Anh ba lúc này đầu khẽ lắc, căn bản không nghe thấy những lời Thế Minh nói. Anh ta hừng hực đè cô gái ngồi cạnh mình xuống ghế sô pha, luồn tay vào trong quần lót của cô.
Đúng lúc này, bốn phía đột nhiên vang lên tiếng la hét và huýt sáo, cậu quay lại thì thấy một cô gái trẻ đang nhảy múa như điên trên sân khấu cao nửa mét, áo ngoài đã cởi, chỉ mặc một chiếc áo lót ngực trễ. Chiếc áo ngực di chuyển lên xuống theo nhịp đập của cơ thể cô, chao đảo lấp ló trong viền ngực. Phía dưới có cả nam lẫn nữ la hét, thậm chí có người còn hét lên: "Cởi đi! Cởi tiếp đi!"
Cô gái trẻ dường như bị người bên dưới la hét làm cho u mê, quay người tiếp tục cởi áo lót, tình cờ ném nó vào đám đông, bên dưới có một dòng người đổ xô, và cả vũ trường dường như rung chuyển. Thế Minh cảm thấy có chút khó thở, tức ngực và khó chịu.
Cậu đè nén cái ngột ngạt ở lồng ngực, nhìn các bạn cùng phòng, có người đã ôm các cô gái vào chỗ tối, có người chỉ ôm rồi lần sờ mò qua lớp váy ngắn trên ghế sô pha, xem ra chỉ mình cậu sống chậm so với thời đại. Cậu đứng dậy và bước ra khỏi vũ trường mà không chào hỏi ai.
Tuyết bên ngoài không ngừng mà ngày càng rơi lớn hơn, những bông tuyết lớn như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống, đập vào mặt cậu lạnh buốt đến tê dại. Thế Minh nắm lấy một nắm tuyết trắng xóa, quả là thuần khiết không tì vết, cậu nhấp một ngụm, tuyết hóa thành nước đá tan chảy vào cơ thể, khiến toàn thân mát lạnh buốt lên một nhịp.
“Anh Minh!” Phạm Cường xuất hiện ở một góc tối cách Thế Minh không xa.
"Cường à!" Thế Minh vỗ đầu nói: "Hôm nay anh uống nhiều quá, không biết chú đi theo sau."
Phạm Cường mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóc trên khuôn mặt tái nhợt không còn màu máu, nói: “Em đứng ở đây đã lâu, anh Minh lại không để ý.”
Lúc này Thế Minh mới phát hiện trên vai Phạm Cường đã có một lớp tuyết dày, cảm thấy có lỗi, liền nói: "Cường, anh để chú đợi lâu rồi!"
Phạm Cường bả vai run lên, tuyết rơi xuống, hắn vén tóc, đi tới Thế Minh hỏi: "Anh Minh, giờ đi đâu?"
Thế Minh cười nhạt: "Cùng anh đi dạo!" Cậu dừng một chút, sau đó nói: "Cường, nếu chúng ta không buôn ma túy, băng đảng mình sẽ làm gì?"
Phạm Cường hơi chững lại, câu hỏi này anh chưa bao giờ nghĩ tới. Thế Minh Hội bắt đầu sự nghiệp từ ma túy, Thế Minh từ lâu đã đề xuất thay đổi cách kiếm tiền và biến việc kinh doanh ma túy thành sự kết hợp giữa kinh doanh hợp pháp và buôn lậu. Nhưng sau khi liên kết với Tam giác vàng và Đai đen, băng đảng không thể dừng lại, càng lún càng sâu, những cán bộ do Long đứng đầu khống chế dường như không có ý định từ bỏ loại buôn bán thuốc phiện mà họ luôn quen thuộc.
Phạm Cường vẻ mặt có chút suy tư nói: “Sợ trong bang hội sẽ có người phản đối.”
