Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 277 - Chiếm Chỗ

Cô gái xinh đẹp tức giận, nhưng phía sau cô có một người rất đắc ý, hay nói đúng hơn là kiêu ngạo, đó chính là Hoàng Tuyết. Khi mới bắt đầu vào học, Thế Minh đã có một trận chiến khốc liệt với bọn xã hội đen gần trường, để lại ấn tượng sâu sắc trong cô, cô từng thể hiện có tình cảm với Thế Minh, nhưng cậu lại nửa nạc nửa mỡ với cô.

Thế Minh đi học được vài ngày ở trường, sau đó hoàn toàn biến mất, thậm chí không thể tìm thấy bóng dáng, mãi đến giữa năm hai, cô mới tìm bạn trai, đúng lúc cô sắp quên cậu, không ngờ rằng cậu lại xuất hiện. Vẫn như trước kia, vẫn mặc bộ quần áo đen, đôi mắt vẫn sáng lấp lánh, điều thay đổi duy nhất là cậu đã trưởng thành hơn. Sở dĩ Hoàng Tuyết kiêu ngạo là vì Thế Minh không chỉ nhắm mắt làm ngơ với chính mình mà còn với những cô gái xinh đẹp hơn mình. Con người, luôn thích cảm giác hư vinh hơn người!

"Keng~~" Theo tiếng chuông vang lên, tiết học luật hình sự này cuối cùng cũng kết thúc, giáo viên lập tức bước ra khỏi lớp học. Thầy bước đi rất nhanh, và một nhóm lớn người ở bên ngoài cũng tiến vào nhanh hơn, một người cầm phấn lên viết dòng chữ "Tiết 5, lớp số 7".

Bọn họ bước vào lớp, tất cả đều tìm chỗ ngồi thích hợp và đặt tập vở lên bàn với tốc độ cực nhanh. Mùa thi đang đến gần, tình trạng này rất phổ biến, học sinh hỏi trước điểm thi của từng môn rồi dán decal lên những ghế để chiếm chỗ, tạo “nền tảng vững chắc” để qua môn thành công. Ba nam sinh nhìn quanh phòng học hồi lâu, cuối cùng chọn được vị trí của Thế Minh. Khi bước đến gần, một học sinh đặt tay lên bàn và nói chuyện khệnh khạng: "Bạn gì ơi, nhường chỗ cho tôi ngồi với!"

"Hãm!" Các cô gái bên cạnh Thế Minh cau mày, nhưng họ không còn cách nào khác ngoài việc đứng dậy nhường chỗ, chiếm chỗ trong kỳ thi đã trở thành một quy tắc bất thành văn trong giới học sinh.

Vị trí của Thế Minh là ở giữa và là nơi tốt nhất, nhưng cậu không di chuyển. Một sinh viên đeo kính đẩy anh ra, bất mãn nói: “Dậy đi, đừng ngủ nữa!”

Chờ một lúc, Thế Minh không có phản ứng, học sinh nhướng mày, đẩy người, nhỏ giọng nói: "Đứng dậy, mẹ mày đừng ngủ nữa.”

Thế Minh bị quấy rầy, ngơ ngác mở mắt ra, không nói gì, ngước lên nhìn cậu học sinh.

Khi người học sinh đầu đinh nhìn thấy bộ dạng của Thế Minh, là một người trông bình thường và mọt sách, cười khinh thường nói: "Mày đừng giả ngu nữa. Cút ra!"

Không chờ Thế Minh nói gì, kéo lấy quần áo của cậu và kéo ra ngoài. Cậu sinh viên đeo kính nhìn rồi lẩm bẩm: "Sao thằng này ngu thế nhỉ?!"

Một học sinh cao lớn khác cười nói: "Ngu đần!"

Những người này tựa hồ muốn khoe khoang, thấy có con mồi yếu thế quyết không buông, người này một câu, người kia một câu, bọn họ liên tiếp dùng lời lẽ vô học chế nhạo Thế Minh.

