Bữa ăn này kéo dài đến tận hơn mười giờ đêm, mọi người đều loạng choạng bước ra khỏi nhà hàng. Anh ba tinh thần phấn chấn không có ý định về. Anh vỗ vỗ bụng, ngửa đầu nhìn trời, nhàn nhã nói: “Vẫn còn sớm, quay lại trường cũng chán.”
Anh tư tỏ ra thích thú hỏi: “Không về trường thì đi đâu?”
Anh ba đột nhiên cười: “Hay đi nhảy nhót tí đi!”
Anh tư nhận lời mời và nói: “Được, không thành vấn đề!”
Anh quay lại nhìn những người khác, anh cả và anh hai say đến mức bất tỉnh, nếu không có anh năm và anh sáu giúp đỡ dìu dậy, chắc vẫn nằm ngủ khò khò, mặc dù Thế Minh đã uống rất nhiều rượu, nhưng nhìn sắc mặt không mấy khác biệt, vẻ mặt như không, hai tay chắp sau lưng, cậu đứng ở ven đường nhìn lên trời, không biết đang suy tư nghĩ ngợi gì.
Anh tư có chút bối rối: “Không lẽ chỉ anh với mày, thế thì chán chết.”
Anh ba cũng không thèm để ý, vỗ vỗ vai Thế Minh, cười nói: “Anh cả và anh hai đều đi rồi, nhưng thằng bảy nhất định sẽ đi.”
Thế Minh đang muốn tìm cái cớ tránh, nhưng sau đó lại nghĩ, đã lãng phí cả buổi chiều, cậu cần gì phải so đo thêm tí thời giờ, không cần thiết phải phá hỏng cuộc vui của mọi người. Cậu khẽ mỉm cười, gật đầu và hỏi: “Nhảy ở đâu?”
“Thằng bảy được nhất!” Anh ba thân mật ôm lấy vai Thế Minh, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, khiến cậu cảm giác như sắp nôn. Thế Minh khẽ cau mày, hất vai.
Sau khi đưa anh cả và anh hai về ký túc xá, mấy người đã gọi hai chiếc taxi, lái xe về phía bờ sông. Khung cảnh đường phố về đêm vẫn lộng lẫy hơn bao giờ hết, với những ánh đèn neon nhấp nháy như những vì sao, rực rỡ nhưng không bắt mắt, lóng lánh lại rất trang nhã. Nước S rất ít nơi có tuyết, màn đêm buông xuống, bầu không khí lãng mạn bao trùm thành phố phía Bắc này, và ở đây năm nay lại có tuyết trắng bay bay, tô điểm cho thành phố một buổi tối nhẹ nhàng.
Tuyết có một hương vị đặc biệt, đó là sự tươi mát, hay có thể nói là lạnh giá. Thế Minh hít sâu một hơi, trong lòng thanh tỉnh, như say sưa bay lên mấy tầng mây trời.
Vũ trường anh ba chỉ ở cách xa trung tâm thành phố, gần bờ sông, có phần xa xôi nhưng không hề ảnh hưởng đến việc kinh doanh náo nhiệt ở đây. Khi đẩy cửa ra, đôi mắt cậu lập tức mờ đi, vài ngọn đèn mờ mờ tỏa ra ánh sáng lập loè. Thế Minh liếc nhìn xung quanh, bên trong phòng khiêu vũ không hề nhỏ, tuy không lớn nhưng có lẽ có thể chứa được khoảng 200 người, ở giữa có một sân khấu cao hơn nửa mét, có vài nam nữ thanh niên đang đứng nhảy nhót vặn vẹo điên cuồng.
Anh ba hình như rất quen thuộc với nơi này, chào người phục vụ khoảng hai mươi tuổi rồi dẫn Thế Minh và những người khác tìm một chỗ ngồi sát tường. Anh ba lại đôn đáo chạy tới nói với người phục vụ gì đó, người phục vụ bước đi với nụ cười trên môi.
