Long do dự nhìn Trung Vương: "Anh thấy giờ làm sao?"
Trung Vương nghĩ một lúc, nói với thằng lính gác:
"Nói cho tao biết Bàng Kiến đang đâu ở đâu, nay nó chết chắc với tao. Chúng ta hỏi Bàng Kiến chỗ nào, nay nó chết với tao. Bọn tao là quân Thế Minh hội đây, mày khôn hồn thì nói ra cứ địa của nó, tao cho mày cơ hội sống, nếu không mày chỉ có đường chết thôi."
Thằng lính gác nhìn hai người, nhỏ tiếng:
"Đại ca... đang ở trên tầng ba, đi lên tầng phía tay trái, cửa nhà thứ hai."
Trung Vương nhìn thẳng mắt thằng lính gác, gằn giọng: "Mày không lừa tao đấy chứ?''
Thằng lính gác nhìn Trung Vương gật đầu. Trung Vương hài lòng gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Long.
Long hiểu ý, quay sang cười cười rồi đâm một nhát vào cổ hắn. Long và Trung Vương hai người đều tự biết cái bọn ham sống sợ chết bán đứng đồng đội không nên giữ lại làm gì, chỉ có nước rước họa vào thân.
Hai người chỉ hiệu cho những người dọc hành lang, một thằng em chạy đến trước mặt Thế Minh: "Anh Minh, Bàng Kiến đang ở tầng ba, anh tính thế nào?"
Thế Minh nói: "Giết Bàng Kiến và không từ thằng nào."
Mọi người gật đầu, Thế Minh bảo An Quốc ở lại tầng một, một là tiếp ứng với mọi người, hai là khi kích động đến đối phương, đánh kích đối thủ các phòng ở tầng một. An Quốc gật đầu vâng lời.
Thế Minh đi theo Long và Trung Vương lên tầng, linh cảm cậu cho thấy có người đang theo sát phía sau, quay đầu lại nhìn, là một cô gái trẻ đẹp. Thế Minh không biết cô là ai, cũng không quan tâm. Hóa ra cô là vệ sĩ mới của cậu, nghe lời Trung Vương cô có nhiệm vụ dính với cậu như hình với bóng.
Suốt quãng đường giải quyết bọn thị vệ của quân Anh em, mọi người cuối cùng cũng lên đến tầng ba. Đến trước cửa số hai bên tay trái, Trung Vương nhỏ giọng:
"Đến rồi."
Dứt lời, cậu lôi ra một một khẩu súng. Thế Minh gật đầu nhìn mọi người, ai cũng bắt đầu lôi ra một khẩu súng, Long quát to một tiếng:
"Giết"
Một chân đạp cửa phòng, dẫn đầu toàn quân.
Vừa xông vào phòng là cảnh tượng một nam một nữ, người đàn ông sau khi nghe thấy tiếng động thì nhổm người dậy, khuôn mặt y như những lời thiên hạ đồn đại.
Long đoán có đến tám mươi phần trăm người trước mặt là Bàng Kiến, cậu giơ tay lên kéo cò, hai phát trúng đầu. Tiếng súng kêu to đến nỗi cả hành lang đều nghe thấy tiếng vang.
Người đàn ông chỉ kịp Hự lên một tiếng rồi nằm ngã soài xuống giường. Người phụ nữ sợ đến nỗi kêu không ra hơi, Long không quan tâm, coi như người trên giường đã chết, tất cả rút quân.
Đúng lúc này cả tòa nhà loạn như ong vỡ tổ, đàn em của bang Anh em nghe thấy tiếng súng không biết đã xảy ra chuyện gì, mặt mũi ngáp ngủ từ phòng bước ra.
Nhưng vừa chân thấp chân cao bước ra đến cửa thì bị quân Thế Minh mai phục sẵn liên tiếp ăn những phát dao. Không biết ai là người hét lên trước:
"Không xong rồi, đại ca đâu, có người đánh úp."
Người của quân Anh em giờ mới sực tỉnh, chúng cầm dao, đao, kiếm ra đấu với bang Thế Minh. Cả tòa nhà đâu đâu cũng nghe thấy tiếng hét tiếng súng, hàng trăm người đánh nhau.
