Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 275 - Anh Em Hội Tụ

Bốn người tám con mắt trong đại sảnh nhìn ra cửa, ánh mắt vốn bình tĩnh chốc nhát bỗng bùng cháy như sắp làm tan chảy mọi thứ. Thế Minh không đoán cũng biết, béo là Đông Thắng. Chai rượu trong tay rơi xuống đất, vang một tiếng, anh ta dụi dụi mắt, lẩm bẩm: “Có hoa mắt không nhờ!”

Trung Vương tránh sang một bên, từ phía sau Thế Minh đi ra, mỉm cười nói: “Anh bảo đảm, lần này mắt của mày không bị hoa.”

"Ôi! Trời ơi!" Đông Thắng mở rộng vòng tay, lao về phía Thế Minh ôm lấy cậu, mở miệng mấp máy không biết nói gì, chỉ liên tục vỗ nhẹ vào lưng Thế Minh. Thế Minh nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác ấm áp tình huynh đệ mà đã từ lâu không tận hưởng được. Ba người còn lại cũng kinh ngạc đứng dậy, những người này đều là nhân vật kỳ cựu trong Thế Minh Hội: Long, Phạm Cường và Trọng Tuấn.

Khuôn mặt vốn như trăng rằm của Phạm Cường cũng biết nở nụ cười hiếm hoi, trong mắt anh hiện lên vẻ hưng phấn. Long sải bước tiến tới, túm lấy cổ áo Đông Thắng, một người nặng hơn tám mươi cân trong tay anh nhẹ như không. Anh nhấc lên, rồi đặt sang một bên, không quên đá một cái vào mông, lẩm bẩm: "Anh Minh lâu lắm mới về, đừng có nghĩ Minh của một mình mày mà giữ." Nói xong, anh phớt lờ vẻ mặt sát khí của Đông Thắng và ôm chặt lấy Thế Minh.

"Anh với chả em!" Đông Thắng xắn tay áo lên, bước về phía trước.

Long nhướng mày, nắm chặt nắm đấm lắc qua lắc lại trước mắt Đông Thắng, liếc nhìn nói: “Nào! Thích gì? Lên mà đánh?”

Đông Thắng nhìn thấy nắm đấm của Long, lập tức nản lòng, nhưng lại không tha nói: "Em muốn đánh ông anh lắm đấy!" Khi Long ngẩng đầu lên, Đông Thắng vội vàng nói: "Nhưng em lại sợ đánh không nổi! "

Nguyễn Hoàng An nhìn ngoài cửa hồi lâu, tự nhủ: “Hai người này có thật là long là hổ của Thế Minh Hội không?!”

Anh không thấy hai người này có gì nổi bật, qua cử chỉ, thái độ anh thấy họ giống như kẻ vô tri trong thân hình to lớn hơn. Giọng nói của anh không lớn nhưng cũng đủ lọt vào tai những người trong đại sảnh. Long liếc nhìn Nguyễn Hoàng An, anh cảm thấy không vui. Dù sao anh cũng là người đã từng trải, nếu người trước mặt đi cùng Thế Minh, khó có thể tỏ thái độ gì. Long chỉ thảnh thơi nói: "Bạn ơi, Thế Minh Hội chúng ta từ trước đến nay chỉ có một con rồng, nhưng chắc không phải là tôi, xin bạn hãy nhớ rõ."

Nguyễn Hoàng An luôn kiêu ngạo, hầu hết mọi người anh ta đều không coi trọng, ngay cả khi nhìn thấy Vũ Việt Hùng, anh ta cũng nghĩ anh ta chẳng hơn gì, Long mặc dù vẫn giữ thái độ lịch sự trong lời nói nhưng giọng điệu khá khiêu khích. Nguyễn Hoàng An sắc mặt đột nhiên hồng hồng, đứng dậy, cười lạnh, cúi đầu nhìn xuống tay mình nói: "Tôi cũng nghĩ thế. Nếu ai cũng xưng là rồng là long, thì ở đây chẳng phải như tổ rồng hay sao?"

Sắc mặt Long dần tối sầm, quay đầu nhìn Thế Minh, thấy cậu đang mỉm cười không biểu lộ gì, thở phào nhẹ nhõm, lãnh đạm nói: “Bạn nói chuyện không dễ nghe cho lắm.”

