“Đừng khách sáo." Thế Minh chào đón, "Cơn gió nào mang anh Danh từ nơi nảo nơi nào đến tận đây?"
"Thượng Hải." Vô Danh hiếm khi nói vòng vo, tiếng S của hắn càng ngày càng lưu loát, nhưng dù sao cũng là người Trung Quốc, chỉ cần trò chuyện lâu là sẽ phát hiện ra thanh âm khác, để không thu hút sự chú ý, hắn cố gắng nói ngắn gọn, bây giờ đã thành thói quen. Nhưng hiện tại phát âm đã tiến bộ rất nhiều so với trước đây.
"Thượng Hải?" Thế Minh trầm ngâm một lát, nhàn nhã nói: "Thượng Hải cách đây ngàn dặm, anh Danh sẽ không vô công rỗi nghề mà tới thành J phải không?"
Vô Danh gật đầu: “Tôi tới vì có cậu ở đây.”
“Ha!” Thế Minh cười hỏi: “Sao anh biết tôi ở thành phố J?”
Vô Danh không trả lời thẳng: “Đương nhiên là tôi có cách của mình.”
Thế Minh cười nói: “Tôi không biết quan hệ của Xích quân, mà tôi cũng không muốn biết, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi. Chúng ta chắc không chỉ là quen biết bình thường nữa đúng không?”
“Thẳng thắn, anh Minh vẫn là thẳng thắn như vậy.” Vô Danh dừng một chút, mới lúng túng nói: “Lần này tôi có việc muốn xin anh Minh giúp đỡ.”
Quả nhiên đúng với những gì Thế Minh đoán Vô Danh sẽ không phải tự nhiên tới thăm. Cậu không nói gì, chỉ gật đầu chờ hắn nói tiếp. Vô Danh tiếp tục nói: “Nhưng nói ra có đôi chút khó khăn. Vì lần nào tôi cũng phải làm phiền anh.”
Thế Minh nhấp một ngụm trà, cười nói: “Chỉ cần anh đừng khách sáo kiểu Trung Hoa, tôi nghĩ ta sẽ thoải mái hơn.”
Vô Danh gãi đầu xấu hổ và nói thẳng: “Tổ chức của chúng tôi hiện đang gặp khó khăn. Kể từ cuộc chiến chính thức với Đội Hồn, một số lực lượng của đối phương đã bị tiêu diệt. Tuy nhiên, Đội Hồn có được sự hỗ trợ và duy trì quyền của chính phủ Trung Quốc - nhóm cánh dùng quyền lực nhà nước để trừng phạt và tấn công Xích quân, hiện tại chúng tôi đang ở trong tình thế khó khăn, các công ty hoạt động của tổ chức đã bị đóng cửa, kinh phí eo hẹp từ trước đến nay chưa từng xảy ra. "
Hắn dừng lại và nhìn nhìn Thế Minh đang thưởng trà một cách tao nhã, với nụ cười thân thiện trên môi như trước, thấy hắn dừng lại, Thế Minh ngước mắt ra hiệu cho hắn tiếp tục.
Vô Danh thở dài, lại nhấp vài ngụm trà: “Các anh em nên hiểu rằng một tổ chức khổng lồ thiếu hụt vốn thì khó tồn tại đến thế nào.”
Thế Minh hiểu rõ được vấn đề này, nhẹ nhàng gật đầu: "Cái này tôi hiểu, cho nên..."
“Cho nên tôi đến đây với hy vọng nhận được sự giúp đỡ từ các anh em, chủ yếu là hỗ trợ tài chính.” Vô Danh nhấn mạnh.
Khi nhắc đến tiền, Đông Thắng không thể giữ im lặng, anh cũng nghe được một số manh mối từ cuộc trò chuyện giữa hai người, người không rõ danh tính người này là thành viên của Xích quân, tổ chức khủng bố lớn nhất Trung Quốc. Người phía Bắc không có ấn tượng tốt với người Trung Quốc. Đông Thắng cũng vậy, đặc biệt Đội Hồn là người tàu, chúng luôn chống đối Thế Minh Hội. Giữa họ có một mối hận sâu sắc.
Đông Thắng đột nhiên ngắt lời, giọng điệu của anh có hơi không vui: "Tôi không biết người anh em này cần chúng tôi chuẩn bị hỗ trợ bao nhiêu?"
Vô Danh nhìn Đông Thắng, không rõ thân phận của anh ta, và quay lại nhìn Thế Minh. Cậu mỉm cười nói: “Đều là anh em tôi cả, và những gì anh ấy nói đều đại diện cho lời nói của tôi."
Vô Danh trầm tư một lát, sau đó có chút khó khăn nói: "Hai mươi triệu."
Đông Thắng tưởng mình nghe nhầm: "Bao nhiêu... bao nhiêu?"
"Hai mươi triệu."
“Đồng?”
"Nhân dân tệ."
Đông Thăng nuốt khan, vội vàng ôm lấy Trung Vương nói: "Mau giúp tao. Tính xem 20 triệu nhân dân tệ tương đương bao nhiêu tiền mình?"
