Thế Minh ngồi xuống, kéo đầu tên kia nói: "Tao hỏi mày vài câu, mày phải nói "cho cẩn thận", nói không chuẩn là tao điên lên đấy, tao mà điên rồi thì chuyện gì tao cũng làm ra được! Mày nhớ rõ câu nói này cho tao!"
Tên kia nuốt nước miếng, trừng mắt nhìn Thế Minh không nói gì. Thế Minh không quan tâm, nói tiếp:
"Thứ nhất, tao muốn biết hàng trắng trong 1990 có phải do mày để lại không?"
Tên kia gật đầu.
"Rất tốt!"
Thế Minh cười nói: "Thứ hai, mày có thật là người của Thanh bang không?"
Tên kia lại gật đầu.
"Thứ ba, là ai phái mày tới?"
Nói đến đây, Thế Minh nhìn chằm chằm tên kia.
Tên kia thở gấp, khí thế của Thế Minh khiến hắn cảm thấy quá áp lực, không dám nhìn thẳng vào mắt câu, nhỏ giọng nói:
"Là Đỗ Chấn!"
Thế Minh xua xua ngón tay trước mặt hắn, nói với giọng u ám:
"Mày rất không thành thật, tao thất vọng lắm đấy. Tao ghét nhất là người nói dối, lại càng ghét những kẻ nói dối tao! Còn mày, thật không may, mày lại phạm phải cả hai lỗi, đừng trách tao!"
Nói xong, cậu bảo với người đứng bên cạnh: "Lấy một ngón tay của nó trước!"
Vừa dứt lời, hai người tiến tới ấn hắn xuống, xòe bàn tay của hắn ra, tên kia biết chuyện gì sắp xảy ra thì liều mạng giãy giụa. Nhưng không có ai đồng cảm với hắn, một người lấy một con dao từ eo ra, chặt mạnh xuống ngón tay của hắn.
"Aaaaaaa!"
Tên kia đau đớn gào lên, lăn lê bò toài dưới mặt đất, văng vẩy đầy những vết máu. Thế Minh tiến tới, giẫm chân lên ngực hắn, tóm cổ hắn lại rồi nói:
"À đúng rồi, tao quên không nói với mày, đừng coi lời của tao thành trò đùa, tao chưa từng đùa với ai khác ngoài bạn tao đâu!"
Nói xong, Thế Minh nhấc chân lên, rồi hỏi tiếp:
"Không biết bây giờ mày đã muốn nói chưa?"
Tên kia hoảng loạn nhìn Thế Minh nói:
"Tao không... không nói dối, là Đỗ Chấn... sai tao tới..."
Thế Minh lắc đầu: "Xem ra mày vẫn muốn thử thách tính kiên nhẫn của tao nhỉ! Thêm một ngón nữa!"
Ngay lập tức lại có vài người bước lên, nhanh gọn lẹ cắt tiếp một ngón tay của hắn. Lúc này, hắn thật sự không chịu nổi nữa, từng đốt ngón tay đau đớn đều nối liền đến dây thần kinh tim, chẳng mấy chốc hắn đã ngất đi vì đau đớn.
Thế Minh cúi xuống nhìn, nói:
"Gọi nó tỉnh dậy!"
Một tên đàn em đáp lại một tiếng, cầm chai bia lên, đổ lên đầu tên kia.
"Ai... da..."
Tên kia kêu lên một tiếng, mơ mơ màng màng tỉnh dậy, sợ hãi nhìn Thế Minh, trên mặt toàn mồ hôi lạnh. Thế Minh cười nói:
"Thế nào? Không biết mày đã nghĩ kĩ chưa! Mày mà nói dối một câu thì tao sẽ cắt một ngón tay của mày, hết tay thì tao sẽ cắt sang chân, nếu chân cũng hết thì tao đành phải cắt thịt mày thôi. Nhưng mày sẽ không được chết sớm đâu, vì trước khi tao có câu trả lời mà tao muốn, mày không thể chết được, con người tao nói được làm được!"
Lời của Thế Minh khiến những người trong bang nghe thấy cũng đổ mồ hôi lạnh, vì bọn họ đều biết, lời Thế Minh nói ra, cậu nhất định sẽ làm được, bất kể là điều gì cũng thế.