Nguyễn Hoàng An nói: "Giống nhau thôi."

Hai người trong mắt nhìn nhau như phát ra tia lửa, ngay cả Đông Thắng mặt dày mấy phân cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Ấn tượng đầu tiên của Đông Thắng về Nguyễn Hoàng An là một chàng trai trắng trẻo, hào hoa phong nhã, không giống như một người xã hội đen mà giống một người có văn hóa hơn. Vốn muốn thuyết phục nhưng không biết ngắt lời từ đâu, khuyên ngăn thế nào.

Long đưa ánh mắt nhìn trên tay Nguyễn Hoàng An, bàn tay rất đẹp, ngón tay trắng nõn thon dài, nhưng lòng bàn tay mọc đầy vết chai dày. Đây là bàn tay thường sử dụng dao kiếm lâu năm. Long nói: “Dao pháp của bạn chắc là tốt.”

Long cảm thấy một người ăn nói cay nghiệt và vô cùng kiêu ngạo như thế, có thể trụ đến bây giờ, hoặc là do may mắn hoặc là có năng lực phi thường. Anh cũng muốn thử đọ sức thiệt hơn. Cùng giới khắc nhau, đặc biệt người giỏi càng đối kị nhau. Nguyễn Hoàng An cũng có ý nghĩ này, nghe Trung Vương khen ngợi Long, trong lòng cảm thấy mạnh mẽ, cười nói: “Tuân mệnh còn hơn cung kính.”

Trung Vương lắc đầu, thấp giọng nói: “Thật là phiền toái!” Anh tiến lên một bước, đứng giữa hai người, nói: “Hai người muốn so tài cũng được, nhưng anh Minh vừa về hai người đã đánh nhau… có phải là hơi quá không?”

Long vỗ đầu, thầm trách mình quá bốc đồng, gật đầu cười, quay sang Thế Minh nói: “Hôm nay Minh trở về anh vui quá, có hơi choáng. Đại ca sẽ không trách chứ?!"

Thế Minh ngẩng đầu cười nói: "Chúng ta đều là người một nhà, so tài cũng được, chỉ cần không tổn hại đến tình bạn của chúng ta. À mà, anh Long từ lúc nào về đến thành phố H thế?"

Long cười nói: “Đi xa lâu, luôn nhớ các anh em ở nhà, hiện tại anh ở đảng mới cũng không có việc gì, nên sẽ tranh thủ thời gian trở về.”

"Đúng!" Long nói cũng là điều cậu đang nghĩ. Người tha thương đất khách giống như lá rụng, dù sao cũng muốn trở về cội nguồn, cậu thở dài: "Anh Long nói đúng ý em. Đã hơn nửa năm trôi qua, em lưu lạc ở bên ngoài nhưng dù đi đến đâu em cũng không thể tìm thấy niềm hạnh phúc như ở nhà.”

Đông Thắng trợn to hai mắt nói: “Đã như vậy, anh Minh đừng rời đi. Bắc đạo nam đạo tranh chấp như thế nào không quan trọng, đó là chuyện của người ta, không liên quan gì đến chúng ta. Anh Minh vẫn như trước, ta cùng nhau chinh phục lộng hành khắp thế giới.” Vừa nói, anh vừa thở dài, vẻ mặt buồn bã: "Haiz! Em thực sự rất hoài niệm ngày trước kia. Dù phong ba bão táp đến đâu, chúng ta vẫn ở bên nhau kề vai sát cánh."

Lời nói của Đông Thắng cũng là điều người khác muốn nói, đôi mắt sâu thẳm của Phạm Cường càng ngày càng u tối hơn, anh đồng tình với lời nói của Đông Thắng, nhưng anh cũng biết rằng Thế Minh sẽ không từ bỏ Bắc Đạo.

Quả nhiên, Thế Minh trầm tư hồi lâu mới nói xin lỗi: “Anh nợ ông lớn quá nhiều, bây giờ không trả thì sau này vẫn phải trả. Có một số chuyện không muốn vẫn phải làm.”