Thế Minh nhìn mọi người đang nhảy múa điên cuồng trên sân khấu, trong đó có một người phụ nữ khá bắt mắt, bên ngoài trời lạnh cóng nhưng cô chỉ mặc một chiếc áo vest đen che ngực, toát lên dáng vẻ bốc lửa. Toàn thân thấm ướt mồ hôi, khiến chiếc áo vốn đã nhỏ bé lại bám dính chặt vào người. Đầu cô lắc lư theo điệu nhạc, mái tóc đen dài đung đưa trái phải, tung bay trong không trung.
Trong mắt Thế Minh hiện lên một tia kinh ngạc, đầu người phụ nữ lắc đến mức ngoặt nghẹo không bình thường, thậm chí cậu còn có chút lo lắng, sợ cô lắc mạnh lần nữa sẽ gãy cổ. Ánh mắt này không thoát khỏi tầm mắt anh ba, cười khúc khích: "Mày đừng ngạc nhiên, ả kia nhất định đã uống “thuốc" rồi!”
Thế Minh ngây ngẩn hỏi: "Thuốc gì?"
Anh ba mở to mắt, không thể tin được nhìn Thế Minh, nói: "Cái gì! Mày mà không biết cái này à, tất nhiên là thuốc lắc chứ còn thuốc gì vào đây nữa!”
Thế Minh là một tay buôn ma túy lớn, và phần lớn hàng hóa lấy được từ Tam giác vàng đều là hàng thành phẩm và nửa thành phẩm, có khi Tam giác vàng trực tiếp vận chuyển thuốc phiện sống đến cho cậu. Về phần ma túy sau khi vào tay được xử lý như thế nào, Thế Minh cũng không rõ lắm, toàn bộ do Long phụ trách.
Trước đây cậu đã từng nghe Long nhắc qua thuốc lắc, nói rằng đây là một loại thuốc có nồng độ vừa phải, hiện tại rất được giới trẻ ưa chuộng.
"Đây chính là thuốc lắc à!" Thế Minh thầm kinh hãi, cái loại thuốc mà Long nói là liều nhẹ đã đến mức này thì liều nặng còn thế nào. Cậu cúi đầu và suy nghĩ.
Cậu chưa bao giờ đụng chạm vào ma túy và không am hiểu nhiều về chúng. Sở dĩ cậu bán ma túy là vì ban đầu cần rất nhiều tiền để mở rộng sức mạnh thực lực khi mới vào xã hội, và những cách kiếm tiền khác lợi nhuận không nhanh bằng với việc bán ma túy. Lúc đó Thế Minh còn quá trẻ và quá đắc thắng nên đã không quan tâm đến hệ quả mà lao đầu vào đầu tư. Nhưng hiện tại, Thế Minh Hội đang đi vào quỹ đạo, có cách kiếm tiền hợp pháp, có công việc kinh doanh riêng, thu nhập ngày càng tăng và dần dần trở thành một trụ cột kinh tế lớn khác của Thế Minh Hội.
Lúc này, Thế Minh đang xem xét việc kinh doanh có cần thiết phải tiếp tục hay không? Nhưng có những việc không còn nằm trong phạm vi cậu có thể khống chế, Thế Minh Hội bắt đầu sự nghiệp đi lên bằng con đường mập mờ buôn bán ma túy, những người trong băng nhóm có lẽ sẽ khó từ bỏ sự lệ thuộc từ nguồn tiền khổng lồ này, còn Tam giác vàng thì không có chuyện muốn kinh doanh là đến, muốn thôi là thôi, và còn Đai đen của Nga...
Cậu suy nghĩ trong đầu. Đương nhiên, anh ba không thể đoán thấu những suy nghĩ trong đầu cậu, nhưng cái im lặng thu hút sự chú ý của anh ba, trợn mắt nói: "Thằng bảy, mày cũng muốn thử à?"
