“Tao thực sự không biết. Chúng tao thường liên lạc qua điện thoại."
Thế Minh gật đầu nói: "Được, thế hẹn nó ra đây."
"Hẹn ở đâu?"
"Hẹn gặp ở nơi hai chúng mày thường đến."
Hôm nay công việc kinh doanh vũ trường rất tốt, cả phòng chật kín khách, có mấy người phục vụ ra vào, ai cũng đều đổ mồ hôi đầm đìa, dù vậy vẫn có khách bất mãn hét lớn: "Này, bia của tao bao giờ có?"
"Có ngay, có ngay đây!" Người phục vụ vừa lau vừa gọi.
Ông chủ ở đây là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt hồng hào, dáng vẻ phốp pháp, mái tóc được vuốt keo hất ngược ra sau. Bây giờ người sung sướng nhất chính là ông ta. Một doanh nhân còn gì hạnh phúc hơn việc kinh doanh phát đạt?!
Anh ta bước đến quán bar và nói với người phục vụ quầy rượu: "Sao hôm nay nhân viên chúng ta có ít người thế? Không trốn việc đấy chứ."
Người phục vụ vội vàng nói: "Sáng nay có một thằng trẻ đến đây gây rối và làm ba nhân viên chúng ta bị thương."
“Hả?” Ông chủ sửng sốt: “Vì lí do gì?”
Người nhân viên pha chế lắc đầu: “Em không biết, nhưng nghe thằng cò bị thương nói đối phương rất trẻ, mặt rất tuấn tú.”
"Ừ! Có thể là một thằng nhóc mới lớn chưa biết gì, lần sau tao sẽ dạy cho nó một bài học!" Ông chủ thản nhiên nói.
Người phục vụ đang nói về Thế Minh. Lúc này cậu đang cười, ngồi ở ghế cạnh quầy bar, nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa ông chủ và nhân viên pha chế. Thế Minh thay đổi trang phục, mặc một chiếc áo gió màu đen bó sát, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ được kéo xuống rất thấp, chỉ lộ bờ môi ẩn trong bóng tối.
Anh ba đang ngồi cách đó không xa, nhìn quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó. Lúc này, cửa phòng mở ra, một nhóm người mặc đồ đen từ bên ngoài đi vào, anh ba hai mắt sáng lên, đứng dậy vẫy tay liên tục.
Những người mặc đồ đen chia thành hai nhóm, ba người đi về phía anh ba, những người còn lại ngẫu nhiên tìm chỗ trống ngồi xuống. Người đi trước ba người là một thanh niên chưa đến ba mươi, nước da trắng ngần, khuôn mặt dài như hình quả dưa, vẻ ngoài tuấn tú và một đôi mắt sáng. Thế Minh nhìn thoáng qua, cậu chưa từng gặp Quan Bội, nhưng cũng từng nghe người ta nhắc đến. Lúc này, anh ba đã bước tới, rất thân mật chào hỏi: "Anh Bội, anh đến rồi!"
Quan Bội nhìn quanh, kéo anh ba ngồi xuống, hỏi: “Tùng, sao hôm nay mày lại tới gặp anh?”
Anh ba cười khúc khích, vẻ mặt cố ý khó coi nói: "Không có gì, em chỉ muốn nói vài chuyện với anh Bội."
Nhìn thấy hắn như vậy, Quan Bội dường như hiểu ra, cười phớt lờ nói: "Có việc gì thì cứ nói cho tao biết."
"Dạ..." Anh ba do dự rồi nói: "Anh Bội, gần đây em tiêu tiền hơi nhanh, ví tiền của em hơi eo hẹp..."
"Chuyện nhỏ!" Quan Bội vừa nói vừa đưa tay vẫy vẫy về phía người đứng sau, người này từ trong túi móc ra một xấp tiền, nhét vào túi của anh ba. Anh ba gãi đầu xấu hổ, cười nói: “Anh Bội, em thật sự làm phiền anh nhiều quá.”
Anh ta dừng lại tìm kiếm chủ đề rồi nói: "Thế Minh đã chết, Thế Minh Hội mất người đứng đầu. Khi nào thì Anh Bội mới lấy lại được địa bàn bị mất?"
Quan Bội lắc đầu: "Vẫn chưa phải lúc, tiện thể, mấy ngày nay thằng Minh vẫn chưa đi học lại sao?"
Anh ba hơi chột dạ, nhưng lại giả vờ kinh ngạc: "Đi học lại? Chết rồi thì làm sao quay lại trường học được? Ma quỷ nhập hồn à?"