Thế Minh không yên tâm, hỏi Long:
"Anh Long , người trong phòng có phải Bàng Kiến không?"
Long một bên đánh đối thủ, một bên trả lời: "Không rõ nữa, phòng tối quá nhìn không rõ, nhưng chắc là Long Kiến đấy."
Thế Minh tự mắng một câu, hồ đồ. Cậu mở cửa phòng, cô vệ sĩ theo sát phía sau. Ánh sáng bên ngoài mập mờ rọi vào phòng, Thế Minh không nhìn rõ đầu người trên giường, cậu bật đèn, lôi tấm ảnh cũ Đỗ Chấn đưa cho mình ra đối chiếu với người trên giường, nhưng cậu không có phát hiện gì, mặt người kia toàn máu, thậm chí đã bị biến dạng.
Người phụ nữ trên giường thấy Thế Minh vào thì kêu hét luôn miệng, Thế Minh cáu giận, quát:
"Câm mồm."
Người phụ nữ như điếc, tiếp tục gào lên. Thế Minh cho cô ta một cái bạt tai: "Câm mồm lại."
Người phụ nữ bị đánh như tỉnh mộng, mắt giận dữ nhìn Thế Minh, cắn răng nói: "Mày dám giết người? Mày là cái loại súc vật chứ không phải người."
Thế Minh nhìn thấy người phụ nữ đầy kích động, mắt đầy vẻ hận thù, cậu lạnh như băng, thở dài chỉ vào xác đang nằm trên giường hỏi:
"Nó có phải là Bàng Kiến không?"
"Haha''
Người phụ nữ thần kinh không ổn định cười như ma làm, một tay lần mò dưới đáy gối:
"Tao sẽ không bao giờ nói cho hạng mày biết, dù ngày hôm nay mày có giết chết tao đi chăng nữa..."
Còn chưa nói hết câu, người phụ nữ đã lấy ra một khẩu súng định phản công Thế Minh.
"Pằng"
Thế Minh chẳng chút đề phòng, cậu quá vô ý, chẳng ngờ một người phụ nữ điên cũng dám giơ súng ra đòi hạ cậu.
Thế Minh theo phản xạ nghiêng người. Người phụ nữ đang trong lúc giơ súng kéo cò, thì bị một con dao bay lướt qua đâm thẳng vào bụng, vết thương đau điếng trên bụng làm cô ta khom người, đạn cũng bay ngang qua bờ vai của Thế Minh.
Người phụ nữ nghiến răng, chuẩn bị bắn phát đạn thứ hai, thì cả người cứng đơ lại, một con dao sắc đâm thẳng vào tim cô ta, mà người cầm con dao ấy không ai khác chính là cô vệ sĩ, gương mặt lạnh như tiền.
Hóa ra trong lúc người phụ nữ mò tay gối, Thế Minh còn đang không để ý thì cô vệ sĩ đã kịp nhìn ra vấn đề, đứng đằng sau Thế Minh cầm sẵn con dao hành động trước một bước.
Quả nhiên, người phụ nữ cầm khẩu súng lên, cô vệ sĩ nhanh như cắt phản vệ phi thẳng con dao vào bụng cô ta.
Thế Minh đơ ra một hồi, cảm giác đau nhức ở cánh tay cậu mới kịp phản ứng trở lại, tiến về phía trước sờ cổ người phụ nữ, cậu không thấy mạch đập.
Thế Minh thở hắt, quay đầu nhìn cô vệ sĩ. Cô vệ sĩ thấy Thế Minh như có ý trách mình không giữ lại nhân chứng sống, lạnh lùng giải thích: "Tôi thấy cô ta cầm súng, sợ cậu bị thương nên mới...''
Thế Minh cười cảm kích: "Không sao đâu, tôi không trách cô. Cảm ơn cô đã cứu tôi một mạng."
Rồi cậu nhìn cô vệ sĩ rồi hỏi: "Cô tên gì?"
Cô vệ sĩ nhìn thẳng mắt Thế Minh, tim cô có đập sai nhịp, rồi cô cúi đầu trả lời: "Gọi tôi là Bóng."