Tên kia nhắm mắt lại, không nói gì, hai phút sau hắn mới chậm rãi nói:
"Nếu tao nói thật mày có thể tha cho tao sao?"
Thế Minh nhìn hắn, thản nhiên nói:
"Không thể! Mày là người thông minh, nên chắc đã biết được hậu quả khi làm chuyện này, đừng coi tao như một người lương thiện, mày buộc phải chết, chỉ là một cái chết thì nhẹ nhàng, thoải mái, một cái chết thì đau đớn hơn một chút thôi. Mày tự chọn đi!"
Phạm Cường khó hiểu nhìn Thế Minh, thầm nghĩ, anh Minh cũng đừng nói rõ ra như thế chứ, tên đó nghe xong mà còn nói thật mới lạ ấy! Nhưng tên kia lại nói:
"Được, hệt như lời đồn nhỉ, Lê Thế Minh quả nhiên không đơn giản. Tao nói mày nghe, người phái tao đến là ông lớn của Thanh bang, ông Lý!" Nói xong, hắn nhắm mắt lại nằm xuống đất, mặc cho cậu xử lí.
Thế Minh nghe xong thì thầm nói không hay rồi!
Ông Lý dám làm ra chuyện này, chẳng lẽ muốn tạo phản? Nếu thật là vậy thì Đỗ Chấn nguy hiểm rồi!
Thế Minh nói với tên kia: "Có phải ông Lý định tạo phản không?"
Tên kia cười nhào: "Định? Cái định này có từ lâu lắm rồi! Haha, bây giờ có khi Đỗ Chấn cũng đã chết rồi, lão ấy sớm đã lên nắm quyền Thanh bang rồi!"
Thế Minh nghe xong thì cảm thấy rối ong đầu, xua tay nói: "Chúng mày mà định tạo phản thì đã hành động từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ. Bang Hổ Trắng hay Bàng Kiến của quân Anh em, bọn họ ai đã nhúng tay vào rồi, hay là cả lũ chúng nó đều là một ruộc?"
Mọi người nghe vậy thì thấy sợ hãi, tên kia nghe xong cũng ngạc nhiên nhìn Thế Minh. Thế Minh không muốn nhìn thấy hắn nữa. Tên đàn em bên cạnh hiểu ý của cậu, lôi tên kia ra ngoài.
Thế Minh gọi điện cho Đỗ Chấn:
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách..."
Thế Minh cúp máy, lập tức gọi cho Trung Vương:
"Trung Vương, tao Minh đây, bây giờ mày mau chóng ra ngoài điều tra Thanh bang, nhất là tin tức về Đỗ Chấn, khả năng Thanh bang đã nội loạn rồi!"
Trung Vương cũng vừa nhận được điện thoại của anh em trong đội Ám, không dám chậm trễ, gật đầu nói: "Được, giờ em sẽ cho người đi ngay!"
Thế Minh "ừm" một tiếng, nói tiếp:
"Nhớ đấy, nhất định phải nhanh, tao muốn biết được thông tin chính xác trước tám giờ!"
"Em hiểu rồi, em sẽ đích thân đi!"
Thế Minh hài lòng gật đầu nói được, rồi ngồi ở Monkey cùng mọi người đợi tin tức. Không lâu sau, người của đảng Long thấp thỏm không ngồi đợi được nữa, họ đều lo lắng cho Long.
Phạm Cường đi đến bên cạnh Thế Minh đang ngồi trên sofa, nhỏ giọng nói: "Anh Minh, anh xem có nên đưa anh Long ra ngoài trước không!"
Thế Minh cũng đang nghĩ cách, nhưng vẫn chưa có cách nào thỏa đáng, bây giờ giám đốc công an thành phố rình họ như hổ rình mồi, muốn ông ta thả người ra một cách dễ dàng đúng là khó hơn lên trời, hơn nữa ông ta chỉ chịu mềm không chịu cứng, đúng là khó mà.
Thế Minh "hừ" một tiếng, đứng dậy hỏi: "Anh Long bị bắt đến đồn cảnh sát nào rồi?"
Phạm Cường vội nói: "Chắc là đồn cảnh sát ở khu đó, em thấy những tên cớm đến đó toàn người ở đó."