Giang hồ giống như một vòng xoáy đa đoan, đã bước chân vào muốn cố gắng giũ ra còn tệ hơn cả việc đạp trời.

Đông Thắng lo lắng nói: “Anh Minh, anh vẫn muốn rời đi?”

Thế Minh gật đầu.

"Khi nào?"

"Không biết, nhưng anh sẽ không ở lại quá lâu. Hiện tại Nam Bắc chiến tranh đã đến thời khắc mấu chốt, thân anh là cầm đầu, không có lý do gì không xông lên tiền tuyến." Đôi vai cậu chợt rũ xuống và im lặng.

Không khí trong phòng có chút buồn ảm đạm. Long cười lớn, đá vào mông Đông Thắng rồi nói: "Anh Minh đã về rồi, trông mày còn buồn bã cái gì? Dù anh Minh ở đâu, chúng ta đều là một. Đừng quên, chúng ta là thế lực mạnh nhất thế giới."

Trọng Tuấn, người vẫn im lặng cho đến bây giờ, mỉm cười nói: "Đúng vậy! Con người ta không thể cứ ở mãi một xó, muốn phát triển và lớn mạnh thì chỉ có đi ra ngoài. Tham vọng của chúng ta từ trước tới nay là phải to tát, haha…” Đông Thắng rụt cổ, lấm lép nhìn, sau đó lại nhìn Long và Phạm Cường, lẩm bẩm: "Em cảm thấy hiện tại khá tốt."

Long trợn mắt nhìn, duỗi thẳng cánh tay nổi vân cơ bắp, nói: "Trên đời còn rất nhiều điều chúng ta chưa từng gặp, anh nghĩ chúng ta sau này sẽ có cơ hội."

"Nhất định có!" Thế Minh cười nói. Anh xoa xoa đôi tay lạnh ngắt, đẩy mọi người sang một bên rồi nói: "Đừng đứng mãi ở ngoài cửa, mọi người không thấy lạnh à?"

Thà cậu không nhắc thì tốt, vừa lúc cậu nói, Nguyễn Hoàng An rùng mình, liên tục nói: “Ừ, vào nhà, vào nhà rồi nói chuyện.” Vừa nói, anh cũng đi theo sát ngay Thế Minh vào nhà mà không quan tâm đến mọi người.

Long đóng cửa lại, bất mãn nói: "Tên này là ai? Sao mặt dày thế?"

Trung Vương đi phía sau bất đắc dĩ nói: “Người kiêu ngạo nhất nhưng lại vô cùng quyền lực ở Bắc Đạo.”

Cậu hạ thấp giọng nói: “Nguyễn Hoàng An, kiếm pháp dao pháp xuất chúng, sợ rằng chỉ có anh Lỗi ở Bắc Đạo mới có thể cùng nó giao đấu!”

“À ờm!" Long gật đầu, cười nói: "Có thể nhìn thấy cái vẻ kiêu ngạo hống hách, nhưng không thấy thực lực."

Mọi người lần lượt ngồi xuống, Đông Thắng mở một đống bia đưa cho mọi người, Thế Minh nhấp một ngụm, cười nói: “Bia nhà vẫn ngon hơn.”

Trọng Tuấn cười nói: “Anh Minh, kể cho bọn em nghe một số chuyện thú vị trong Đạo Môn đi!” Thế Minh liếc nhìn mọi người, chậm rãi uống một ngụm, nói: “Không có chuyện gì thú vị gì cả, đánh đấm chết chóc khá nhiều. Trong thành phố ĐN đã xảy ra những cuộc chiến liên quan đến hàng ngàn người. Bất kể Nam hay Bắc, đều có rất nhiều người thiệt mạng hoặc bị thương."

"Trăm ngàn người đánh nhau?" Đông Thắng bỗng nhiên hưng phấn, tinh thần hơn hẳn: "Nhiều người như thế cùng nhau đánh đấm, vừa nghĩ thôi em cũng thấy thú vị rồi. Nếu như em cũng có thể đi..."

Long liếc mắt một cái, ngắt lời: “Mày nghĩ mày đánh nhau giỏi thế à?”

Đông Thắng nghiêm túc nói: “Hầu hết mấy thằng đều không là gì.”

