Sau khi nhóm người của bang Thế Minh trở về Khách sạn Bắc Hồ, Thế Minh bảo bọn họ về nhà nghỉ ngơi. Những chuyện khác để mai rồi nói.
"Không phải chứ! Trung Vương, mày cứ để một cô gái đi theo tao cả ngày thế à?"
Thế Minh không dám tin nhìn Trung Vương, để một cô gái đi theo cậu cả ngày lẫn đêm như thế, nếu thật sự như vậy thì sau này...
Thế Minh không dám nghĩ nữa. Những cái khác thì không nói làm gì, nhưng không thể để Bóng theo cậu về nhà được chứ?!
Trung Vương nghiêm túc nói: "Anh Minh! Anh phải biết thân phận bây giờ của anh không phải là một học sinh cấp ba bình thường nữa rồi. Tính mạng của một mình anh liên quan đến sự sống chết cả cả cái bang phái này, nếu anh mà xảy ra chuyện gì, bang Thế Minh chưa tới nửa tháng sẽ sập. Vì sự an toàn của anh, vì bang Thế Minh, Bóng buộc phải ở bên cạnh anh!"
Thế Minh nghe xong thì nhức cả đầu, cậu biết Trung Vương nói rất có lí, nhưng Bóng đi theo cậu thật sự rất không tiện, bèn miễn cưỡng nói:
"Tao có năng lực, tao tự biết bảo vệ bản thân, tao không cần ai khác phải bảo vệ đâu!"
Trung Vương lắc đầu, đảo mắt nhìn Thế Minh cười nói: "Em thấy hay là thế này! Anh Minh, anh chọn bừa ra năm người từ trong đội Ám, chỉ cần anh có thể đánh bại bọn họ, chứng tỏ anh thật sự có thể tự bảo vệ bản thân, Bóng không cần phải đi theo anh nữa. Nếu mà bị bọn nó đánh bại, thì anh Minh à, em thấy anh phải đồng ý với em rồi đấy!"
Đám người Long, Đông Thắng đứng bên cạnh hóng chuyện, vốn muốn về nhà ngủ một giấc nhưng cũng nán lại, cười cười nhìn Thế Minh và Trung Vương. Đông Thắng lớn tiếng nói:
"Anh Minh, đánh với chúng nó đi, sợ đếch gì? Em tin năng lực của anh! Haha... ai chà!"
Thế Minh nghe vậy thì cười, gật đầu, chọn bừa năm anh em của đội Ám ra, Thế Minh kéo bọn họ vào một gian phòng rộng rãi, ngoài Trung Vương, những người khác đều bị nhốt ở ngoài. Đông Thắng thấy rất bất mãn, lẩm bẩm:
"Lại là cái trò này, không cho ai xem cả! Chắc lại sợ thua thì bẽ mặt chứ đếch gì mà."
Vừa nói xong, mông của Đông Thắng đã xuất hiện hai dấu giày, một cái là của Long, một cái là của Phạm Cường... Vốn Trọng Tuấn cũng muốn đá một cái, nhưng vừa mới giơ chân ra thì Đông Thắng đã chạy biến đi rồi.
Khoảng mười phút trôi qua, đám người Thế Minh từ trong bước ra. Không ai nói gì cả, Thế Minh đi đến trước mặt Bóng nói: "Đi với tôi!"
Sau đó gọi điện thoại về cho nhà, nói nhà xa trường quá, đi đi lại lại không được tiện, sau này cậu sẽ ở lại kí túc xá của trường. Gọi điện xong, Thế Minh liền tìm một gian phòng đôi ở nhà nghỉ Bắc Hồ rồi ở lại.
Mọi người hỏi Trung Vương kết quả, cậu ta cười, không nói gì, lên xe về nhà. Nhưng dựa vào biểu hiện của Thế Minh, mọi người đều đoán chắc chắn là anh Minh đã thua rồi!
Thế Minh và Bóng đi vào phòng, nhìn sắc mặt vô cảm của cô, cậu lại muốn trêu, cười nói:
"Bóng, cô biết cười không?"
Bóng ngơ ra, không trả lời, cởi áo khoác ra nằm xuống giường. Khiến Thế Minh đỏ ửng mặt, thầm nói, cô gái này cũng ngầu thật đấy!