Thế Minh hiểu anh đang ám chỉ ai, gật đầu: "Đúng! Những quan niệm hay tư tưởng khó có thể thay đổi một sớm một chiều được.”
Hai người đi dọc bờ sông. Dòng nước chảy đều đều, róc rách, không nhanh, không quá mạnh nhưng dâng trào và liên tục. Hai bên bờ sông đã đóng thành tảng băng từ lâu, chỉ còn dải đất nhỏ ở giữa có khe nước chảy. Dù trời đã tối nhưng nhìn từ bờ kè ra sông vẫn có rất nhiều ngư dân đang đào bới, họ xuyên qua lớp băng để bắt cá. Thỉnh thoảng còn nghe văng vẳng tiếng reo hò, Thế Minh thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng đuôi cá đập trên mặt băng. Phạm Cường đứng dậy và nhìn về phía xa. Thế Minh dấy lên xúc cảm khó tả và nói: “Ở mỗi môi trường khác nhau, sẽ có những nhu cầu khác nhau!"
Phạm Cường hiếm hoi nở nụ cười: “Không biết khi nào mới câu được con cá to.”
Dưới ánh sao lấp lánh, Thế Minh nhìn về phía trước, đôi mắt sáng ngời, gió lạnh thổi tung mái tóc trên trán, Thế Minh đưa tay vuốt qua mái tóc, cậu không nói gì, thứ họ muốn nhiều hơn là một con cá.
Bên sông gió lạnh, đứng được một lúc, Thế Minh rùng mình, vừa định cùng Phạm Cường đi về, thì cách đó không xa có một đám người đi tới. Lúc đầu hai người cũng không để ý, nhưng những người này đi với tốc độ cực nhanh, đang hướng về phía bọn họ, khi đến gần, Thế Minh nhìn rõ trong tay bọn họ cầm dao và gậy, vẻ mặt hung dữ, tim cậu thắt lại, tay vội chạm vào thắt lưng, âm thầm đề phòng. Phạm Cường cũng rất ngạc nhiên, nhưng anh vẫn không đoán ra được những người này đang tìm ai, ở thành phố J, không ai dám chống lại Thế Minh Hội. Anh kéo Thế Minh đến bên cạnh mình và nói: "Anh Minh, những người này không phải tìm chúng ta!"
Thế Minh không nói gì, im lặng nhìn chằm chằm vào đám đông đang đổ xô tới.
Những người đó trong nháy mắt đã lao đến gần, không hề dừng lại, lao thẳng qua hai người họ. Phạm Cường thở dài một hơi, đang định nói thì có một người đàn ông to lớn đi ngang qua, không nói lời nào, dùng trái tay đâm vào sau đầu.
Phạm Cường trải qua vô số trận chiến, anh rất có kinh nghiệm, người đàn ông đi ngang qua làm anh cảm thấy sát khí lạnh, theo phản xạ anh cúi người xuống, con dao theo gió mạnh lướt qua đầu. Con dao lạnh lùng của người đàn ông dường như là một tín hiệu, trước khi con dao của hắn hạ xuống, những người khác giơ kiếm và gậy lên đón chào Thế Minh.
Những người này không ai lên tiếng, bắt đầu đánh nhau, Thế Minh và Phạm Cường bối rối, nhưng bên kia rõ ràng không cho họ cơ hội đặt câu hỏi, hơn chục người vây quanh anh ta và bỏ chạy, vết dao nào cũng đâm vào chỗ hiểm.
"Chết tiệt!" Phạm Cường lồng ngực nóng bừng, anh rút con dao rựa từ trong quần ra, đứng trước mặt Thế Minh. Thế Minh cũng rất nhanh, thoăn thoắt di chuyển lên xuống né tránh, đồng thời bình tĩnh rút đao từ bên hông ra. Cậu và Phạm Cường đã trải qua nhiều trận chiến, hoàn toàn không e ngại hơn chục người kia, nhưng cả hai không ngờ rằng những người này này lại cực kỳ cứng rắn. Góc độ và sức mạnh vung kiếm của bọn họ rất có thể so sánh với những người xã hội đen bình thường. Sau một lúc chiến đấu, Thế Minh và Phạm Cường không giành được thế lợi mà điều này chỉ khơi dậy tinh thần chiến đấu của đối phương.