Ba người đang đà vui vẻ thì Thế Minh đột nhiên giơ chân lên, chưa kịp nhìn thấy cơ thể mình lắc lư thì một cước đã tung ra, trúng vào bụng một tên đeo kính. Hắn thậm chí còn không kịp phản ứng, rên rỉ, lăn ra xa, bò trên mặt đất không đứng dậy được. Thấy đối phương tùy ý đánh người bạn đồng hành chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị thiệt, cậu sinh viên cao lớn hét lên và hất tay định tát vào mặt Thế Minh. Hắn giơ tay lên cao nhưng lại không đủ can đảm để hạ xuống vì đang đối mặt với một đôi mắt lạnh lùng, vô cảm và có chút đỏ ngầu. Bản thân có cảm giác như mình đang đối mặt không phải với một con người mà là một con thú chết chóc.

Cảm giác của hắn ta là đúng, Thế Minh có bệnh hạ đường huyết, quả thực sẽ biến thành một con thú giết người nếu bị ai đó quấy rầy giấc ngủ. Lúc này, trong mắt cậu, ai cũng giống nhau. Cậu di chuyển thật nhanh, tóm lấy cổ họng của cậu học sinh cao lớn rồi kéo xuống, một tiếng cạch, đầu của cậu học sinh cao lớn đập xuống bàn, chiếc bàn cũng dày một cen ti mét bị lõm sâu và chảy máu, rơi vô định từ trên bàn xuống đất. Khi cậu ngẩng đầu nhìn người sinh viên đầu đinh, hắn lùi lại vài bước, cảm giác sợ hãi tự nhiên dâng lên, nỗi sợ hãi khiến lòng bàn chân lạnh buốt đến tận tóc.

Một kẻ sát nhân, đặc biệt là kẻ đã giết chết rất nhiều người, sẽ tỏa ra sát khí từ linh hồn đến thể xác, cái máu lạnh từ trong ra ngoài, sát khí không thể nhìn thấy hay chạm vào được nhưng có thể cảm nhận. Đây không phải là thứ một cậu sinh viên nên có.

Người sinh viên hét lên một cách kỳ quái, quay người bỏ chạy: "Giết người! Giết người!"

Thế Minh cau mày chán ghét, cúi người xuống, nắm lấy tấm gỗ thanh ghế, dùng một lực mạnh kéo, chỉ cần khua tay, tấm gỗ hình vuông rộng một mét rưỡi đã lấy ra được. Sinh viên đầu đinh vừa chạy tới cửa phòng học, tấm gỗ cũng đồng thời đuổi theo sau, tiếng kêu đột nhiên dừng lại, nửa đầu đã bị đập vào tường, mọc một vết bầm xanh lớn, cú va chạm nhanh gọn này khiến hắn ấy ngất đi. Đây là còn may Thế Minh có lòng thương xót không dùng toàn bộ sức lực, tuy rằng rất tức giận, nhưng cậu cũng không mất đi lý trí, nếu dùng hết sức, đầu hắn cũng chẳng khác gì mặt ghế gãy cả.

Thế Minh trong phút chốc đã biến ba học sinh lanh lợi, hoạt bát, du côn thành mèo bệnh, ngoại trừ Hoàng Tuyết và một số người trong ký túc xá, những học sinh khác đều bị sốc và thầm suy đoán danh tính của cậu ta.

Thế Minh lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, dùng ngón trỏ gãi đầu, thầm tự trách mình quá tay khắc nghiệt, những người này hoàn toàn không cần thiết phải mạnh tay như thế, khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp mà cậu vừa nãy nói chuyện cùng đang há hốc miệng, ánh mắt ngạc nhiên không thể tin được nhìn, Thế Minh vuốt tóc, chậm rãi nói: "Nói rồi, mình là kẻ xấu!"

Nói xong, cậu nhìn đồng hồ: Ối! Cậu vô tình ngủ quên và quên mất Cường bên ngoài đợi. Cậu bất lực nói với sáu người bạn cùng phòng đang tiến tới và định bắt chuyện: "Tiếc quá, bây giờ em có việc phải làm, khi nào có cơ hội chúng ta sẽ nói chuyện sau!"