Thế Minh đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, sau một trận chiến, cậu cứ cảm thấy cơ thể mình dính đầy máu. Tắm xong sẽ khiến tâm lí cậu thoải mái hơn đôi chút.
Thế Minh tắm rửa xong, nằm lên giường, Bóng mới ngồi dậy, sắc mặt hơi ửng hồng đi vào phòng tắm.
Thế Minh không ngủ được, ánh mắt lướt qua phòng tắm thì ngơ ra.
Hóa ra cửa phòng tắm được làm bằng kính trong suốt, từ bên trong nhìn ra ngoài thì không thấy gì hết, nhưng từ ngoài nhìn vào trong có thể thấy lờ mờ. Nhìn cơ thể trần truồng của Bóng, sắc mặt Thế Minh lập tức đỏ rực, thầm nghĩ chẳng lẽ ban nãy cậu bị Bóng nhìn sạch rồi sao?
Nghĩ đến đây, Thế Minh kéo chăn lên trùm đầu, kệ đi, chẳng quan tâm nữa, ngủ cái đã!
Ngày hôm sau, Đỗ Chấn đích thân đến tìm Thế Minh, sau khi gặp cậu, Đỗ Chấn cười "haha" nói: "Người anh em, cậu đỉnh đấy! Trận lúc rạng sáng đánh đẹp lắm, tuy không giết chết được Bàng Kiến nhưng cũng khiến nó mất nửa mạng rồi!"
Thế Minh ngơ ra, vội hỏi: "Bàng Kiến chưa chết?"
"Đúng thế, tuy đã bị nổ dẫn đến trọng thương, chuyện này là bạn của ủy viên thành phố nói cho anh nghe đấy, haha."
Thế Minh lắc đầu thở dài, đúng là càng sợ cái gì thì nó càng xuất hiện, hóa ra người hôm qua giết không phải Bàng Kiến. Thế Minh nói nghi vấn trong lòng ra.
Đỗ Chấn cười nói: "Chuyện này không thể trách Long được, Bàng Kiến có một người anh là Bàng Hoa, hai người trông rất giống nhau, huống chi Long còn chưa từng gặp hai tên đó. Chuyện này chủ yếu phải trách anh, anh không nói cho chú trước Bàng Kiến còn có một người anh trai! Tuy Bàng Kiến chưa chết, nhưng lực lượng chủ chốt của quân Anh em cũng mất đi một nửa rồi, đến anh trai của nó cũng không còn nữa, mặc cho có thế nào thì đây cũng là một chuyện rất đáng mừng rồi. Sau này chúng ta càng bớt phiền, haha!"
Thế Minh vẫn đang cảm thấy tiếc nuối, chỉ thiếu một bước nữa thôi mà!
Cậu hỏi: "Anh Chấn, sau này anh có dự tính gì không?"
Đỗ Chấn nói: "Nhân lúc Bàng Kiến đang bị thương nằm viện, chúng ta tranh thủ nuốt quân Anh em luôn, đến lúc đó, giới xã hội đen của thành phố H là của hai chúng ta luôn rồi! Haha!"
Thế Minh gật đầu, Đỗ Chấn nói rất đúng, không thể cho bang Anh em có bất cứ cơ hội nào để lật mình được, nên diệt cỏ tận gốc luôn! Hai người ở trong phòng thương lượng một lúc lâu, xác định xong kế hoạch liên minh đối phó quân Anh em.
Sau đó hai người lại nói đến chuyện thường ngày . Đỗ Chấn chú ý đến Bóng đứng ở phía sau Thế Minh, ánh mắt sáng lên, thầm nghĩ, đẹp thật đấy.
Đỗ Chấn chỉ vào Bóng, hỏi: "Người anh em, cô gái này là...?"
Thế Minh ngại không dám nói là vệ sĩ của mình, bèn nói bừa:
"Cô ấy... cô ấy là đội phó của đội Ám, bất kể là đầu óc hay thân thủ đều rất cừ, là cánh tay trái đắc lực của em!"
Bóng nghe vậy, nhìn Thế Minh rồi quay đầu đi chỗ khác không nói gì.
