Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 284 - Ả Đào Câm Nín

Sau khi hôn, người phụ nữ đột nhiên cảm thấy một cảm giác ớn lạnh ập đến, cô nổi da gà từ lưng đến da đầu. Cô cảm thấy lạ lùng, bằng cảm nhận, mặc dù người đàn ông trước mặt vẫn nheo mắt cười nhưng lại khiến cô có cảm giác như đang bị rắn độc nhắm tới.

"Tôi muốn có mọi thứ trong đầu em. Em có nhớ tôi không?"

Tú Nguyệt ngơ ngác, cô còn chưa có định thần lại cảm giác đê mê lạnh toát vừa nãy, nghe được những lời nói này, cô lắc đầu nói: "Em không nhớ!"

Có lẽ cô chỉ nhớ đến tiền! Thế Minh cười lạnh, nhưng biểu cảm tình tứ trên mặt vẫn như cũ: "Ba ngày trước, đêm đó anh chiêu đãi mấy người bạn học, em còn nhớ chuyện hôm ấy không?!"

Một tia hồi tưởng hiện lên trong mắt Tú Nguyệt, cô nhìn Thế Minh một lúc mới chợt nhận ra: “À, em nhớ ra rồi, anh đi cùng với Tùng!"

Thế Minh tim đập hụt vài nhịp, cậu thầm nghĩ người cô nói là ai. Chẳng lẽ là anh ba? Họ tên anh ba là Trần Việt Tùng.

"Họ và tên của Tùng là gì?"

"Cái này em không biết, em chưa bao giờ hỏi anh ấy. Anh phải hiểu rằng trong công việc kinh doanh của chúng em, không hỏi tên khách hàng, đó là điều cấm kỵ..."

Thế Minh gật đầu, không muốn nghe quy định trong ngành nghề của họ là gì, nên ngắt lời: “Anh ấy cao, gầy, mặt dài và húi đầu cua phải không?”

Tú Nguyệt liên tục gật đầu nói: "Đúng, là anh ấy!"

"Tôi thấy hai người có vẻ quen biết nhau. Anh ấy có thường xuyên đến vũ trường không?"

"Đúng! Chúng tôi là người quen, nhưng đêm đó thật lạ..."

"Có gì lạ?"

"Sau khi tôi cùng anh ấy lên phòng bên trên tầng, anh ấy... không hề làm chuyện ấy, ngược lại, anh ấy còn hấp tấp bỏ đi ngay mà không nói một lời. Trước đây anh ấy không như vậy. Anh cũng biết rằng tôi cũng có sắc đẹp, hơn nữa mỗi lần anh ấy gặp tôi anh ấy đều nóng lòng!" Người phụ nữ nói ra lời này có vẻ rất tự hào. Khi nói, vẻ mặt cô đắc ý, nhuận sắc toát ý khiêu dâm khiến Thế Minh suýt nữa bật cười, nhưng cậu kìm chế không cười.

Tại sao anh ba lại lao ra ngoài, cậu thật sự không muốn nghĩ đến giả thuyết tồi tệ nhất, nhưng cậu buộc phải nghĩ đến.

Hồi lâu, cô nhìn thấy cậu nằm trên người cô không hề cử động, phần thân dưới rất yên tĩnh, không có dấu hiệu cương cứng, trong mắt người phụ nữ hiện lên một tia giễu cợt: “Tôi nói này, anh vô dụng không làm được gì thì tránh sang một bên. Sao lại hỏi vớ vẩn thế?!”

Vừa nói vừa nhét những tờ tiền cô li me cạnh giường vào trong áo ngực, như sợ Thế Minh sẽ lấy đi.

Thế Minh trên mặt không có biểu cảm gì, hỏi: "Anh ấy thường một mình tới đây à?"

“Ơ, sao cậu này nhiều lời thế, có khi lại đi cùng với người khác."

"Với ai?"

"Làm sao tôi biết được."