"Bóng? Tên lạ nhỉ?"
Thế Minh gật đầu với Bóng, cậu bước ra ngoài, trong lòng vẫn có chút lo lắng về thân phận thực sự của người nằm trên giường kia.
Bên ngoài vẫn đang có từng tốp chiến đấu, đã đến thời khắc mấu chốt.
Quân Thế Minh hội hơn hẳn Bang Anh em về mặt số lượng, mà còn có mục đích sẵn, đánh cho đối phương đầu óc quay cuồng, nhưng những tay sai của Thế Minh hội cũng rất đáng gờm, thằng nào thằng nấy đều háu chiến, cứng đầu cứng cổ, quyết đánh sinh tử. Dưới đất nằm dài toàn người chết. Thế Minh nhìn đồng hồ:
"Anh em nhanh lên, chỉ còn mười phút nữa thôi. Phú Chí, gọi người kéo anh em bị thương ra ngoài trước đi."
Phú Chí "Dạ" rồi chỉ anh em đảng Báo mỗi người một chân một tay kéo các anh em bị thương ra ngoài. Các anh em còn lại dùng hết sức chiến đấu, dù gì thời gian cũng gấp rút.
Quân Anh em dần yếu thế, càng về sau càng không kháng cự được nữa, chúng chọn cách lùi quân. Có thằng bị ép về phòng, giờ không còn chỗ nào để thoát thân, trên người chúng bị ăn không biết bao nhiêu nhát dao, máu mũi máu miệng tràn trề khắp mặt, chúng nằm vật dưới sàn nhà, có mấy thằng hoi hóp đau đớn kêu ai ái.
Quân Anh em lần lượt trải đều 3 tầng của toà nhà, đâu đâu cũng là người, xác chết và máu tanh, cả toàn nhà như địa ngục trần gian. Trong lúc anh em đánh nhau máu điên dâng trào, cái hừng hực đã làm cho chúng quên đi sự đau đớn ngoài xa, nhưng sau khi đã đánh xong, ai cũng đau đớn. Quân hai bên đều bị thiệt hại không ít, Thế Minh nhìn thấy kết quả cũng khá đỗi khả quan, cậu xua tay:
"Rút quân."
Hội Thế Minh sau khi nghe tiếng đại ca nói thế, chúng lần lượt dựa sát vào nhau đi về phía cầu thang. Thấy mọi người tay chân đều bị thương, Thế Minh gật đầu với Trung Vương, mang mọi người bước xuống cầu thang. Đến tầng 1, người của bang Anh em đã bị An Quốc xử lý gọn gàng, mọi người chỉ việc chạy ra khỏi tòa nhà của quân Anh em.
Quân Anh em thấy kẻ địch tháo chạy, chúng nào dễ bỏ qua như thế, chúng định để những tên bị thương dần tiến đến hành lang tụ tập lại rồi chạy đến hành lang xông lên giết quân Thế Minh.
Nhưng Thế Minh đã lường trước được, cậu dặn Trung Vương ở lại ngáng đường. Trung Vương nhìn thấy hành lang ngày một đông, cậu đưa tay lên huýt tiếng sáo gọi người. Đội Ám ở tầng hai tầng ba nghe thấy tiếng huýt sáo, mỗi người tay cầm một quả lựu đạn, kéo ngòi nổ rồi vứt xuống hàng lang cầu thang.
Không cần biết kẻ địch còn sống hay đã chết, vứt lựu đạn xong mọi người cùng chạy ra ngoài. "Bùng..."
Vài phát nổ động trời liên tiếp phát lên khiến cả tòa nhà được phen bạt mạng. Trung Vương dẫn đội Ám chạy khỏi tòa nhà, quay đầu lại nhìn, cả căn nhà phút chốc từ những cánh cửa sổ bốc ra làn khói bụi, bên trong phát ra những âm thanh chói tai.
Đông Thắng đứng nhìn tòa nhà, cậu lảm nhảm: "Con bà nó, lựu đạn lực lớn thật đấy."