Buổi tối, Thế Minh gọi hết những anh em chủ chốt của bang Thế Minh đến Khách sạn Bắc Hồ, thế lực của bang Thế Minh ngày một lớn mạnh, trung tâm của bang cũng dần chuyển đến Bắc Hồ, một nơi vừa rộng rãi, vừa sang trọng này.
Trong buổi họp, việc đầu tiên là Thế Minh nói với mọi người Bàng Kiến vẫn chưa chết, chị bị thương nặng mà thôi. Mọi người nghe vậy thì đều có chút chán chường, Thế Minh cổ vũ nói:
"Bàng Kiến chưa chết cũng không sao cả, bây giờ nó nằm trong bệnh viện thì cũng chẳng làm được cái đếch gì, điều này mọi người không cần lo!"
Vì số lượng người trong bang phái đang tăng lên, Thế Minh bảo mọi người tự dựa theo tình huống của đảng phái mình chọn ra một đảng phó, tiện cho việc quản lí.
Trong trận đánh úp địa bàn chính của quân Anh em, Thế Minh đã nhìn ra được sức mạnh của đội Ám, vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu, nên bảo Trung Vương mở rộng quy mô đội, nhưng cần chất chứ không cần lượng. Sau đó cậu thương lượng kế hoạch tấn công quân Anh em tiếp với mọi người. Quân Anh em đã không còn thực lực gì nữa, mọi người chỉ thảo luận qua một lúc liền chốt kế hoạch, cuộc họp cũng nhanh chóng kết thúc.
Thế Minh có chút thất vọng về kết quả hôm qua, nhưng buổi tối vẫn tụ tập mọi người lại ăn một bữa. Bị mọi người "tấn công", Thế Minh uống đến xây xẩm mặt mày, cuối cùng Long và Bóng dìu cậu về phòng.
Ngày hôm sau lúc Thế Minh tỉnh dậy thì đã hơn tám giờ rồi. Mấy ngày nay Thế Minh bận rộn với chuyện đối phó bang Anh em nên rất ít khi đi học, hôm nay người trong bang nghỉ ngơi, cậu cũng không có việc gì, vô cùng thư thả.
Khoảng thời gian tiếp theo thành phố H xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là chủ tịch thành phố bị điều đi, một chủ tịch mới lên thay. Những quan viên khác của thành phố người thì bị điều đi, người thì về hưu, đi mất hơn nửa, giám đốc Trần bị điều đến thành phố Y làm một giám đốc hữu danh vô thực. Lần biến động lớn này có thể nói là một lần thay máu quy mô diện rộng của chính phủ thành phố H.
Chủ tịch mới lên nhậm chức, hứa rằng sẽ xây dựng thành phố H thành một thành phố hiện đại hóa mới.
Giám đốc công an thành phố mới đến họ Trình, người này nhớ rõ bài học của người đi trước, liền bắt tay vào việc quản lí giới xã hội đen ở thành phố H.
Vừa mới nhậm chức không lâu đã phát toàn bộ lực lượng cảnh sát điều tra diện rộng những địa bàn kinh doanh trên thành phố H, thực hiện chính sách "bốn chống" bao gồm chống tội phạm, chống mại dâm, chống thuốc phiện, chống bài bạc. Lập tức khiến những người trong thế giới ngầm sợ hãi, những chuyện chém giết cũng giảm đi rất nhiều.
Người dân của thành phố H rất tự tin với vị giám đốc công an thành phố mới này, cảm thấy sau này cuối cùng cũng có thể yên tâm sống qua ngày rồi.
Bang Thế Minh là một bên buôn hàng lớn, có thể nói là đứng đầu ở thành phố H, nhưng lần này không thể thoát khỏi chính sách "bốn chống" đó, ngày đó năm địa bàn đã bị đóng cửa, cảnh sát bắt hơn hai mươi người đi.
Thanh bang càng thảm hơn, mại dâm, cờ bạc, thuốc lắc có đủ cả, mà vị giám đốc mới đến này biết Thanh bang là bang phái lớn nhất của thành phố H, nên đã lấy bọn họ lập uy để thể hiện sự quyết tâm của mình, liên tiếp rà soát hơn hai mươi địa bàn của Thanh bang, bắt đi hàng trăm người.
Lúc này, đại ca của quân Anh em, Bàng Kiến cũng biến mất một cách bí ẩn ở bệnh viện, quân Anh em vốn đang chực đổ thì giờ đây cũng tan theo khói mây cùng sự biến mất của Bàng Kiến.