Long liếc nhìn: "Này, hầu hết mấy thằng? Ý chú mày không coi anh mày ra gì phải không?!"

Đông Thắng tức giận, thấp giọng lẩm bẩm: “Đúng là đồ phiền phức."

"Mày bảo ai?"

"Một số người! Một số người phiền phức!" Hai người mỗi người một câu, mặt đỏ bừng, cổ gân lên, miệng gào to, đối lời. Những người khác không quan tâm, họ dành nhiều thời gian để tranh luận với nhau hơn trong im lặng. Họ là anh em đã quen từ lâu, còn Nguyễn Hoàng An không biết nội tình, vẫn đang lẩm bẩm trong lòng, Thế Minh Hội chẳng phải rất đoàn kết sao? Tại sao mâu thuẫn giữa rồng và hổ lại gay gắt như vậy!

Anh nhìn xem Trung Vương ngồi bên cạnh. Trung Vương hiểu ý, thì thầm vào tai hắn: “Nếu một người trong số họ gặp nguy hiểm, người kia dù có lao vào dầu sôi lửa bỏng cũng bất chấp mạng sống.”

“Nhưng…” Nguyễn Hoàng An nhìn Long đang xắn tay áo, vẻ mặt lộ ra vẻ “Mày thích ăn đòn không?”

Trung Vương nói tiếp: “Đây có thể là một cách xã giao để tình bằng hữu hàn gắn khăng khít hơn!"

“À!" Nguyễn Hoàng An gật đầu nửa nghi nửa tin, ngờ vực gật gù. Thấy hai người đứng dậy, định giao chiến với nhau, Thế Minh đột nhiên lên tiếng, bình tĩnh nói: “Lần này về lại tôi rất muốn dẫn mấy anh em ra ngoài, đến Điện Binh, liên thủ với Tam giác vàng, nhân tiện đối phó Nam Đạo, chiếm gọn đất Điện Binh!"

Chỉ một câu nói, Long và Đông Thắng bỗng nhiên chuyển từ xé áo nhau thành sang ôm nhau. Đông Thắng cười khúc khích: “Đi Điện Binh à? Cái việc hệ trọng này… đương nhiên không thể thiếu em rồi phải không anh Long!”

Long nghiêm túc gật đầu nói: "Thành thật mà nói, Đông Thắng quả thực là một ứng cử viên sáng giá. Thằng này được cái vừa hung hãn vừa dũng cảm, thích hợp làm người tiên phong."

Đông Thắng ở một bên cười tươi, gật đầu liên tục, lén giơ ngón tay cái lên cho Long. Không ngờ Long lại nói thêm: “Tuy nhiên, Đông Thắng chưa từng đến Điện Binh, cũng không tiếp xúc nhiều với Tam giác vàng. Tính tình bốc đồng, dễ làm hỏng chuyện, nếu thế có thể sẽ hủy hoại chuyện đại sự của anh Minh!"

Thế Minh gật đầu, Long nói thật lòng và có lí, khuyết điểm của Đông Thắng cũng nổi bật y như ưu điểm.

"Thế ý anh Long sao?" Thế Minh rất có hứng thú hỏi.

“Tôi nghĩ người phù hợp nhất là tôi. Thứ nhất, đã từng đến Điện Binh và quen thuộc với môi trường điều kiện ở đấy. Thứ hai, tôi thường xuyên kết giao với Ma Sói và biết rõ tình hình Tam giác vàng. Thứ ba, tôi vẫn tự tin vào sức mạnh bản thân. Đúng vậy, tôi có thể giúp Minh!”

Long nói liền ba điểm ưỡn ngực, mặt mày hừng hực, nhiều năm bôn ba đã khiến mặt anh dày như tường thành. Đông Thắng không nhịn được nữa, cầm lấy chai rượu vung lên không trung, đồng thời tức giận hét lên, cái giọng ong oác khiến người ta lo lắng sẽ hét vỡ cửa sổ: “Anh đừng có mà tranh giành."

Phạm Cường và Trọng Tuấn nhanh chóng ôm lấy Đông Thắng, an ủi: "Đừng nóng, mọi người đều hiểu!"