Nói xong, cậu chào tạm biệt và bước nhanh ra ngoài lớp học. Khi đi ngang qua tên đeo kính đang nằm trên mặt đất, cậu bước tới đỡ dậy, chỉnh lại quần áo cho, rồi nói: “Thực xin lỗi, tôi vừa ngủ quên. Phiền bạn giúp tôi nói lời xin lỗi với những người bạn của bạn nhé! Tôi tên là Lê Thế Minh, nếu bạn muốn bồi thường, thì gọi cho tôi.”

Vừa nói, cậu vừa nhặt một mảnh giấy dưới đất lên, viết số điện thoại của mình rồi bỏ vào bàn tay người đeo kính. Cặp kính trên mặt hắn lần lượt là các gam màu đen trắng, tắc kè hoa cũng không nhanh bằng khuôn mặt biến sắc ấy, bả vai run rẩy, nghiến răng mím môi không nói gì. Thế Minh muốn rời đi, nhưng có người không chịu để cậu đi.

"Sao thế, đánh người xong muốn bỏ chạy à?" Một bàn tay to lớn ấn vào vai.

Thế Minh cảm thấy bất lực, quay người lại, thứ anh nhìn thấy là một khuôn mặt tươi cười, da đen đen và chân thành. Chủ nhân của khuôn mặt tươi cười chính là anh ba cùng phòng.

Cậu có phần đầu hàng và nói: "Hết cách thôi. Thời gian của em thường là ở trên đường."

Anh ba bĩu môi: "Khó khăn lắm mới gặp được mày, hôm nay dù quan trọng đến thế nào, cũng phải uống xong một trầu mới cho đi."

"Uống? Uống gì?"

Lúc này, anh năm bước tới, cười nói: “Uống rượu chúc mừng anh em chúng ta lâu lắm mới gặp!”

“Vì vậy” Anh tư nói, “Hôm nay mày không được chạy!”

Một số anh em khác cũng tụ tập xung quanh, dường như không có cách nào thoát khỏi bữa rượu này. Thế Minh đành phải đáp: “Cho em đúng hai phút!”

Nói xong, cậu bước ra ngoài. Anh ba túm lấy tay áo, như sợ cậu bỏ chạy, hỏi: “Định đi đâu?”

"Gọi điện!"

Thế Minh ra khỏi phòng học, đi đến một nơi vắng người, lấy điện thoại di động ra gọi cho Phạm Cường, nói: "Cường à, xem ra trong anh sẽ khó ra ngay được, ba tiếng nữa chú đến đón anh được không?”

Phạm Cường đồng ý và lái xe đậu cạnh một trung tâm mua sắm cách đó không xa. Anh chưa bao giờ thắc mắc về mệnh lệnh của Thế Minh, nhưng anh cảm thấy bất an khi Thế Minh ở một mình. Phạm Cường không phải là người nói nhiều nhưng anh ấy luôn rất ân cần.

Thế Minh tắt điện thoại, chậm rãi đi về phòng học. Lúc này, tên đeo kính gần như không thể đứng dậy được, một học sinh thấp bé đang đỡ dậy, hai người bạn đồng hành cũng được các bạn cùng lớp đỡ dậy, khi nhìn thấy Thế Minh quay lại, đôi mắt hắn ta lóe lên lạnh lùng dưới cặp kính, và không nói gì, khập khiễng, quay người bước ra ngoài. Khi đi ngang qua Thế Minh, đột nhiên rút một con dao găm từ trong tay ra và hét lên: "Mày đi chết đi!" Con dao đâm thẳng vào bụng dưới của Thế Minh.

Ai trẻ tuổi đều có tính bốc đồng và thể diện cao, nếu bị Thế Minh đá ngã trước mặt đám đông, họ sẽ cảm thấy xấu hổ, thậm chí muốn giết chết đối phương mà không quan tâm đến hậu quả.