Lời nói của anh ba cắt ngang dòng suy nghĩ của Thế Minh, cậu khẽ lắc đầu nói: “Em không hứng thú với món này.”
Anh ba nghe xong liền giơ ngón tay cái, lớn tiếng nói: “Thằng bẩy vẫn là một thằng ngoan!”
Lúc này, mấy người phụ nữ trang điểm lấp lánh vui vẻ đi tới, trên tay cầm rượu, ngồi giữa Thế Minh và những người khác. Anh ba lập tức hưng phấn nói với mọi người: "Mọi người đừng ngại, đây là đồ anh mời!"
"Mẹ cái ông này!" Anh năm hai mắt đảo quanh, nhìn trên nhìn xuống, hai mắt hấp háy, cuối cùng nhìn thẳng về phía anh ba với vẻ mặt lạnh lùng nói: "Hôm nay là ngày anh ba mất máu đấy. Ra đây em sờ xem trên đầu anh có mọc cục u nào không, chứ sao hào phóng thế được!" Vừa nói, anh vừa đưa tay sờ đầu anh ba.
Thế Minh cảm thấy buồn cười, hỏi: “Mất máu thì có liên quan gì đến đầu u?”
Anh năm nói: "Đương nhiên là có! Anh ba bình thường đến cọng lông tơ còn tiếc hôm nay đột nhiên trở nên hào phóng. Không biết nay ông này đầu óc cũng mụ mẫm như Đường tăng rồi!"
Một câu nói, Thế Minh và những người khác cùng ngồi đều cười, các cô gái hát ngồi cùng cũng cười. Người phụ nữ bên cạnh anh năm ôm vai, cười ngọt ngào nói: "Anh, anh nói chuyện buồn cười thật đấy!"
Anh ba hừ một tiếng: “Nếu thằng này bị anh đánh một trận, cam đoan so với bây giờ còn buồn cười hơn. Năm, mày thấy anh nói có đúng không?”
Anh năm người cao to chất phác, cao hơn anh ba nửa cái đầu, có râu quai nón, nhìn có vẻ hung dữ, nhưng đây chỉ là bề ngoài của, kỳ thực tương đối ôn hòa, đương nhiên chỉ là lúc chưa say.
Anh năm vội vàng lắc đầu, luôn miệng nói: "Đùa, đùa thôi! Anh ba, đừng giận!"
Vừa nói, vừa luồn tay ôm lấy eo của người phụ nữ bên cạnh. Một lúc sau, bọn họ quấn quýt bên vài người phụ nữ trẻ, có lẽ vì uống rượu trước nên táo bạo hơn, bắt đầu từ vài cử chỉ nhỏ dần dần trở thành chuyện chọc ghẹo nửa đùa nửa thật.
Thế Minh nhìn thấy cảnh này, thầm nghĩ bình thường người nào người nấy thành thật, trung thực, nhưng hiện tại xem ra bọn họ đều chỉ là giả vờ cái vỏ bọc bên ngoài mà thôi. Người phụ nữ bên cạnh thấy cậu không nói cũng như không có động tác bỡn cợt gì khác, hơn nữa Thế Minh nhìn như một chàng thanh niên học thức.
Cô cứ nghĩ rằng cậu xấu hổ, đong đưa rót một ly rượu, mỉm cười nâng li và nói: "Anh ơi, đến uống với em một ly!"
Người phụ nữ này khá xinh đẹp, nhưng lớp trang điểm trên mặt quá dày, Thế Minh không thể đoán ra tuổi thật của cô, vì vậy cậu nghĩ cô còn khá trẻ. Cậu khẽ lắc đầu: “Hôm nay tôi uống hơi nhiều.”
Người phụ nữ vẫn không bỏ cuộc, đon đả nói tiếp: “Bên ngoài trời lạnh, anh uống nữa cho ấm bụng!”