Không cần suy nghĩ lâu, Trung Vương buột miệng: “Sẽ gần 50 đến 60 tỷ đồng.”
"Phụt!" Thế Minh không có phản ứng gì, tiếp tục uống trà, nhưng Đông Thắng gần như phun trà trong miệng ra, trước đây anh chưa bao giờ nhìn thấy một con sư tử há miệng rộng gặm tham lam, nhưng bây giờ anh đã chứng kiến.
"Chết tiệt." Đông Thăng đứng dậy hét lớn: "Chỉ với một câu nói của anh mà đòi chúng tôi lôi ra mấy chục tỷ? Anh nghĩ tiền của chúng tôi là rơm là rác à?"
Thế Minh nghe vậy cũng không ngăn cản, chỉ im lặng uống trà, đầu óc đang suy nghĩ.
Vô Danh cũng biết yêu cầu này quả thực có chút quá đáng, nghe được Đông Thắng lớn tiếng, lúng túng ngồi ở chỗ đó, tiếp tục uống trà.
Một lúc lâu sau, Thế Minh ho nhẹ một tiếng, cười với Vô Danh: “Hai mươi triệu, tôi có thể cho anh, nhưng tôi muốn biết tôi sẽ nhận được gì?”
Vô Danh nghe xong liền phấn chấn: "Thế Minh Hội sẽ trở thành bằng hữu của Xích quân, chúng tôi cũng sẽ giúp các anh chiến đấu chống lại Đội Hồn."
"Như vậy còn chưa đủ!" Thế Minh duỗi ngón tay, chậm rãi lắc lắc: "Cho dù không có Xích quân là bằng hữu, tôi vẫn sống tốt. Hơn nữa, mặc dù tôi có hơi kiêu ngạo, nhưng hôm nay, ở đây tôi phát ngôn, tôi sẽ đợi thời cơ chín muồi, sẽ tự mình đối phó với Đội Hồn. Hãy nhớ rằng, đừng nói rằng các anh chiến đấu chống lại Đội Hồn là giúp tôi. Sự thù địch giữa Xích quân và Đội Hồn không liên quan gì đến tôi. Anh Danh hiểu những gì tôi nói mà, phải không?"
Vô Danh nghe được lời này sắc mặt thay đổi, toàn thân như bị kim châm, cuối cùng hắn im lặng lắc đầu, cảm thấy có chút chán nản: “Xem ra lần này anh sẽ không đồng ý yêu cầu của chúng tôi.”
Nói xong, hắn cảm ơn Thế Minh và định đứng dậy. Thế Minh cười vẫy tay: “Đừng lo, cho dù tôi không giúp được gì trong chuyện này, chúng ta vẫn là bạn bè bí mật, bây giờ anh đã đến đây, không đãi ngộ anh là mất tấm lòng hiếu khách trong văn hoá truyền thống chúng tôi! Hơn nữa, tôi cũng không nói không giúp, anh phải biết Thế Minh Hội có vốn dòng lưu động, bỏ ra mấy chục tỉ cũng không phải là không có, nhưng số tiền này là công sức của hàng trăm anh em, nếu không thể nhận được lợi ích tương ứng…”
Cậu hơi nghiêng người nói tiếp: "Các anh em phía dưới cũng sẽ không phục!"
Vô Danh nghe vậy, cảm thấy buồn cười, vội vàng hỏi: “Các anh muốn ích lợi gì?”
Khóe môi Thế Minh hơi nhếch lên, chậm rãi nói: "In tên Thế Minh Hội sau lưng lá cờ Xích quân!"
"Cái gì?" Vô Danh kinh ngạc, hắn biết Thế Minh đang ám chỉ điều gì, trầm mặc.
"Tất nhiên, nếu anh có thể làm được điều đó, tôi sẽ xem xét cung cấp thêm kinh phí."
Thế Minh đưa ra điều kiện rất hấp dẫn, Vô Danh nhẹ nhàng xoa xoa tay, một lúc sau mới tỏ ra bối rối: “Ở Trung Quốc, Xích quân được công nhận là tổ chức khủng bố, anh không sợ sao? Tính chất này khác với thế giới ngầm.”
"Ha ha!" Thế Minh ngẩng đầu cười nói: "Cái này anh không cần lo lắng."
Vô Danh trầm ngâm một lúc rồi trả lời: “Việc này tôi không thể quyết định được, tôi cần thời gian trao đổi với cấp trên.”
Thế Minh lấy ra một điếu thuốc như không có chuyện gì, đưa cho đối phương một điếu: "Anh nói cấp trên ở đây là có ý gì?"
Vô Danh đứng lên: “Xích quân thật sự có cấp cao quản lý. Hôm nay tôi không quấy rầy, tôi đi về, thời gian ở J thành phố không có bao nhiêu, tôi nghĩ sau này sẽ có nhiều cơ hội hợp tác với anh hơn."
Nói xong, hắn nhanh chóng tạm biệt rồi rời đi. Thế Minh bước đến cửa, khi bóng lưng của Vô Danh khuất dần về phía xa, cậu liếc nhìn Trung Vương, lập tức hiểu ý, lắc đầu với người của mình đứng cách đó không xa, rồi lặng lẽ đem hai người cùng đi ra ngoài.