Lưỡi dao nhanh đến đột ngột, người bình thường khó có thể tránh được, tuy nhiên hắn đang đối mặt với ánh mắt Thế Minh. Một con mắt trong sáng có tối, trong tối có sáng lẹm. Và tất nhiên con dao ấy không thoát khỏi ánh mắt của Thế Minh. Thế Minh cũng đã từng nhìn thấy những con dao nhanh hơn như này gấp mười lần, nhưng nó cũng chẳng là gì. Cậu cúi người, lùi lại một bước, kéo áo và đá vào cổ tay tên đeo kính.

Tay hắn tê dại, con dao bay ra xa hơn một mét, hắn cảm thấy ớn lạnh, vô thức lùi lại nửa bước. Thế Minh vươn tay ra, bắt lấy con dao găm, chỉ đầu dao chạm vào kính của hắn. Cậu lạnh lùng nói: “Mày đang đùa với lửa, có hiểu không?”

Một giọt máu từ trán chảy xuống mắt kính, máu nóng tràn khắp đầu óc, hai đôi chân yếu ớt gần như khuỵu xuống, còn chưa kịp nói chuyện. Anh ba nóng nảy đã không nhịn được, tức giận nói: "Thằng bảy, mày không phải nhiều lời với nó!"

Vừa nói, anh liền lao tới, túm lấy sợi tóc của tên đeo kính, kéo xuống rồi đá hắn một cách thô bạo. Chiếc giày da giáng những đòn đạp không hề suy nghĩ, một lúc sau, tên đeo kính bị đập đến mức bất tỉnh, một vết chém dài ba tấc trên trán, mặt đầy máu.

Anh cả thấy tình thế không ổn, nếu tiếp tục đánh nhau như vậy có thể sẽ có người bị giết, vội vàng ôm lấy anh ba và hét lên: "Muốn giết người à?!"

Sau khi giằng co hai lần, anh ba thở một hơi dài, bình tĩnh lại, nhìn xuống tên đeo kính, nhổ nước bọt vào người và chửi: “Mẹ mày! Có cái loại như mày, lần sau tao gặp mày lần nào là đánh mày trận ấy!”

Thế Minh cười nói: "Nó tìm chính là em, anh đi tìm nó làm gì?"

Anh ba ngơ ngác nói: “Chúng ta đều là anh em cùng phòng, nó muốn hại mày cũng giống như hại anh!”

Thế Minh nghe xong thấy vui đến lạ, nếu như cậu quen biết anh ba sớm hơn mấy năm, nhất định sẽ không chút do dự kéo anh ta về đội mình, nhưng hiện tại cậu không thể, càng đi sâu, cậu càng hiểu rõ hơn về con đường của chính mình, tuy trải nghiệm thưởng thức phong cảnh vô tận nhưng lại chẳng hề dễ dàng.

Anh cả tuy gan bé, kém dũng khí nhưng lại tỉ mỉ và cẩn thận hơn, anh nhìn ra ngoài phòng học rồi nói: "Các em nhanh chóng rời đi, có thể nhân viên bảo vệ sẽ đến đây sớm thôi."

"Anh sợ cái gì?" Anh ba trừng mắt. Thế Minh sờ sờ cằm, cậu không để ý tới cảnh sát chứ đừng nói đến bảo vệ, nhưng nếu họ đến có hơi phiền phức, cậu nắm lấy cánh tay anh ba, cười nói: “Không có gì sợ thật, nhưng việc to việc lớn cũng đâu có gì to tát bằng việc chúng ta cùng nhau đi uống tí.”

Lời nói của Thế Minh rất hợp lí, anh ba nghe xong chợt mỉm cười, vỗ vai lớn tiếng nói: “Được, chúng ta đi uống vài chén đi!”

Một nhóm bảy người đã tìm được một nhà hàng “khá đẹp”. Người chiêu đãi khách là Thế Minh nên nhà hàng cậu chọn đương nhiên rất tốt. Khi vào phòng vip, đã gọi người phục vụ mang một thùng bia trước khi gọi đồ ăn. Theo lời của anh tư, anh em đã lâu không gặp nên muốn uống ba ly giải nhiệt hồng trần trước.

Mọi người không nói gì nhưng cũng cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Thế Minh thầm khen, uống nhanh đến không chịu nổi. Vừa định gọi món, anh ba đã nâng ly đứng lên nói: "Thằng… bảy, bảy này, anh ba chúc mày ba chén!"