Nghe vậy, sắc mặt Thế Minh dần dần tối sầm, ánh mắt giống như một con dao sắc nhọn xuyên qua mặt Tú Nguyệt: “Không biết thật à?”

Toàn thân Tú Nguyệt run một cái, cảm giác vừa rồi bị rắn độc nhìn rình rập mắt chằm chằm chuẩn bị hút mồi. Cô quay đầu, áp lực vô hình giống như bị ngọn núi đè, mặt cô nóng bừng, tim đập nhanh, môi run run nói: “Tôi… tôi thật sự không biết!”

Thế Minh nhìn chằm chằm, sau đó chậm rãi đứng dậy, nhảy xuống giường, nhỏ giọng nói: “Mong là cô không lừa tôi.”

Thế Minh vừa rời đi, áp lực kia đột nhiên biến mất. Tú Nguyệt trở nên can đảm hơn, cô không biết vừa rồi mình sợ điều gì, đối phương chỉ là một chàng trai trẻ mới hai mươi tuổi, cũng không nổi tiếng ở khu vực này, cũng không phải nhân vật tầm cỡ hay đại gia phương nào. Nghĩ ngợi một hồi, cô bĩu môi, đứng dậy khỏi giường, bất mãn nói: "Dựa vào cái gì chỉ có anh hỏi tôi, anh tên gì?"

"Ha ha!" Thế Minh ngẩng đầu cười nói: "Dựa vào việc tôi có tiền! Tôi tiêu tiền cho cô! Cô tốt nhất đừng nên biết tên tôi!"

Không nhất thiết phải ở lại đây nữa, thứ cậu muốn biết đều được Tú Nguyệt nói ra. Cậu dùng ngón tay gõ nhẹ lên đầu, chậm rãi bước ra ngoài. Bước đến cửa, cậu quay lại nhìn cô gái trên giường với nụ cười ôn hòa: “Chuyện hôm nay tôi đến đây, đừng nói cho người khác biết nhé? ”

"Này! Ai thèm quan tâm?" Tú Nguyệt nhếch khóe miệng gần đến mang tai, vẻ mặt thờ ơ. Đồng thời, trong đầu cô an ủi bản thân, đối phương chỉ là một học sinh, những gì cô vừa cảm thấy chỉ là ảo giác.

Thế Minh hạ tay nắm cửa, hiện tại cậu phải tìm người, nhưng rất tốn thời gian. Mà điều kiện là không để bất kì tin tức nào có thể lọt ra ngoài. Sau đó cậu quay người, hạ tay nắm, đôi mắt nheo lại thành hai đường cong màu đen, mỉm cười hồn nhiên và vô hại.

Vừa đi về phía giường, vừa nói: "Tôi nghĩ tôi còn có việc chưa làm xong!"

Tú Nguyệt hiểu lầm ý của cậu, nhướng mày, cười ngọt ngào nói: “Ơ kìa, tôi tưởng cậu đình công?”

Vừa nói, cô vừa vô ý hay cố tình liếc nhìn phần dưới của Thế Minh.

Thế Minh đi đến bên giường, tay phải đặt sau lưng, tay trái vén tóc mái dài, ánh mắt trở nên ôn hòa hơn: “Đình công là có ý gì?”

Tú Nguyệt che miệng cười ngọt ngào, chỉ vào phần dưới của anh: “Cái này, em trai, em không biết, để chị em dạy cho em…” Cô chỉ thốt ra được một nửa những gì mình nói, còn lại thì không thể nói được nữa.

“Không cần!” Thế Minh lấy tấm trải giường lau con dao găm vàng, sau đó trải chăn, đắp lên thi thể cô gái trên giường. Cách tốt nhất để bịt miệng một quý cô là khiến cô ấy không bao giờ có cơ hội mở miệng được nữa. Thế Minh không bao giờ tỏ ra thương xót khi làm những gì cậu mấy nghĩ mình nên làm.

Cậu bước ra khỏi phòng, người phục vụ đợi ở ngoài đã lâu, thấy cậu đi ra, dùng giọng điệu mà mọi người đều có thể hiểu được: "Đã giải quyết xong chưa?"