Phạm Cường gầm lên hét, dùng toàn lực chém người đàn ông to lớn trước mặt rồi đá anh ta ra xuống bờ, con dao của Phạm Cường cũng giống như Long, được huấn luyện thực chiến, không có chiêu thừa, bị dao đâm không chết cũng là trọng thương. Thấy sự dũng cảm của anh, các tên còn lại bắt đầu rút lui và tấn công Thế Minh.
Thế Minh có thể không mạnh trong chiến đấu tay đôi, nhưng kỹ năng né tránh là vô song. Có lẽ ở cùng Nguyễn Hoàng An một thời gian dài, dao pháp của cậu cũng phát triển theo hướng xảo quyệt. Sau vài hiệp, ba người đã bị đâm ngã khuỵu xuống đất, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng không thể đứng dậy được.
Khi chiến đấu càng lâu, số lượng đối thủ ngày càng ít hơn, nhưng họ không hề có ý định rút lui. Mọi người đều dùng dao chém như thể họ đang tuyệt vọng. Thế Minh nhìn thấy cơ hội, tóm lấy cổ một người, đẩy về phía trước, người đó đau đớn ngã xuống đất, Thế Minh nghiêng người hỏi: "Chúng mày là ai? Tại sao lại đến giết tao?"
Người đàn ông mở mắt ra, có thể thấy rõ đôi mắt đỏ ngầu trên lòng trắng, hắn hung tợn nói: "Hôm nay, mày phải chết!"
Thế Minh lạnh lùng nói: “Mày có biết tao là ai không?”
Người đàn ông chưa kịp nói thì ba con dao thép từ phía sau đã đâm vào lưng Thế Minh. Cậu cười chế nhạo, dùng mạnh lòng bàn tay, tóm lấy cổ người đàn ông và nâng người hắn ta lên, đẩy mạnh bằng trái tay, lấy thân người đàn ông kia che người mình. Ba con dao chém người đàn ông, không con nào đâm hụt. Một tiếng hét, người đàn ông ngã khuỵu xuống, bụng hếch lên, máu đỏ và ruột trắng chảy ra ngoài đến tận giữa các ngón tay.
Ba người đàn ông vô tình giết chết đồng bọn của mình, nhất thời sợ hãi, giật mình, đau khổ, hú hét lao vào Thế Minh. Làm sao cậu có thể quan tâm đến một người đang bị cơn tức giận lấn át?
Thế Minh cười lạnh, hơi nghiêng người sang một bên tránh đòn, rồi vung tay chém vào lưng người đó. Trước khi người đàn ông ngã xuống đất, cậu lao tới, một tay túm tóc, tay kia túm lấy thắt lưng, dùng cả hai tay ném chéo người đàn ông về phía một người đàn ông to lớn khác. Điều này không phải do Thế Minh khoẻ mà hoàn toàn là sức bùng nổ siêu phàm của cậu. Khi Thế Minh chiến đấu, cậu biết rất rõ sự phân bổ thể lực, khi nào nên dùng sức và khi nào nên giữ sức.
Người đàn ông chưa kịp lùi lại đã bị đồng bọn đánh trúng, hắn hét lên khiến cả hai ngã xuống, hắn vừa ngồi dậy, Thế Minh đã đến trước mặt, giọng điệu bình tĩnh nói: “Nằm xuống!”
Cùng lúc đó, cậu dùng dao chém vào đầu người đàn ông.