Thế Minh nhìn đồng hồ, mới sáu giờ hơn, nói:
"Vậy được, tao đi thăm anh Long trước đã, xem có cách nào đưa anh ấy ra ngoài trước không."
Nói xong, cậu đi ra ngoài. Mọi người im lặng đi theo phía sau Thế Minh. Thế Minh đi đến cửa thì đứng lại, quay đầu nói với mọi người:
"Bọn mày ở lại đây hết đi, chúng ta không phải đi đánh nhau, đi nhiều người như thế bọn cớm lại tưởng chúng ta muốn tạo phản! Bây giờ chúng ta không thể để chúng bắt đằng chuôi nữa!"
Nói xong, Thế Minh nhìn mọi người, rồi một mình bước ra khỏi bar.
Vừa đến đồn cảnh sát, đa số mọi người đều đã tan làm rồi, bên trong chỉ còn lại vài người cảnh sát. Thế Minh đi thẳng vào trong, đứng ở hành lang, vừa hay có một nữ cảnh sát khoảng hơn hai mươi tuổi đi qua, Thế Minh khách sáo nói:
"Chị ơi, em có thể làm phiền chị một chút không?"
Nữ cảnh sát kia nghe thấy thì đứng lại, nhìn Thế Minh, thấy cậu là một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, nghi hoặc hỏi:
"Em có chuyện gì?"
"Không lâu trước mấy chị có bắt được một người tên là Trần Đại Long, em muốn gặp anh ấy!"
Nữ cảnh sát thấy Thế Minh còn trẻ, tưởng là em trai của người kia, nói:
"Chuyện này thì không được rồi, cậu ta là tội phạm nghiêm trọng, rất có thể sẽ bị phán án phạt ngồi tù, bây giờ anh ấy không gặp ai được, cũng không cho phép gặp người thân! Chị thấy em cứ để một thời gian nữa hãy tới!"
Thế Minh thầm nói "phiền phức", hỏi: "Em muốn gặp trưởng đồn cảnh sát! Không biết phòng làm việc của trưởng đồn cảnh sát ở đâu ạ?"
Nữ cảnh sát thấy Thế Minh vẫn chưa chịu từ bỏ, lắc đầu nói: "Ở tầng hai, đi lên trên rẽ trái là tới. Chị thấy em có gặp trưởng đồn cảnh sát cũng vô dụng thôi!"
Nói xong liền rời đi.
Thế Minh nói cảm ơn với cô, rồi đi lên tầng hai, quả nhiên vừa rẽ trái đã nhìn thấy tấm biển phòng làm việc của trưởng đồn cảnh sát.
Cậu gõ cửa, một giọng nói trầm trầm vọng ra:
"Vào đi!"
Thế Minh đi vào trong, trưởng đồn cảnh sát là một người trung niên mập mạp, thấy người vào là Thế Minh thì vội đứng dậy:
"Ai da, người anh em Minh đến rồi à, mau ngồi đi, mau ngồi đi!"
Tuy không thể nói trưởng đồn cảnh sát rất thân với Thế Minh, nhưng cũng đã gặp nhau vài lần.
Thế Minh không có thời gian phí lời với ông ta, nói thẳng: "Chú cảnh sát, đừng khách sáo. Cháu nghĩ chú cũng biết mục đích cháu đến đây là gì rồi!"
Trường đồn cảnh sát hiểu rõ trong lòng, đừng thấy Thế Minh còn trẻ mà coi thường, ông ta không thể đắc tội nổi, cậu đến đây chắc chắn là vì chuyện của Long, vội nói:
"Người anh em, Trần Đại Long đúng là do mấy chú bắt, nhưng cũng là nghe theo lệnh của cấp trên ở thành phố. Lần này cháu đến đây bảo chú thả người, chú thật sự không thể làm được! Cháu phải hiểu cho chú, dù sao bên trên chú còn có giám đốc công an thành phố nữa!"
Thế Minh biết ông ta nói không sai, bèn nói:
"Lần này cháu đến không phải bảo chú thả người, hơn nữa chú cũng không có cái quyền này. Cháu chỉ muốn thăm anh ấy thôi, chút chuyện này chắc không thành vấn đề chứ!"
Trưởng đồn cảnh sát thở phào một hơi, cười nói:
"Chuyện này thì đương nhiên là không rồi!"