Thế Minh nhẹ nhàng cười nói: "Giải quyết xong rồi."

Người phục vụ bình tĩnh nói: "Thế nào? Mùi vị thế nào!"

Thế Minh vỗ vỗ hắn bả vai: "Lắm chuyện quá. Đi thôi!"

"Chị Tú Nguyệt đâu?" Vừa nói vừa muốn mở khe cửa nhìn vào trong phòng, Thế Minh đá vào mông: "Cô ấy ngủ rồi, xem gì mà xem?"

Người phục vụ trên mặt lộ ra vẻ hiểu biết, xoa mông, cười nói: “Nhìn không ra chú mày cũng khoẻ phết đấy, có thể làm cho cái ả dâm đãng Tú Nguyệt... ngủ quên! Hehe! "

Sau khi rời khỏi tòa nhà cũ nát này và đuổi người phục vụ đi, Thế Minh thở dài một hơi, tìm đến bốt điện thoại công cộng, gọi cho Long. Long nghe được giọng nói của Thế Minh, có chút kích động, lo lắng hỏi: "Minh, đang đâu? Anh lo lắng gần chết. Có chuyện gì không..."

Thế Minh cười nói: “Nghe em nói…” Năm phút sau, cậu cúp điện thoại, bắt taxi thẳng đến trường đại học J.

Khi Thế Minh đến, đang giữa giờ ra chơi, sau khi hỏi vài người, cậu đã tìm thấy phòng học của mình. Có người ra người vào, cậu lặng lẽ bước vào phòng học không để lại bất kỳ dấu vết nào, liếc nhìn xung quanh không thấy người mình đang tìm mà lại nhìn thấy thân hình mập mạp bắt mắt của anh tư. Cậu bước tới thật chậm rãi. Anh tư đang trò chuyện sôi nổi với một cô gái ngồi bên cạnh, Thế Minh nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vai.

Anh tư quay đầu lại, hai mắt sáng lên, vội vàng đứng dậy, đấm vào ngực Thế Minh, lớn tiếng nói: "Thằng bảy mày chết ở đâu? Đã mấy ngày nay anh không thấy mày."

Thế Minh cười toe toét, lộ ra hai hàng răng trắng, nửa đùa nửa thật nói: “Không còn cách nào khác, bị người khác đuổi theo suốt.”

"Mẹ kiếp!" Anh tư trợn to mắt, giọng điệu thì vẫn kinh kỉnh: "Cái gì? Có người đang truy đuổi anh bảy lương thiện của chúng ta sao?"

Anh tư quay sang cô gái bên cạnh nói: "Em còn chưa biết ông em này? Nó là thằng bảy trong ký túc xá của bọn anh, như hồn ma mất tích suốt ngày. À, mới mấy ngày trước về trường vừa gặp mặt và lại tiếp tục mất hồn ba ngày!"

Thế Minh nghe vậy quay đầu nhìn cô gái bên cạnh anh tư, tuy nhìn bình thường nhưng ăn mặc rất thời trang. Cậu thản nhiên hỏi: “Sao anh ba không lên lớp?”

Anh tư nghe xong, bĩu môi, giọng điệu bất mãn nói: “Ông bợm này tối hôm qua đi tụ tập rượu chè ở đâu, sáng nay mới về kí túc xá ngủ, chắc còn đang mơ nhỏ dãi ấy.”

“Ờm?" Thế Minh nghiêm túc nói: “Đi ngủ? Đây là tội trốn học, em phải đi tìm!"

Cậu xoay người bước đi ra ngoài. Sau khi đi được một lúc, anh tư mới ý thức được câu nói của Thế Minh, lẩm bẩm: “Anh ba trốn học và ngủ là có chỗ nào sai à? Ông tướng bảy đã học được bao nhiêu tiết rồi mà ra oai?!”