Lòng hiếu khách nhiệt tình khiến Thế Minh đành phải khách sáo uống một ngụm. Ba cốc liên tiếp. Một lúc sau, thùng bia chỉ còn lại những chai rỗng. Trước khi thức ăn được phục vụ, mọi người đều đã đầy bụng bia.

Thế Minh không nhớ mình đã uống bao nhiêu, nhưng những chiếc chai rỗng trong góc được xếp chồng lên nhau. Lúc này, anh ba lại đến nâng ly, Thế Minh lấy tay che cốc, lắc đầu nói: “Em không uống được nữa.”

Cậu là người có khả năng tự kiềm chế, khi nhận ra bản thân đã đạt đến giới hạn, cậu sẽ không bao giờ uống thêm một ngụm nào, điều tối thiểu cậu có thể làm là tỉnh táo ít nhất 40 giây. Dù anh ba có khuyên nhủ thế nào đi nữa, Thế Minh vẫn luôn cười lắc đầu và không chịu uống. Anh ba không còn cách nào khác đành phải thốt ra lời khiêu khích, ánh mắt đắc thắng nhìn, nói: “Mày đánh nhau giỏi hơn anh, nhưng về chuyện uống bia uống rượu thì hai thằng như mày anh mày cũng chấp hết... Mày có thấy thế không, thằng em bảy?

Thế Minh bất động, nghiêm túc gật đầu, bình tĩnh nói: "Em không uống bằng anh thật!"

Cậu nặng nhẹ không chịu, quyết không uống nên anh ba không còn cách nào khác là phải hướng mồi cho người khác. Cả bàn đã có ba người nằm dài, chỉ còn anh tư và anh năm mới có thể tranh tài. Ba người lại uống thêm sáu bảy chai, nhưng lại thấy nhàm chán, nói với Thế Minh: "Bảy, uống cũng nhiều rồi, lát nữa đi nóng người một tý đi!"

“Nóng người?" Thế Minh khó hiểu hỏi: "Nóng người như thế nào?"

“Đi nhảy nhót đi bar!" Thế Minh nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều, cậu đã trễ thời gian, lắc đầu nói: "Các anh đi chơi. Em sẽ chịu mọi chi phí. Bây giờ em sẽ không đi, em còn việc phải làm!

Anh ba lắc đầu nói: “Việc ai trả tiền ai đãi ai mời không phải là vấn đề, nguyên nhân chính là các anh rất vui khi thấy mày quay lại và muốn đi tụ tập cùng nhau. Nếu mày không đi thì còn có ý nghĩa gì?”

Anh tư đứng cạnh, mặt đỏ bừng, mắt mờ đi vì say, nói tiếp: “Anh ba nói đúng, không đi thì chán quá! Hôm nay dù việc lớn thế nào cũng phải đi. Mày không đi, là

không nể mặt anh em."

Đừng bao giờ lý lẽ với người say rượu. Thế Minh cười khổ nói. Lúc này, anh cả đứng dậy đi về phía Thế Minh, một người đàn ông cao 1,8 mét đang tiến đến, nhìn bộ dạng này, Thế Minh lo lắng, bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể ngã rơi vào người. Anh cả dựa vào vai cậu, giọng hậm hực nói: "Hôm nay mày không muốn đi cũng phải đi!"

Thế Minh cười nói: "Cái gì? Em còn bị mọi người bắt cóc phải tham gia à?!"

Anh cả bắt chước lời nói của cậu, nói: “việc to việc lớn cũng đâu có gì to tát bằng việc chúng ta cùng nhau đi uống rượu!”

Ông anh này thật sự say hay sao? Thế Minh không khỏi thắc mắc.

Lời tác giả: Khi bắt đầu viết, ban đầu tác giả muốn nhân vật chính tìm thấy một nhóm mạnh nhất thế giới trong khuôn viên trường đại học, nhưng sau này đã từ bỏ bối cảnh này.

Bình Luận (0)
Comment