biểu cảm, vẻ mặt lạnh lùng, có cảm giác u ám khó tả, bên phải là một thiếu niên chưa đến ba mươi tuổi, khuôn mặt kiên quyết, sắc bén, khí thế, cổ áo mở phanh ra, hiện rõ một con rồng xanh, anh ta cười uống rượu, anh toát ra khí chất nam tử hán khó cưỡng. Ngồi đối diện là một nam tử trẻ tuổi, nước da trắng, là người có trí tuệ. Một người đang nằm trên ghế sofa, khi Thế Minh mở cửa ra, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, người nằm trên ghế sofa đứng dậy, người này không cao, nhưng dáng người lại mập mạp. Ấn tượng lần này của Thế Minh là anh chàng này vẫn chưa cao, toàn bộ da thịt trên cơ thể đều phát triển theo chiều ngang, khi đứng lên trông giống như một quả bóng cao su tròn. Anh ta rùng mình chửi rủa: “Thằng nào vào nhà mà không đóng cửa lại tao kẹp chân giữa của mày vào cửa bây giờ!”

Thật là một lời chửi xéo sắc. Thế Minh muốn cười, nhưng lại nhịn được, nhàn nhã nói: “Nếu muốn kẹp chân giữa thì nhất định là kẹp người đang nói.”

Bình Luận (0)
Comment