Thế Minh đến khu ký túc xá sinh viên, mặc dù hơn một năm không về nhưng cậu vẫn mơ hồ nhớ được kết cấu chung bên trong. Sau khi tìm được ký túc xá của mình, nhẹ nhàng đẩy cửa, phát hiện cửa không hề khóa, cúi người đi vào. Ký túc xá không thay đổi nhiều, điểm khác biệt duy nhất so với lúc cậu rời đi là giường tầng của cậu đã trở thành nơi chứa đồ công cộng, trên giường bày đầy túi lớn hộp nhỏ. Chiếc giường anh ba đang ngủ ở bên trái, kéo rèm, từ bên trong có thể thi thoảng nghe thấy tiếng ngáy đều đều. Chỉ cần nghe âm thanh, Thế Minh đã biết anh ba đang ngủ say.

Cậu bước chầm chậm đến bên giường, nhẹ nhàng vén rèm, khẽ khàng nhón chân, nhìn thì thấy là anh ba đang nằm trên giường, ngủ rất say, thậm chí anh còn không biết có người vào phòng. Thế Minh cầm tạm điếu thuốc đặt lên bàn, châm lửa, đẩy nhẹ anh ba, nhỏ giọng nói: “Em về rồi.”

"Ừ..." Anh ba đáp bừa một câu, xoay người tiếp tục ngủ. Thế Minh không nói gì, nhìn không chớp mắt. Nửa phút sau, thân thể anh ba đột nhiên run lên, tiếng ngáy bỗng ngừng lại, nhưng anh ta vẫn không dậy, vẫn nằm bất động trên giường, mặt quay vào tường đầy bàng hoàng, mồ hôi lạnh toát ra từ sau sống lưng.

Thế Minh không nhìn thấy biểu cảm của anh ba, nhưng cậu biết anh ta đã tỉnh, nhìn thấy phản ứng bất động. Tay cầm điếu thuốc khẽ run lên, cậu kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, lẩm bẩm: “Anh ba có ngạc nhiên khi thấy tôi sống sót trở về không?”

Anh ba vẫn không nhúc nhích, lặng lẽ chạm tay vào dưới chăn và nói: “Sao chú út lại hỏi thế?"

Thế Minh thổi ra một làn khói, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Chúng ta là bạn cùng lớp, bạn cùng phòng. Tôi luôn coi anh là bạn tốt."

Anh ba đã biết thân phận của Thế Minh từ lâu, cũng đã nghe nói cậu làm gì, nếu có thể tìm được mình, tức là mọi chuyện đã phơi bày. Anh ba lạnh lùng: "Bạn bè? Giữa bạn bè không có bí mật, thế mà mày lại giấu thằng anh này rất lâu.”

Thế Minh chậm rãi nhắm mắt lại, tự nhủ: “Tôi và anh đi hai con đường khác nhau, có một số việc anh không biết sẽ tốt hơn.”

"Tao từ sớm đã ra xã hội rồi." Vừa nói, từ trong chăn rút ra một con dao bướm bạc, vốn là ngữ điệu bình tĩnh, đột nhiên trở nên sắc bén, sắc mặt cũng trở nên ranh mãnh, lộ ra vẻ hung hãn đáng sợ: "Vị trí của mày thật đáng ghen tị!"

“Nhưng mày không đủ trình.” Thế Minh thậm chí không chớp mí mắt, yên lặng hút điếu thuốc trên tay.

Anh ba run rẩy, hét muốn vỡ phổi: “Tao với mày bằng tuổi nhau mà sao mày lại may mắn như thế?”

Thế Minh bình tĩnh nói: “Đây không phải chuyện may mắn.” Cậu nhìn anh ba: “Người tấn công tao không phải là mày! Bởi vì mày không đủ năng lực tấn công tao.”

Anh ba từ trên giường ngồi dậy, hai mắt đỏ ngầu nói: "Đúng!"

"Nhưng chính mày là người tiết lộ thông tin. Có loại gián điệp loại người mày còn đáng ghét hơn."