Quan Bội nhìn chằm chằm anh ba hồi lâu, nhưng không phát hiện ra điều gì
gì, liền nói: "Tôi nghi hắn vẫn còn sống!"
“Không thể nào!” Anh ba trợn to hai mắt, ngoạc miệng nói: “Tháng chạp lạnh thế này rơi xuống hố băng, chưa nghe thấy ai nói có thể sống sót trở về được.”
Quan Bội nhấp một ngụm rượu, nghiêm trọng nói: "Khi nào tìm thấy thi thể mới chắc chắn được! À mà..."
Thấy hắn ta ngập ngừng nói, anh ba vội vàng hỏi: “Mà làm sao?”
Quan Bội thở dài: "Mà còn tao... có phái người ba đi kiểm tra hạ lưu sông. Không ngờ hai người chết, một người bị bắt."
Anh ba nhẹ nhõm nói: “Điều này chẳng chứng minh được gì cả. Có lẽ người của Hiệp hội Thế Minh cũng đang tìm kiếm tung tích của Thế Minh, hai bên tình cờ gặp nhau và đánh nhau thì sao.”
“Hi vọng là vậy!” Quan Bội đứng dậy kéo qnh ba: “Ra ngoài đi dạo với tao đi, ở đây ngột ngạt quá, nói chuyện cũng không tiện.”
Anh ba không phản đối, đứng dậy đi theo Quan Bội ra ngoài, bọn họ vừa rời đi không lâu, Thế Minh cũng lặng lẽ đi theo.
Sau khi đi ra, Quan Bội và anh ba sóng vai nhau đi dạo, vừa đi vừa trò chuyện. Đi được một đoạn, Quan Bội dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, tự nhủ: “Tao muốn lấy mạng sống của thằng Minh, không phải vì tao muốn lấy lại địa bàn của mình.”
“Thế là vì gì?"
Ánh mắt Quan Bội trở nên lạnh lùng, bặm một vết đỏ hằn: “Là vì nó là kẻ đã giết bố tao.”
Hắn quay lại đối mặt với anh ba và giọng nói đanh thép: “Mối thù giết cha ta lớn hơn bất cứ thứ gì trên trời, nên tao phải giết chết nó bằng được.”
Anh ba không nói nên lời. Đôi mắt đen láy của Quan Bội dần dần tối sầm lại: “Tao đoán thằng Minh vẫn chưa chết, nếu không nằm ngoài dự đoán thì nó sẽ lại đến tìm mày, phải cẩn thận.” Quan Bội vừa nói vừa đưa tay vỗ lưng anh ba.
Anh ba bị đòn này dọa sợ, mồm méo xệch, cười không tự nhiên: “Sao có chuyện như vậy được?!”
Quan Bội lấy ra một điếu thuốc đưa cho anh ba. Hắn lắc đầu, tự lấy một điếu khác ngậm vào miệng.
Quan Bội hỏi: “Nhân tiện, tao vẫn luôn muốn hỏi mày chuyện này. Lúc tao tới tìm mày để mọc ngoặc vụ báo tin nếu thằng Minh trở về trường, sao mày lại đồng ý ngay mà không suy nghĩ gì?”
Anh ba trong mắt đầy vẻ phức tạp, khó hiểu, trầm ngâm hồi lâu: “Có lẽ là ghen tị!”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trời càng ngày càng tối, bóng đèn đường càng mờ, người càng ngày càng ít, tựa hồ mọi thứ chìm vào yên tĩnh và bóng đêm.
"Ghen tị!" Quan Bội nghe vậy cười lớn:”Ừ! Thằng ấy đúng là một người khiến người ta ghen tị." Sau đó, anh ta nhìn chằm chằm thật sâu vào đôi mắt anh ba: "Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?"
"Đã gần một năm rồi!"
Quan Bội gật đầu: "Một năm không phải là thời gian ngắn, nhưng mày chưa từng xin tiền tao, sao hôm nay mày lại thiếu đến mức thế?"
“Ờm... " Anh ba sắc mặt thay đổi, không nói nên lời.
Quan Bội đưa mắt nhìn bốn phía, lông mày trầm xuống: “Thằng Minh ép mày đi tìm tao đúng không?”
"Không...không phải!" Thành phố J hiện tại về đêm, nhiệt độ dần thấp, nhưng trán anh ba vẫn lấm tấm những giọt mồ hôi, dần chảy xuống thái dương và vành tai đỏ ngàu.