Cậu đã nể tình, không dùng mũi dao, nếu không, với sự sắc bén của con dao, có thể chặt đứt nửa đầu của người đàn ông. Trọng lượng của con dao rựa cực mạnh, đầu người sao có thể chịu được sự va chạm của cán dao, người đàn ông to lớn không kịp kêu lên tiếng, trợn mắt và ngay lập tức ngất đi.
Thế Minh và Phạm Cường cuối cùng cũng dọn sạch nhóm khách không mời mà đến ở trước mặt, chưa kịp thở lấy hơi, một nhóm người khác đã bị chém chéo. Họ ăn mặc giống như đợt trước, trên tay cầm dao và gậy, khi tiến tới, không nói, họ cầm vũ khí trên tay và bắt đầu chiến đấu. Hiển nhiên đây không phải là tình huống khẩn cấp, đối phương rõ ràng đã chuẩn bị tốt, kẻ chủ mưu đằng sau cũng rất thông minh, không phái toàn bộ người đi cùng một lúc, thứ nhất là sợ cậu và Phạm Cường sẽ nhân cơ hội bỏ chạy, thứ hai sợ giết quá nhiều người có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, ngộ nhỡ gọi cảnh sát sẽ phiền phức.
Thế Minh mặt mày tối sầm, cậu cứ nghĩ rằng ở thành phố J không có kẻ thù, chứ đừng nói đến kẻ thù có sức mạnh lớn như vậy. Thế Minh chưa suy nghĩ được bao lâu, những người này rất nhanh lại tiếp tục lao tới.
Thế Minh và Phạm Cường liên tiếp tiến đánh quyết liệt, sau khi hạ gục những người này, cả hai đều thở dốc, mồ hôi đẫm đầu và quần áo. Nhưng còn chưa kịp thở một hơi, đối phương lại tới. Lần này có lẽ có không dưới 20 người, ai cũng cau mày, trợn mắt, như muốn nuốt sống hai người họ. Thế Minh biết kiên trì không phải là một lựa chọn thông minh nên đã kéo Phạm Cường và dứt khoát quát: "Cường, chúng ta đi!"
Phạm Cường không cam tâm, nhưng thực sự không còn cách nào khác. Lúc này cơ thể anh có chút yếu đuối, nếu tiếp tục chiến đấu, anh và Minh anh đều không thể trốn thoát. Anh gật đầu và cả hai chạy về hai hướng.
Thế Minh suy đoán không sai, ở đây quả nhiên có người mai phục, muốn chạy trốn cũng dễ dàng như vậy. Hai người không chạy còn đỡ, vừa bỏ chạy, tất cả những người đang bí mật phục kích từ các hướng đều lao ra, liếc nhìn qua ít phải có hơn trăm người, vây quanh Thế Minh và Phạm Cường ở giữa. Vẫn không một ai chịu nói lời nào, và với một trong số họ gầm lên, cuộc tấn công bắt đầu.
Lúc đầu, Thế Minh và Phạm Cường hai người có thể tựa lưng vào nhau vung đòn, nhưng sau đó, đối phương ngày một đông, họ bị tách ra và chia thành hai đợt vây hãm.
Hai người khó có thể đánh bại bốn người, chưa kể Thế Minh phải đối mặt với hàng chục lưỡi dao. Cộng với số lượng lớn người ở phía xung quanh, hàng chục người đã vây quanh kìm kẹp cậu lại, để lại rất ít không gian cho cậu chống cự. Một lúc sau, sau lưng đã có thêm bảy tám lỗ quần áo rách. Có người trong đám đông hét lên: “Đánh vào đầu!”
Câu nói này đã nhân đôi áp lực của Thế Minh. Khi bị chém trên người, cậu có thể chịu đựng vì còn có áo bảo hộ, nhưng ở đầu thì khác, chỉ một nhát dao cũng có thể tử mạng.
Thế Minh nóng lòng hét lớn, ánh sáng từ con dao rựa tạo thành hình bán nguyệt, tốc độ nhanh chóng, đối thủ không dám đối mặt với lưỡi dao sắc nhọn, lần lượt rút lui về đằng sau.