Thế Minh ngẩng đầu cười nói: “Lỡ anh Long đi rồi còn đảng mới thì sao?”

Long lập tức trả lời: "Nếu Tiểu Long không vào quỹ đạo, anh sẽ không có thời gian quay lại thành J. Đại ca không cần lo lắng chuyện này."

Thế Minh gật đầu nói: "Được, nếu anh Long đi thì tốt."

Đông Thắng nghe vậy liền lo lắng, lắc lắc vai, vùng vặc đẩy Phạm Cường và Trọng Tuấn ra xa, hét lên: "Không, nếu Long đi được thì em cũng đi được!"

Thế Minh nhìn Đông Thắng đang đỏ bừng mặt, đứng dậy, dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào đầu, tự nhủ: “Đau đầu đây!"

Vừa đi về phía cầu thang vừa nói: "Vậy Đông Thắng cũng đi cùng vậy!"

“Vâng!” Đông Thắng nhảy cẫng lên, uống một ngụm bia lớn, lau miệng cho Long, nói: “Đã quá!”

Phạm Cường không còn nói nhiều, ngồi không yên, vội vàng tiến về phía trước hai bước, còn chưa kịp nói, Thế Minh đột nhiên quay đầu lại mỉm cười: “Nếu Cường không đi, anh cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó!”

Phạm Cường trong lòng ấm áp, em khẽ gật đầu nói: “Cảm ơn anh Minh!” Trọng Tuấn nhìn thấy ánh mắt Thế Minh quét về phía mình, liền ý thức đứng dậy nói: “Anh Minh, em ở nhà.”

Thế Minh khâm phục, trong số những người này chỉ có Trọng Tuấn là người hiểu rõ nhất suy nghĩ của anh. Việc điều động một số lượng lớn cán bộ chủ chốt trong bang hội là không thích hợp. Có một thủ lĩnh của Chấp pháp chịu ở lại cậu cũng yên tâm hơn phần nào.

Thế Minh hài lòng mỉm cười: "Lần này anh lại để chú vất vả rồi!"

Trọng Tuấn liên tục xua tay: “Anh Minh cứ nói thế, em làm gì em tự rõ. Anh Minh không cần lo lắng cho đại gia đình ta nữa!”

Thế Minh gật đầu, xoay người đi lên tầng.

Đông Thắng hỏi: “Anh Minh, anh đi đâu đấy?”

"Ngủ!" Thế Minh trả lời ngắn gọn. Trên đời này, ngủ là tuyệt nhất!

Thế Minh quay trở về rất đúng lúc, đúng vào thời gian thi cuối kỳ, tuy cậu không còn chú ý đến việc học, bằng cấp đối với cậu cũng không quan trọng nhưng không muốn làm phật lòng bố mẹ. Cậu và Phạm Cường đến Đại học. Đông Thắng ban đầu muốn đi theo, nhưng Thế Minh đã ngăn anh lại và dặn: Anh không muốn thu hút sự chú ý của người khác.

Một câu, Đông Thắng đột nhiên im bặt. Năm nay Đông Thắng không có gì khác, không cao hơn mấy nhưng lại béo lên rất nhiều. Thế Minh vốn dĩ hơi gầy, hai người một béo một gầy, cùng nhau bước đi chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Trường đại học đã một năm không trở về, nơi đây đã thay đổi rất nhiều. Là một ngôi trường của con nhà quyền thế, Đại học J có nguồn kinh phí dồi dào nên thay đổi diện mạo của trường trở nên lộng lẫy hơn là điều rất nhanh chóng.

Những cánh cổng trường cũ kỹ, đổ nát đã bị phá bỏ và thay thế bằng thứ tường sơn sáng loáng, cửa bằng đá cẩm thạch màu ngà cổ điển, rộng rãi hơn. Tòa nhà chính được thay một diện mạo mới bằng lớp sơn trơn cả bên trong lẫn bên ngoài. Thế Minh đứng ở trước cổng nhìn hồi lâu, cậu đã đi qua rất nhiều nơi, nhìn thấy nhiều thứ, nhưng lúc này cậu vẫn không khỏi trầm trồ: "Tuyệt vời!"

Bình Luận (0)
Comment