Mấy ngày này, Thế Minh muốn rảnh rỗi cũng không được, chuyện bang phái khiến cậu đau đầu nhức óc. Từ sau ngày đầu tiên bị cảnh sát kiểm tra, cậu bị đóng mất năm địa bàn, Thế Minh cảm nhận được vị giám đốc Trình mới tới này không chỉ đơn giản là muốn lập uy, nên đã nhanh nhẹn tạm dừng toàn bộ việc kinh doanh hàng lại. Tuy đã làm vậy, nhưng cảnh sát vẫn thường xuyên ghé thăm.
Sau khi Thế Minh bị ép dừng việc kinh doanh lại, đồng nghĩa với việc đường tài lộc của bang phái cũng bị đứt đoạn, vô số lần thương lượng cách ứng phó với Đỗ Chấn cũng không thể tìm ra cách nào thích hợp.
Cả hai đều cảm thấy bất lực. Cuối cùng Đỗ Chấn nói: "Tên giám đốc mới này ưa mềm chứ không ưa cứng, cách gì anh cũng thử rồi, nhưng đều vô dụng. Anh thấy, nếu thật sự không ổn, thì... giải quyết ông ta luôn cho rồi!"
Thế Minh lắc đầu nói: "Vẫn chưa đến mức đó, giải quyết ông ta thì không khó, nhưng sau này cũng đừng mơ lặn lộn trong giới ở thành phố H nữa. Đến lúc đó trên tỉnh chắc chắn sẽ "sờ gáy" chúng ta, cho dù anh có người quen ở tỉnh ủy cũng không được, vì ảnh hưởng tệ quá!"
Đỗ Chấn sốt ruột, hỏi: "Thế người anh em, chú nói xem phải làm thế nào? Giờ đường tài lộc cũng bị chặn đứng, chú, anh và cả hàng nghìn anh em khác nữa đều có thể sẽ không có cơm mà ăn đấy!"
Thế Minh khó xử nói: "Em cũng suy nghĩ rất lâu rồi, anh Chấn, anh có biết nhà của tên giám đốc mới này ở đâu không?"
Đỗ Chấn nói: "Nghe nói không phải ở thành phố này, cụ thể ở đâu thì bây giờ anh cũng không rõ, chú hỏi làm gì?"
Thế Minh chợt lóe lên suy nghĩ, nhớ lại cảnh tượng ngày xưa cậu đã bắt Phú Chí phải theo mình, cười "haha" nói:
"Em muốn biết tình hình gia đình của ông ta, xem có những ai, biết rồi có lẽ sẽ có ích cho chúng ta!"
Đỗ Chấn nghe xong thì sắc mặt cũng không u ám như ban nãy nữa, vỗ vai Thế Minh nói:
"Người anh em cứ yên tâm đi, lát nữa anh sẽ cho người đi điều tra gốc gác của ông ta, đảm bảo không đến ba ngày sẽ ra kết quả, dù gì anh cũng có người quen ở tỉnh ủy mà! Haha!"
Thế Minh tiễn Đỗ Chấn đi, cậu nhìn đồng hồ, đã năm giờ hơn rồi, Tân Dân cũng sắp tan học rồi. Cậu đến Tân Dân, vừa đúng lúc tan trường. Thế Minh đứng ở trước tòa dạy học, thấy hai chị em Tuệ Phương và Tuệ Mỹ đi ra, không biết đang nói chuyện gì.
Thế Minh bước lên trước, chào hỏi: "Tuệ Phương, chị Mỹ!"
Tuệ Phương nhìn thấy Thế Minh thì ngơ ra, vui vẻ chạy tới: "Sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến thăm Phương thế, chuyện của bang phái lo xong rồi sao?"
Nói xong thì lại nhìn Bóng ở bên cạnh Thế Minh. Tuệ Mỹ đẩy Tuệ Phương về phía Thế Minh, gật đầu cười rồi đi sang một bên.
"Dù bang phái có bận rộn thế nào thì tớ cũng phải tới thăm Phương chứ, xem Phương nói kìa." Thế Minh cười nói.