Thế Minh phát hiện ra sơ hở, né tránh và nhảy ra ngoài. Trước sự ngạc nhiên của đối phương, cậu không bỏ chạy mà luồn về phía bờ đê. Cậu chạy rất nhanh, đến khi đối phương kịp phản ứng thì cậu đã tới mép bờ và không chút do dự, cậu nhảy xuống.
Cậu lăn xuống bờ. Mặc dù bờ kè dốc nhưng phía dưới có tuyết dày, có lớp bảo vệ tốt, cậu không bị thương. Nhiều ngư dân bên dưới đang chăm chú để xem câu cá, khi thấy một người đàn ông bất ngờ lăn xuống, họ liền nhiệt tình đến đỡ dậy. Thế Minh đứng dậy, cảm thấy chóng mặt và buồn nôn.
Cậu lăn xuống, những người đàn ông phía trên cũng phản ứng lại ngay, họ cũng lăn xuống bờ kè với quyết tâm truy đuổi bằng được.
“Bọn ruồi nhặng chết tiệt!” Cậu cảm ơn những người đánh cá và chạy nhanh xuống lòng sông.
Thế Minh luôn cảm thấy kỹ năng chạy trốn của mình là vô song thiên hạ nhưng bây giờ, cậu biết mình đã sai, ít nhất có hàng chục người theo sát phía sau, thể lực của cậu cũng không tốt hơn là bao.
Không biết đã chạy bao lâu, Thế Minh cảm giác như chân mình như bị chôn dưới lớp băng đá, nặng nề vô cùng. Xoay người lại, cậu thấy những người đàn ông kia cũng vậy, mấy chục người biến thành mười mấy người, ai cũng thở hồng hộc.
Đột nhiên, một người đàn ông hét lên, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, người sống sờ sờ bằng da bằng thịt trong nháy mắt biến mất.
Cảnh tượng này được Thế Minh tận mắt chứng kiến rõ ràng, cậu dừng lại, quay đầu lại nhìn kỹ hơn. Các tên khác cũng dừng lại và tìm kiếm đồng đội. Họ nhìn xuống mặt băng và thấy có một cái hố đen nơi người đàn ông biến mất và phía dưới là dòng nước xối xiết. Hóa ra Thế Minh đang chạy lung tung và vô tình đã chạy đến lòng sông, lớp băng mỏng và giòn, nếu không cẩn thận thì mặt băng sẽ vỡ tan, họ sẽ ngã sụp xuống và mất mạng. Người đàn ông đó quả thực xui xẻo, Thế Minh chạy qua thì không sao, có mấy người to lớn chạy qua mà không gặp tai nạn gì, nhưng vừa hay đến hắn ta, mặt băng nứt ra và rơi xuống.
Chín trong số mười người đều bị ngã xuống và hiếm có người nào được cứu sống lôi lên. Người đàn ông chỉ phát ra một tiếng hét, lớp bong bóng nổi lên từ cái lớp băng, sau đó mặt nước bình lặng, một cái lỗ hình tròn nửa mét nuốt chửng một sinh mạng trong nháy mắt, tất cả mọi người, kể cả Thế Minh, đều giật mình.
Lúc chưa bị rơi, Thế Minh còn hùng hổ tiếp tục chạy về phía trước, nhưng lúc này, cậu có chút do dự, đang phân vân không biết nhấc chân lên, giây tiếp theo cậu có là nạn nhân bị ngã xuống hố hay không.
Không phải Thế Minh rụt rè, nhát gan, mà là lúc này bất cứ ai cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước đều là kẻ điên. Thế Minh không điên, cậu thông minh hơn bất kỳ ai, cậu tỉ mỉ quan sát, mười mấy người đằng sau cũng không dám tiến lên trước một bước. Hai bên không tiến không lùi, chỉ là bế tắc đứng ở giữa.