Phạm Cường kéo lấy áo cậu ta, "Đừng có mà đứng đấy "hoài niệm" nữa, lúc nữa quân Anh em chạy đến thì đến lúc cả lũ anh em mình "hoài niệm" đấy."
Ngắt câu, cậu ta kéo Đông Thắng đi.
Mọi người đi theo Đông Thắng về chỗ gửi xe, dặn dò với mọi người phân chia hành động, rồi tập kết ở Khách sạn Bắc Hồ.
Mọi người gật đầu đồng ý, mỗi người tự lên xe rồi đi. Thế Minh ngồi ở ghế phụ thở dài một hơi, mắt híp, không biết từ bao giờ đằng sau cậu đã xuất hiện Bóng, chẳng hiểu sao người con gái ấy cứ đi theo mình, cậu quay đầu cười với cô vệ sĩ:
"Cảm ơn cô nhớ."
Khuôn mặt Bóng vô cảm: "Đây là công việc tôi nên làm. Anh cảm ơn tôi tận hai lần rồi đấy."
Nói hết câu cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thế Minh nghe hồi, cậu cảm thấy rất lạ. Đừng nói là người trong Thế Minh hội, ngay cả anh em xã hội cũng chẳng ai dám nói với cậu như thế. Hơn nữa cô gái này lại là người trẻ tuổi ở trong bang hội của mình. Nhìn Bóng, Thế Minh cười lắc đầu, không nói gì.
Suốt chặng đường, xe chạy với tốc độ nhanh, đi được một đoạn cảnh sát chặn lại đòi xem chứng minh thư, giấy tờ lái xe.
Cảnh sát vừa nhòm vào xe thấy Thế Minh, họ nhanh chóng để xe cậu qua. Dân thường có lúc còn nói cậu có tay trong với cảnh sát, biết cậu ra tay hơi quá tay nhưng cũng chẳng dám quá lời.
Bang Anh em việc đầu tiên là gọi điện thoại cho bên đầu não, chúng nhanh hơn cảnh sát một bước. Bên trong hiện trường là cảnh tan nát, thê lương, khắp nơi là người bị thương.
Hai trăm người trong hội đại đa số không chết thì bị thương, mất hẳn đi tinh thần chiến đấu. Bàng Kiến bị thương nặng, anh cả Bàng Hoa trúng lựu đạn chết tại chỗ. Lần này Bang anh em chịu tổn thất lớn, và cũng như chịu một cú đạp rơi thẳng xuống dốc.
Mặc dù hai bên đều chịu tổn thất, nhưng Thế Minh hội thì đỡ hơn nhiều, dù gì thì bên cậu cũng là bên chủ động tấn công.
Thế Minh hội chết tầm hơn mười người, khoảng hai mươi người bị thương nặng, không dưới năm mươi người bị thương nhẹ. Số lượng này về tổng thể mà nói thì nhẹ hơn bang Anh Em nhiều. Đương nhiên, thương vong như vậy chỉ là con số nhỏ đối với Thế Minh hội.
Lần đánh úp này chấn động toàn vùng, đặc biệt là khu dân cư quanh vùng xảy ra vụ ẩu đả, các đảng phái đánh nhau với quy mô lớn và liên tiếp đã lên đến tai của phòng cảnh sát.
Nhưng Thanh Bang có mạng lưới quan hệ lớn với cảnh sát thành phố, chỉ cần mở lời đã có thể nén thông tin xuống. Phòng cảnh sát dù không điều tra sâu, nhưng trong ban bệ sẽ có những người cứng đầu báo tin và điều tra. Trực tiếp báo tin lên đến Cơ quan điều tra cấp tỉnh. Thậm chí các tay báo chí, truyền hình còn nắm bắt thông tin đưa lên báo, lên tivi.
Ở dưới cấp huyện còn lới lỏng được chứ lên đến cấp tỉnh khó mà trình báo, họ thấy được tầm quan trọng của vấn đề, chỉ có thể đưa quân đi điều tra. Lập tức mở ra cuộc họp diện lớn giữa các cơ quan liên ngành, và cũng để giảm bớt áp lực từ phía ngoài kia. Và cũng thế, chính quyền thành phố H cũng có sự thay đổi lớn.