Sau khi Trung Vương rời đi, Thế Minh không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau mới nói: “Tìm một chiếc xe.”
Đông Thắng vội vàng gọi đệ đệ tới lấy xe, Phạm Cường khó hiểu hỏi: "Anh Minh, vì sao muốn chúng ta lại muốn có quan hệ với Xích quân?"
Thế Minh ánh mắt lạnh lùng, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Đội Hồn!"
“Đội Hồn?"
Phạm Cường vẫn chưa hiểu: “Đội Hồn thì sao?”
Thế Minh giải thích: “Mày thấy Đội Hồn với chúng ta hận thù sâu không?”
Đông Thắng là người nói trước: “Đương nhiên, nếu như chúng ta đều chết, bọn Hồn ấy sẽ vui hơn ăn Tết. Hơn nữa, còn có mối thù của Thùy Linh…” Đông Thắng nói xong, nhìn thoáng qua phản ứng của Thế Minh, dù có ngốc nghếch đến đâu, anh ta cũng có thể cảm nhận rõ ràng luồng sát khí lạnh thấu xương, mối hận thù ngột ngạt mỗi khi nói về Đội hồn.
“Cho nên…” Thế Minh chậm rãi nói: “Mặc dù hiện tại bọn họ ở nước S không có động tĩnh gì lớn, cũng không thấy tung tích, nhưng tao biết một ngày nào đó bọn chúng sẽ xuất hiện, đâm sau lưng chúng ta. Đây là một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Loại bỏ hoặc ngăn chặn chúng là cách tốt nhất để che giấu một mối nguy hiểm tiềm ẩn, nhưng nó ở Trung Quốc và hiện nằm ngoài tầm với của chúng ta, Xích quân chắc chắn là một lựa chọn tốt.”
Phạm Cường trầm giọng: “Anh Minh muốn dùng Xích quân trấn áp Đội hồn?”
Thế Minh mỉm cười và nói: "Có lẽ chúng ta có thể nhận được nhiều lợi ích hơn từ Xích quân."
“Anh Minh, như anh vừa nói, Xích quân là một tập thể khủng bố, là một trong những kẻ mạnh nhất trên thế giới, để bọn chúng trấn áp linh hồn nhóm là tốt, nhưng nếu chúng ta liên thủ với bọn họ thì chẳng khác nào đùa với lửa.” Phạm Cường cũng bày tỏ sự lo lắng của mình.
"Đừng lo!" Thế Minh khẽ gật đầu, sau đó mỉm cười: "Con người từ thời nguyên thủy người tiến hoá thành người hiện đại chỉ sau khi nắm vững phương pháp sử dụng lửa."
Anh vỗ vai Phạm Cường: “Lửa rất nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội.”
Phạm Cường chăm chú nhìn Thế Minh, anh lo lắng Thế Minh sẽ phát triển quá nhanh và trở thành một tòa lâu đài trên không, nhìn thì đẹp nhưng bên trong lớp tường không chắc chắn. Anh cũng hiểu rõ ý nghĩa của một cây cao hút gió. Nhưng sau đó lại trấn an bản thân, lo lắng là không cần thiết, nếu anh có thể nghĩ tới, Thế Minh cũng đã lường trước, nghĩ đi nghĩ lại lắc đầu mỉm cười, sóng vai bước ra khỏi biệt thự với Thế Minh.
Thế Minh ngồi trong xe, nhìn những tòa nhà cao tầng lao vút qua ngoài cửa sổ, anh tự nhủ: “Một tòa nhà cao tầng phải có nền móng vững chắc mới vững được, và một tổ chức lớn cũng vậy. Vì vậy…” Anh ngẩng đầu nhìn về phía Phạm Cường hỏi: “Cường, đã sẵn sàng chưa?”
Phạm Cường khó hiểu hỏi: “Anh Minh, sẵn sàng gì?”
"Cho dù anh có lý do cá nhân muốn đối đầu với Đội Hồn, nhưng đó chắc chắn là cơ hội tuyệt vời để bang hội nổi tiếng trên thế giới!” Thế Minh từ từ nhắm mắt lại, giọng nói không lớn, nhưng mạnh mẽ, và lời nói của anh ấy như vậy sự kiêu ngạo và lòng can đảm vô song cũng đủ làm người ta sợ hãi.
Phạm Cường hít sâu, hồi lâu sau, tâm tình dần dần thoải mái, bình tĩnh nói: “Từ ngày đi theo anh Minh, em chưa từng hối hận, mạng này sớm đã giao cho anh Minh.” Thế Minh mỉm cười. Nụ cười tràn đầy sự chân thành và cảm động và ấm áp. Người như Phạm Cường tuy không giỏi ăn nói nhưng chắc chắn có thể tin được. Có lẽ chỉ khi ở bên anh em trong số họ liệu cậu mới có thể mở lòng mình mà không cần dè dặt.
Cậu mỉm cười tựa người vào cửa sổ xe, ngước nhìn bầu trời: “Trên thế giới này chắc chắn phải có một nơi dành cho riêng ta.”