Quan Bội thậm chí không nhìn anh ta: "Nếu lập trường của một người không vững chắc, trong giới xã hội, thế là đủ một đòn chí mạng."
Anh ba biết mình không thể trốn thoát nên liều mạng, trầm giọng nói: “Anh Bội, đừng trách tôi.”
Quan Bội cười khinh thường, thấp giọng nói: “Mày còn quá trẻ, đêm nay tao không sống, mày cũng sẽ chết!”
Đằng sau Quan Bội xuất hiện một người đàn ông vạm vỡ, hắn ta từ phía sau bịt miệng anh ba, tay kia cầm một con dao găm sáng chói và đâm sâu vào lưng. Trong thế giới ngầm, điều tối kị nhất là bị phản bội. Anh ba quay lại nhìn Quan Bồi, vẻ mặt đượm buồn, không biết là vì điều gì. Anh ba cảm thấy sức lực trong cơ thể đang nhanh chóng tiêu hao, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Quan Bội thở dài nặng nề, búng nhẹ tàn thuốc trong tay, tàn thuốc đỏ rơi xuống đường, chớp mắt, tàn nhanh trong bóng đêm.
“Nó đã chết.” Rất nhanh sau lưng Quan Bội vang lên một thanh âm, hắn chậm rãi quay người lại, bắt gặp một đôi mắt sáng rõ trong mi mắt nheo nheo.
“Lê Thế Minh.” Hắn giọng hung hãn nói, ai cũng có thể nghe rõ từng tiếng hận thù trong lời nói.
“Đúng, là tao.” Chủ nhân của đôi mắt sáng kia nhàn nhã nói. "Đây hẳn là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cũng sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau."
Quan Bội lộ ra nụ cười cứng ngắc: “Hôm nay tao không nên tới thì hơn.”
Thế Minh gật đầu, không nói gì. Hai tên to lớn phía sau Quan Bội hét lên và lao đến, chúng định dùng hai con dao găm đâm vào phần trọng yếu về phía Thế Minh. Thế Minh đang đứng chắp tay sau lưng, tựa hồ không nhìn, đối mặt với hai người đàn ông mạnh bạo giống như sói hổ, cậu không nhúc nhích, bên cạnh có một bóng người đang động đậy.
Một bóng cao một thấp, đối mặt với hai người xông đến. Hai bên vừa chạm mặt liền chia ra cao thấp. Hai người đàn ông to lớn hét lên và ngã ngửa. Một người trong đó sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, trên ngực có một vệt dài hơn nửa thước, máu chảy nhỏ giọt trên mặt đất, đủ khiến người ta kinh hãi. Người còn lại khỏe hơn rất nhiều, nhưng miệng đang chảy rất nhiều máu và mất đi hai chiếc răng hàm.
Hai người cao một thấp bên cạnh Thế Minh là Đông Thắng và Phạm Cường. Phạm Cường hành động tàn nhẫn và suýt giết chết mạng người đàn ông chỉ bằng một con dao. Lúc này, phía xa xa, vũ trường vang lên một trận náo động, sau đó là tiếng la hét và tiếng vũ khí. Nhưng âm thanh đó không kéo dài được bao lâu, một lúc sau, mọi thứ trở lại yên bình như chưa có chuyện gì xảy ra.
Quay đầu nhìn về phía vũ trường yên tĩnh, Quan Bội biết người của mình đã xong việc.
Hắn vẻ mặt buồn bã, ánh mắt có chút đờ đẫn: “Xem ra hôm nay tao thật sự không nên tới.”
Thế Minh khẽ mỉm cười nói: "Đây là lỗi của mày."
"Sai lầm của tao là quá tin tưởng thằng Tùng, quá coi thường mày Lê Thế Minh ạ, không ngờ mày lại tìm đến tao nhanh như thế."
Thế Minh xoa xoa tay: “Phong cách làm việc của tao luôn rất nhanh.”
Cậu quay người nhìn về hướng sông, tự nhủ: “Người ám sát tao ngày hôm đó là một người lính thì phải.”
Quan Bội nhất thời hơi run lên, không biết Thế Minh làm sao biết được.
Thế Minh ánh mắt hơi xếch lên, sắc lẹm, bình tĩnh nói: "Không phải tao xem thường mày, mày không đủ quyền điều động quân đội, phía sau nhất định có người hậu thuẫn!"
Quan Bội cười nhăn nhó: “Thế Minh mày quả thực rất thông minh, nhưng tao không phải Tùng, mày tuyệt đối sẽ không lấy được bất kì thông tin gì mày muốn từ miệng tao.”
Lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen khác bước ra khỏi khu rừng tối tăm, im lặng đứng sau lưng Thế Minh.
"Mày không muốn nói thì tao cũng sẽ không ép, tao sẽ cho mày một cơ hội." Thế Minh nói xong tránh sang một bên, chỉ vào phía sau: "Một chọi một khiêu chiến, mày có thể rời đi nếu mày thắng."
Quan Bội nghe xong vui mừng khôn xiết, nhưng mặt hắn điềm nhiên, không để lộ biểu cảm, hắn lên giọng xác nhận lần nữa: "Lời mày nói là thật không? Định đánh thế nào?"
Thế Minh cười lạnh nói: "Là mày muốn một mình chiến đấu với một lũ bọn họ hay để họ chiến đấu với một mình mày. Đấy là lựa chọn của mày."
Lúc này, sắc mặt Quan Bội sưng tấy như gan lợn, các khớp ngón tay siết chặt, răng ngứa ngáy căm hận, tuy rằng hắn không biết hết mọi chuyện về Thế Minh Hội nhưng hắn vẫn có một vài tìm hiểu nhất định về tổ chức này. Bây giờ hắn nhìn kỹ những người phía sau Thế Minh, hắn gần như có thể đoán được ra từng người, càng nhìn càng thấy sợ hãi, ai trong số những người này chỉ cần một chọi một đã đủ nguy hiểm, chứ đừng nói đến tất cả xông lên. Đừng nói gì đến một mình hắn ta, ngay cả một vị thần đến cứu cũng không thể thoát khỏi vòng vây của những người này một cách dễ dàng.
Quan Bội tay nắm chặt nắm đấm, cuối cùng có hơi nản lòng, hiện tại hắn thật sự hối hận giết chết anh ba quá sớm, nếu không hắn có thể lợi dụng hắn để ngăn cản.
Thế Minh không nhìn hắn ta nữa, quay đầu đi về phía Long và thì thầm: "Anh Long, hãy để nó sống. Em phải tìm ra kẻ đứng sau hậu trường."
Nói xong, Thế Minh lập tức rời đi, và Trung Vương vội vàng đi theo, hiện tại mọi người đều không dám để Thế Minh một mình hành động nữa.
Long gật đầu, oai vệ đi tới trước mặt Quan Bội, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, cười lạnh nói: "Người anh em, đừng chỉ đứng ngây ở đó, bọn tao đang đợi mày ra tay trước!"
Quan Bội cúi đầu, chán nản. Và ngay khi mọi người tưởng rằng hắn ta đã từ bỏ sự phản kháng, hắn ta bất ngờ di chuyển và chém vào cổ Long bằng một con dao màu đen dài khoảng 30 cm.
Long có vẻ bất cẩn nhưng thực ra anh lại cẩn thận hơn ai hết. Mỗi hành động nhỏ của Quan Bội đều không thoát khỏi tầm mắt của anh. Long hơi né tránh, ép người qua lưỡi dao sắc, cười nói: "Cũng được, căn thời gian tốt, nhưng động tác hơi chậm."
Quan Bội có đầu óc phi thường, nhưng kỹ năng của hắn ta quả thực không giỏi lắm, so với Long thì là khác biệt một trời một vực. Hiện tại hắn chỉ có thể cố gắng hết sức, nhanh được đòn nào biết đòn ấy, nhưng cũng chẳng tạo được bao nhiêu uy hiếp cho Long. Long chưa kịp ra tay, Phạm Cường phía sau không kìm được nữa, dùng một đạp đá bay Quan Bội ra ngoài xa.
Trận chiến về đêm ba ngày trước vẫn khiến Phạm Cường cảm thấy xấu hổ và tức giận khi nghĩ đến. Anh Minh thực sự bị rơi xuống sông ngay dưới sự hộ tống của bản thân. Bây giờ anh cảm thấy vô cùng mất mặt. Hôm nay thủ phạm đã được phơi bày trước ánh sáng, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Phạm Cường hét lên với Long: “Anh Long, giao nó cho em!”
Long hiểu ý nghĩ của Phạm Cường, cũng không tranh giành, gật đầu cảnh cáo: "Đừng đánh chết, chúng ta còn phải moi thứ cần moi từ miệng nó."
"Em hiểu!" Phạm Cường cũng không quay đầu lại, giơ dao lên, giống như thần chết nhanh chóng chạy lao về phía Quan Bội.