Thế Minh nhìn cô từ trên xuống dưới, toàn thân cô đều là một màu đen, mặc áo khoác da màu đen, bên trong là áo bó ngắn màu đen, bên dưới là váy da ngắn đen, lộ ra đôi chân thon dài, thêm vào đó là chiếc tất da đen, gợi lên cảm giác cuốn hút, bí ẩn và cám dỗ. Nếu xét về dung mạo, người phụ nữ này có ngoại hình đẹp, nhưng xét về thân phận, lại làm nghề thấp hèn. Mỗi người đều có tham vọng của riêng mình, để đổi lại đồng tiền đôi khi có thể bán cả linh hồn lẫn thể xác. Cậu cười nhìn bộ váy sát lên trên đùi của cô, cười nói: "Lạnh à? Anh thấy em không lạnh thì phải?!”
Người phụ nữ dạng chân, vén chiếc váy khó có thể che giấu được vẻ đẹp khó cưỡng bên dưới, nghiêng người ghé sát cặp bồng đào về phía Thế Minh, giọng mơ hồ lấp lửng: “Em lạnh lắm, nếu anh không tin thì có thể chạm vào đây này.”
Vừa nói vừa nắm lấy tay Thế Minh, đặt trên đùi xoa qua xoa lại. Thế Minh nheo mí mắt lại, lập tức dùng tay còn lại nắm lấy cổ tay của người phụ nữ, cậu dùng sức gồng lại, cô cảm thấy đau đớn, vội vàng buông ra. Thế Minh chậm rãi thu tay lại, trên mặt mang theo nụ cười lịch thiệp: "Xin lỗi. Tôi không có hứng thú với ai thì sẽ không muốn tiếp tục với người ấy!”
"Mày cho rằng mày là cái thá gì?" Người phụ nữ sắc mặt thay đổi.
Đã đặt chân vào chốn này làm hoa cho vạn người hái thì đằng sau ít nhiều cũng có chỗ dựa, người phụ nữ này làm sao có thể quan tâm đến một thằng học sinh trẻ ranh như Thế Minh làm nhục hạ thấp cái giá, cô lập tức mất đi bình tĩnh, đứng dậy, dùng tay chống lấy eo, há cái miệng đỏ chon chót, chuẩn bị chửi bới.
Thấy có chuyện chẳng lành, anh ba vội vàng đứng dậy bịt miệng người phụ nữ, giải thích: “Ôi, xin lỗi, thằng này là gà chiếp chiếp mới lớn, lần đầu tiên đến đây, nếu có xúc phạm gì thì bỏ qua cho nó!”
Người phụ nữ đanh đá, không chịu dễ dàng bỏ cuộc, vùng vẫy mấy lần nhưng cánh tay của anh ba nắm chặt như một thanh sắt không buông, cô tức giận nắm lấy cánh tay anh một cách mạnh mẽ. Đột nhiên trên cánh tay anh ba xuất hiện bốn sọc đỏ. Anh ba đau đến mức suýt bật khóc, anh miễn cưỡng lấy trong túi ra một tờ năm trăm nghìn nhét vào ngực áo người phụ nữ rồi nói: “Được rồi. Đó là lỗi của chúng tôi, có được chưa?!"
Vừa nói, anh ta vừa thò tay đưa đồng cô li me nhét vào trong áo vest của người phụ nữ, xoa xoa bộ ngực cao chót vót của cô ta hai lần, trong lòng thầm nghĩ, lãng phí năm trăm ngàn.
Người phụ nữ kêu lên một tiếng, vẻ tức giận trên mặt dần biến mất, cô hất tay anh ba xuống, giọng sẵng: “Đừng chạm vào tôi, lần này tha cho, lần sau cậu còn mang thằng ngu như này đến đây, tôi sẽ không để yên cho đâu!”