"Bây giờ thế lực của bang Thế Minh không giống trước kia nữa, anh em trong bang lo tớ xảy ra chuyện nên đã cố ý phái Bóng ra bảo vệ tớ, cô ấy là vệ sĩ của tớ, dù là đầu óc hay thân thủ của cô ấy đều rất đỉnh đó."
Tuệ Phương nghe vậy, vành mắt đỏ ửng, thật ra những chuyện này cô đã nghe anh trai mình nói rồi, bang phái càng ngày càng lớn, chuyện cũng càng lúc càng nhiều, nguy hiểm cũng rình rập mọi lúc mọi nơi, nhìn gương mặt gầy gò của Thế Minh, đau lòng nói: "Minh, tớ..."
"Rengggg."
Tuệ Phương còn chưa nói xong thì chuông điện thoại đã reo lên, Thế Minh ái ngại nhìn cô:
"Tớ nghe điện thoại cái đã, đợi tớ một lát!"
Nói xong, cậu quay người đi sang một bên, cậu không muốn để Tuệ Phương biết quá nhiều chuyện trong bang phái, càng không muốn để chuyện của xã hội đen ảnh hưởng đến sự trong sáng của cô.
"Alo?"
Một giọng nói sốt sắng truyền tới: "Anh Minh, em là Phạm Cường đây, bar 1990 bị cảnh sát phong tỏa rồi! Anh Long cũng bị cảnh sát đưa đi rồi!"
Thế Minh ngạc nhiên: "Hả? Chuyện gì đã xảy ra, không phải tao đã bảo chúng mày đừng bán thuốc nữa rồi sao?"
"Bọn em có bán đâu, nhưng không biết tại sao mà cảnh sát lại thu được năm túi bột trong nhà vệ sinh, mẹ nó chứ, nhất định là có kẻ hãm hại chúng ta!"
"Đừng sốt ruột, mày đang ở đâu, tao qua đó ngay, đưa anh Long ra ngoài rồi tính tiếp!"
"Anh Minh, em đang ở Monkey, các anh em của đảng Long đều đang ở đây, nói gì mà muốn đi đập đồn cảnh sát để cứu anh Long ra, em sắp không cản nổi nữa rồi!"
"Bà nó, tao đến ngay đây! Bất kể thế nào thì cũng phải giữ mấy anh em ở lại, cứ nói là lệnh của tao!"
"Vâng anh Minh, em biết rồi! Anh mau đến đi!"
Thế Minh cúp máy, lòng nóng như lửa đốt, nếu đảng Long mà thật sự đi đánh đồn cảnh sát thì toi mất. Cậu xin lỗi Tuệ Phương:
"Phương à, tớ có chút chuyện gấp phải giải quyết, tối nay sẽ cố gắng quay về ăn cơm với Phương, rồi giải thích với Phương sau!"
Tuệ Phương gật đầu, lo lắng nói:
"Minh à, tuy tớ không quan tâm đến chuyện của xã hội đen, nhưng cũng nghe phong thanh tin được tin mất, Minh nhất định phải cẩn thận nhé!"
Thế Minh cảm thấy ấm lòng, thơm lên trán Tuệ Phương, dịu dàng nói: "Yên tâm đi, tớ là Lê Thế Minh mà, không ai động vào tớ được đâu! Đợi tớ nhé!"
Nói xong, cậu vội rời đi cùng Bóng.
Tuệ Mỹ bước tới, nhìn theo bóng lưng của Thế Minh, nói với Tuệ Phương: "Được rồi, người đi mất dạng rồi còn nhìn gì nữa, chúng ta mau về nhà thôi!"
Tuệ Phương "Vâng" một tiếng, lặng lẽ ra khỏi trường học cùng Tuệ Mỹ, trong lòng thầm cầu cho trời cao phù hộ. Không biết từ lúc nào đã có hai chiếc xe dừng trước cổng trường, thấy hai chị em họ đi ra, cửa xe mở ra, Phong bước xuống.
"Tuệ Mỹ, lại gặp nhau rồi, haha! Hai người đều ở đây à, tối nay anh muốn mời Tuệ Phương đi ăn!" Phong mặc một bộ vest, ung dung bước về phía hai người.
Tuệ Mỹ khách sáo nói: "Anh Phong à, em với Tuệ Phương còn có việc, không phiền anh nữa!"