"Đáng ghét?" Anh ba cười lạnh: "Vậy sao mày không hành động?"

Thế Minh chậm rãi ngước mắt lên, nhìn anh ba với hàm răng ken két ngồi trên giường, cười nói: “Mày xứng không?”

"Ha ha..." Anh ba tức giận cười lớn, hung ác: "Mày cứ thử rồi sẽ biết!" Nói xong, hắn xoay người nhảy xuống giường, chuẩn bị ra tay.

Thế Minh xua tay nói: "Đừng lo, tao có một vấn đề muốn hỏi."

"Vấn đề gì?"

“Mày báo tin cho ai?”

Anh ba cười lạnh: “Nếu mày đánh thắng tao, tao sẽ nói cho mày biết!”

Vừa nói, hắn dang vòng tay, túm lấy quần áo của Thế Minh. Anh ba thể chất tốt, kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là đánh nhau võ thường mà thôi. Anh ba túm lấy áo của Thế Minh, hét lớn, dùng lực ở cánh tay bế cậu lên và ném xuống đất. Ngay lúc sắp hạ đất, Thế Minh túm lấy cổ áo sau của anh ba, khi ngã xuống, cậu kéo mạnh, anh ba lộn ngược, ngã dúi dụi. Hai người gần như đồng thời tiếp đất, anh ba còn chưa đứng dậy đã bị Thế Minh đè xuống, hai tay như tia chớp, gắt gao ôm lấy cổ. Anh ba đột nhiên khó thở, đặt tay lên thắt lưng, lấy con dao bướm ra, vung nhẹ, lộ ra mũi dao, đâm vào bụng Thế Minh.

Khi mũi dao đã gần chạm đến bụng Thế Minh không thể xuyên qua được nữa, cậu nắm chặt cổ tay anh ba, ấn mạnh xuống, lòng bàn tay cầm dao của anh ba đập mạnh xuống đất, con dao bướm bay ra xa.

Thế Minh trầm giọng hỏi: “Người đó là ai?”

Anh ba vùng vẫy mấy lần nhưng Thế Minh không chừa chút khoảng trống nào buông ra, cuối cùng đành phải bỏ cuộc, không lãng phí công sức. Lúc này hắn mới ý thức được giữa mình và Thế Minh chênh lệch lớn đến mức nào, anh ba thở dài: “Mày biết nó.”

"Ai?" Thế Minh ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, Anh ba vốn đã mất đi hưng phấn chiến đấu ban đầu, cảm giác được từng tầng áp lực ập đến, máu trong cơ thể sắp đông lại.

Thế Minh cười nhẹ nhàng mà lạnh lùng: “Đừng ép tao không muốn dùng thủ đoạn nhất để đối phó với mày.”

“Nếu tao nói thì sao?”

Thế Minh nhìn chằm chằm hắn hồi lâu mới chậm rãi nói: "Thì mày sẽ không chết."

Anh ba chỉ nói một câu là đủ: “Nó là con trai của Đức Lâm, tên là Quan Bội.”

Hả! Thế Minh bỗng nhiên nhíu mày, hóa ra là hắn! Đức Lâm chiếm giữ địa bàn đã bị cậu giết, lúc đó cậu đã nhận ra, muốn giải trừ tương lai phiền phức là giết cả bố lẫn con, nhưng Quân Bội rất thông minh, hắn ta bỏ trốn trước khi cậu đến nơi, hơn một năm sau lại xuất hiện trở lại thành phố J, điều này nằm ngoài sự mong đợi của Thế Minh. Đây là nhược điểm của việc không diệt trừ không sạch sẽ, nếu không may, có lẽ xác cậu đã bị cá ăn vào ba đêm trước.

Cậu đứng dậy nói với anh ba: “Đưa tao đi tìm nó!”

Anh ba lắc đầu: “Tao không biết nó ở đâu.”

"Không biết?" Thế Minh nheo mắt, ngữ khí nghiêm túc nói: "Đừng lừa tao!"

Bình Luận (0)
Comment