"Vâng, vâng!" Anh ba gật đầu, khi người phụ nữ rời đi, anh thuận tay vỗ nhẹ vào mông cô, khiến người phụ nữ hét lên một tiếng đinh tai. Anh ta quay đầu lại nhìn Thế Minh như không có chuyện gì xảy ra, nằm bên cạnh cậu, liếc nhìn những người khác, nhỏ giọng nói: "Thằng bảy, năm trăm nghìn này anh phải ghi sổ nợ của mày!”
Thế Minh cảm thấy buồn cười trước vẻ mặt bất lực của anh ba, nhưng ấn tượng của cậu về anh ba đã thay đổi rất nhiều. Anh ba bây giờ là người trần tục hơn, hoặc giàu kinh nghiệm hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, đây không phải là kinh nghiệm mà một cậu sinh viên non nớt có được. Như người ta vẫn nói, người ở đâu thay đổi theo nếp đấy. Thế Minh không tin, cậu nghĩ cốt cách cư xử trên đời khó có thể học được trong một sớm một chiều, cậu không biết mình đã nhìn nhầm người hay là anh ba giấu tính quá kỹ.
Tình tiết nhỏ này trôi qua nhanh chóng, anh ba cùng những người khác ôm lấy mấy cô gái liên tục uống rất nhiều rượu, sau đó anh ba lấy được một gói thuốc từ đâu đó thần bí quay lại rót vào ly rượu để chia cho mọi người. Khi để Thế Minh nếm thử, cậu không động đậy, chỉ hỏi: "Đây là cái gì?"
Anh ba nhìn quanh và thần bí nói: "Đây là thuốc lắc. Mày nhấp một ngụm thì sẽ hạnh phúc lên tiên luôn!”
Thế Minh xua tay: “Em vẫn cảm thấy làm người sướng hơn làm tiên!”
"Mày! Đúng là thằng cổ lỗ sĩ!" Anh năm say khướt, cầm lấy ly rượu nói: "Đừng lãng phí đồ tốt, mày không uống thì tao uống!"
Nói xong, anh năm ngẩng đầu lên và nâng ly nuốt cái ực. Anh ba muốn ngăn cản, nhưng anh năm động tác quá nhanh, khi anh ba nắm lấy cổ tay, một ly rượu đã vào bụng, sắc mặt anh ba hơi thay đổi, nhưng sau đó lại bình thường, có chút tiếc nuối nói: "Tiếc thật đấy! Đồ tốt như thế mà mày uống như uống nước lã!!!”
Thế Minh không khỏi cau mày: “Đồ tốt? Trên đời có rất nhiều thứ tốt giết người. Cái này..." Cậu vỗ vỗ chiếc cốc rỗng nói: "Là thứ tốt nhất trong số đó!"
Anh năm tỏ ra không quan tâm và chế giễu: "Đừng tỏ ra nghiêm trọng hoá vấn đề, chỉ để cho vui tí thôi mà!" Anh ta đang vui vẻ, một lúc sau, thuốc phát huy tác dụng, anh năm bắt đầu lắc lư chậm rãi theo điệu nhạc hoang dã trong vũ trường.
Lúc đầu thì không có gì, nhưng theo thời gian, anh ấy bắt đầu rung lắc ngày càng mạnh và dần dần không thể kiểm soát được cơ thể. Anh tư uống ít hơn, vẫn tỉnh táo, nhìn anh năm như vậy, cảm thấy kỳ lạ, kéo mạnh quần rồi nói: “Năm, mày cứ lắc lắc cái gì? Mắt tao hoa vì mày rồi!"
"Cái gì?" Anh năm bối rối, lắc đầu nói: "Em có lắc đâu? Tại sao em không biết?!" Anh ta ngơ ngác đứng dậy, lắc đầu từ bên này sang bên kia rồi đi thẳng đến sàn nhảy tham gia, đầu óc lắc điên cuồng.
Thế Minh nhìn anh ba, con ngươi hơi nheo lại và nói: "Anh không nên cho họ uống thứ này!”