Thế Minh nghe xong thì mỉm cười gật đầu.
Trưởng đồn cảnh sát đưa Thế Minh đến phòng tạm giam, vừa bước vào cậu đã mỉm cười, hô to gọi nhỏ chơi tiến lên với ba cảnh sát khác, dưới đất một đóng vỏ chai bia.
Ở thành phố H Long cũng xem như có chút tiếng tăm, rất thân với các cảnh sát trong khu vực, thường xuyên ăn uống nhậu nhẹt với nhau. Hôm nay bắt Long vào đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, mấy cảnh sát có quan hệ tốt với Long đã mang một ít đồ nhậu và mồi vào để chơi cùng cậu.
Bọn họ thấy giám đốc đồn và Thế Minh đi vào thì vội đứng dậy. Trưởng đồn cảnh sát hiểu chuyện, gọi mấy người cảnh sát kia ra ngoài.
Long thấy Thế Minh thì cười nói: "Minh, chú thấy thế nào? Anh tuy bị giam trong đồn thôi, nhưng vẫn ăn chơi như thường nhá! Haha, cảnh sát toàn anh em một nhà cả!"
Thế Minh kiếm một cái ghế ngồi xuống, nói:
"Chuyện này đều nhờ giám đốc Đỗ, anh cứ tưởng anh có bản lĩnh thật đấy à, nhưng anh không sao thì em cũng yên tâm rồi, anh ở trong đây không cần phải sốt ruột, tạm thời có rất nhiều việc, qua khoảng thời gian này em sẽ nghĩ cách đưa anh ra ngoài!"
Trưởng đồn cảnh sát cũng tiếp lời: "Long nói cũng không sai đâu, đều là anh em một nhà cả, haha, Minh cứ yên tâm đi, có chú ở đây, Long không thiệt thòi được đâu."
Thế Minh và Long vội cảm ơn, Long biết bây giờ tình hình ở đồn cảnh sát căng thẳng, giám đốc công an thành phố mới đến cũng không dễ đối phó, bèn nói với Thế Minh:
"Minh, anh không sao đâu, chú yên tâm đi, không cần thấy khó xử vì chuyện của anh!"
Thế Minh thầm khen ngợi cậu ta, cầm tay Long nói:
"Yên tâm ở đây chơi đi, trong vòng mười ngày em đảm bảo sẽ đưa anh an toàn ra ngoài! Khoảng thời gian này cứ coi như nghỉ ngơi đi!"
"Haha!"
Long rất cảm động vì sự quan tâm của Thế Minh, cậu ta dùng tiếng cười để che đi sự kích động trong lòng.
Phía Phong, sau khi lái xe đưa hai chị em Tuệ Mỹ đến phòng bao ở tầng hai. Không lâu sau, nhân viên phục vụ của khách sạn mang món lên, Phong cười cười rót rượu cho hai chị em. Tuệ Mỹ nhíu mày nói:
"Anh Phong, em và Tuệ Phương không biết uống rượu, bọn em uống nước ngọt là được rồi!"
Phong vỗ trán: "Ài, em xem cái đầu anh này, sao lại quên béng mất chuyện hai em không uống rượu cơ chứ! Khổ thân tính anh nước đổ lá khoai. Thôi anh uống một li tạ lỗi.”
Nói xong, anh ta đứng dậy, mở cửa phòng ra, nói với tên đàn em đang gác cửa: "Chúng mày đi lấy hai lon nước trái cây ra đây, nhất định phải là nước "tươi" đấy!"
Phong quay lưng lại với hai chị em Tuệ Mỹ, nháy mắt với tên đàn em, hắn hiểu ý của Phong, đáp lại một tiếng rồi rời đi.
Phong ngồi xuống nói chuyện với hai chị em Tuệ Mỹ. Tuệ Phương ngắt lời câu chuyện nhàm chán của anh ta:
"Anh Phong, không phải anh nói là có chuyện liên quan đến Thế Minh sao, mau nói đi!"
Phong nghe vậy liền nổi giận, thầm ghi hận trong lòng, tiện nhân, trong lòng cô chỉ có Lê Thế Minh!
Lát nữa tôi sẽ cho cô "sướng" đến độ, trong lòng chỉ có tôi! Cứ đợi đi!