Phong cố tỏ ra vẻ thất vọng, nhìn hai chị em nói: "Ài! Anh đã đặt bàn cả rồi, hơn nữa còn có chuyện muốn nói với Tuệ Phương, là chuyện liên quan đến Thế Minh! Nếu hai người mà bận... thì thôi vậy!"
Tuệ Phương nghe là chuyện liên quan đến Thế Minh, vội hỏi: "Anh Phong, là chuyện gì thế?"
Phong cười nói: "Chuyện dài khó nói, đợi hôm nào em rảnh rồi anh sẽ nói sau!"
Tuệ Phương nào có thể đợi lâu như vậy, vội nói: "Anh Phong! Em cũng không có việc gì bận lắm, hay là bây giờ chúng ta đi ăn luôn!"
Lời này rất đúng ý của Phong, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ gian tà, gật đầu nói "được", ga lăng mở cửa xem cho Tuệ Phương đi lên.
Tuệ Mỹ thấy em mình lên xe, cứ cảm giác như hôm nay Phong có gì đó khác lạ, cô lo cho Tuệ Phương, bèn nói:
"Vậy được, anh Phong, em cũng không có việc gì, đi cùng Tuệ Phương luôn, không biết anh có chào đón không?"
Sắc mặt Phong khẽ thay đổi, nhưng ngay sau đó lại cười nói: "Chào đón chứ! Tuệ Mỹ đi cùng đúng là chuyện tốt mà, haha!"
Cười gượng vài tiếng, Phong lại để Tuệ Mỹ lên xe, ánh mắt anh ta u ám, khóe miệng khẽ nhếch lên, thầm nói vừa đẹp, hai người cùng đi, đây là tự cô đòi đi đấy!
Phong lên xe, hai chiếc xe phóng như bay về phía trung tâm thành phố. Chuyện này lại trùng hợp bị một anh em trong đội Ám bắt gặp, tuy là một chuyện rất bình thường như cậu ta lại cứ thấy có gì đó bất ổn, nhưng chỗ nào bất ổn thì cậu ta cũng không thể nói rõ được, lắc lắc đầu, thầm mắng bản thân ở trong đội Ám lâu quá, bây giờ thấy chuyện gì cũng nghi thần nghi quỷ!
Thế Minh ngồi trong xe đi đến bar Monkey, bên trong người đông như kiến, nhìn kĩ một chút thì đều là người của bang Thế Minh, lúc này đang rất hỗn loạn, âm thanh ầm ĩ nhức tai. Thế Minh bước vào trong, cầm một chai rượu lên, đập mạnh xuống đất, tạo thành tiếng kêu vang vọng, cả cái bar liền trở nên yên tĩnh lại.
"Chúng mày đang ồn ào cái đéo gì? Trời sập rồi à!?"
Thế Minh giận dữ hét lên. Phạm Cường đẩy đám người ra, lớn tiếng nói: "Đừng ồn ào nữa, để tao với anh Minh nói!"
Cuối cùng mọi người cũng yên tĩnh lại, Phạm Cường nói lại một lượt đầu đuôi câu chuyện, không khác gì mấy nội dung gọi điện lúc nãy, điều duy nhất khác là bọn họ phát hiện được một người lén lút ở 1990, bắt tới hỏi thì hóa ra đây là người của Thanh bang, bột trong 1990 cũng là do cậu ta để đó.
Thế Minh nghe vậy thì không thể tin nổi, bọn họ và Thanh bang liên minh với nhau, bây giờ quan hệ đang tốt đẹp, Thanh bang không thể nào hại cậu được. Hơn nữa Thế Minh hiểu rõ con người Đỗ Chấn, là một đấng quân tử, không thể nào làm ra loại chuyện này được.
Nghĩ đến đây, Thế Minh nói với Phạm Cương: "Nó đâu rồi? Để tao hỏi xem!"
Phạm Cường gật đầu, nói với đàn em: "Đưa thằng kia ra đây!"
Không lâu sau, hai anh em của bang Thế Minh đưa một tên toàn thân đầy máu đến trước mặt Thế Minh. Hiển nhiên tên kia đã ăn không ít đòn roi, trên người chi chít vết thương, sau khi thả hắn ra, hắn cũng không thể đứng nổi, bò rạp xuống đất, ngẩng đầu lên sợ hãi nhìn Thế Minh.