"Anh Minh, chúng ta đi đâu?"
"Tới chỗ Lưu Đức Hân." Thế Minh đáp.
“Giờ có hơi muộn không anh?” Phạm Cường nhắc nhở.
Thế Minh cười khà khà nói: "Hơi muộn, nhưng dù muộn thế nào ông ta cũng phải tiếp đón mà, đúng không?"
Chẳng mấy chốc xe đã chạy tới nhà Lưu Đức Hân, Phạm Cường không đi theo mà đợi ở dưới cổng nhà. Thế Minh đi lên bậc, nhẹ nhàng gõ cửa, rất nhanh liền có người mở.
Người mở cửa là Lưu Đức Hân, khi nhìn thấy là Thế Minh, ông có chút kinh ngạc, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài mặt.
Vừa định nói chuyện, Thế Minh giơ một ngón tay lên miệng, ra hiệu đi vào trước rồi nói chuyện sau. Lưu Đức Hân hiểu ý gật đầu, hai người ở trong phòng nói chuyện gần một tiếng, xem ra quá trình này khá là vui vẻ và thuận lợi.
Nói chuyện xong, Thế Minh đi dạo ra ban công, mở cửa sổ, hơi lạnh khiến đầu óc cậu đã tỉnh táo hơn. Thế Minh hỗn độn nhiều loại cảm xúc, cậu châm một điếu thuốc, tiếp tục suy nghĩ.
Sau khi hoàn thành kế hoạch tiếp theo, một cảm giác nhẹ nhõm hiếm có hiện lên trong đầu, dây thần kinh mệt mỏi cũng được thư giãn. Cậu ấy chưa bao giờ nói với người khác rằng mình mệt mỏi, nhưng thực tế, áp lực mà cậu phải chịu đựng vượt xa với độ tuổi thanh niên của cậu. Tương lai của hai bang phái, cũng như của cải và tính mạng của vô số người đều nằm trong tay cậu, nếu có sai lệch, không biết sẽ có bao nhiêu người chết, và biết bao nhiêu anh em tử mạng. Những chuyện này không phải cậu không cân nhắc, nhưng Thế Minh là người có nguyên tắc, một khi đã chọn một con đường, nhất định sẽ đi tiếp.
"Anh Minh này, tôi nói anh cũng nên quan tâm đến cảm xúc của tôi đúng không? Mở cửa sổ ra gió to, anh còn trẻ còn khoẻ, nhưng tôi già xương yếu, không dám ra gió!" Gió đêm mùa đông thật sự khiến ông ta lạnh không chịu nổi.
Nghe vậy, Thế Minh dập tàn thuốc, cười xin lỗi: "Xin lỗi, tôi nghiện thuốc lá."
Đang nói, Thế Minh vô tình liếc nhìn một người khác trong góc tối của tòa nhà đối diện. Người đó cũng đang hút thuốc. Nếu không phải màu đỏ của tàn thuốc đột nhiên lóe lên, có lẽ cậu thậm chí còn không nhận ra sự tồn tại của người này. Người đàn ông đó núp trong góc xa xa, nheo mắt nhìn kỹ một hồi cũng không thấy rõ mặt, chỉ cảm thấy thân trên không cao lắm, chắc chắn người đàn ông này không phải là Phạm Cường. Dựa trên trực giác nhiều năm, rất có thể mối nguy hiểm đang cận kề đến bên. Cậu không có phản ứng gì, tiếp tục hút thuốc, vì sợ đánh động người đàn ông nên lén lấy điện thoại di động ra gọi cho Phạm Cường.
Phạm Cường lúc này không làm gì, anh đang ngồi trên xe. Lúc đó đã hơn mười giờ tối, một mình trên xe dễ buồn ngủ, anh hai tay ra sau đầu, gác chân lên xe, đầu nghiêng sang một bên, nhắm mắt nghe nhạc. Đang mơ màng, đột nhiên nghe thấy điện thoại reo, vẻ sốt ruột, thấp giọng chửi rủa, từ từ mở mắt nhìn người gọi, hóa ra là Thế Minh. Anh sửng sốt, tỉnh táo lại, vội vàng nghe điện thoại, giọng nói bên kia điện thoại rất nhỏ, mơ hồ nghe thấy: “Có người ở tầng dưới, nó đang đứng ở phía Bắc, ra tóm đi.”
Nói xong, cúp máy. Thế Minh quay sang Lưu Đức Hân và chuẩn bị chào tạm biệt. Phạm Cường sửng sốt, gãi đầu, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn rõ có người ở đó hay không, nhưng có một màu đo đỏ nhỏ dưới tòa nhà phía bắc... Rõ ràng là có người đang hút thuốc. Anh ta rất có kinh nghiệm, sau khi xuống xe không đi thẳng về hướng Bắc mà đi ngược hướng, vừa đi vừa cởi thắt lưng, tạo cảm giác như đang xuống xe để giải tỏa đi dạo. Anh ta đi đến phía sau tòa nhà, nơi người khác không thể nhìn thấy, anh ta rất có kinh nghiệm, sau đó anh ta nhanh chóng tăng tốc và đi một vòng dài dọc theo con đường.
Thế Minh nói không sai, đối diện toà nhà xác thực có người trốn bên dưới. Hắn ta không cao, hơi gầy, mặc đồ đen, dựa sát lưng vào tường. Nếu hắn ta không hút thuốc, Thế Minh sẽ không bao giờ phát hiện ra sự hiện diện của hắn. Khóe mắt Thế Minh không hề rời khỏi người này, người này cũng bất động nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng từ trong miệng lại thở ra một làn khói, động tác của Phạm Cường rất nhanh và rất nhẹ, đã ở bên cạnh đó rồi.
Trong chớp mắt, phía sau người đàn ông, tay hắn rung lên, một thanh kiếm đen như thanh sắt rơi ra khỏi tay áo, sau đó hắn nắm chính xác lấy chuôi thanh kiếm đang rơi, lưỡi kiếm này dài nửa thước, đen kịt, không dễ thấy, nhưng cái gọi là khí thế lạnh lùng lại khiến người ta lạnh buốt. Thật là bất cẩn!
Khi Phạm Cường cách người đàn ông năm bước, anh đứng yên và nghĩ, ở khoảng cách gần như vậy và quay lưng về phía đối phương, anh tự tin rằng mình có thể dễ dàng giết chết hắn ta chỉ bằng một con dao.
Đang lúc anh chuẩn bị bắt sống người này, đối phương đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng khàn khàn như từ địa ngục truyền đến, nhưng vẫn không quay đầu: “Tốt nhất đừng làm thế, mày không phải đối thủ của tao. Hôm nay, tao cũng không muốn giết ai cả.”
Phạm Cường chỉ đơn giản tự hỏi liệu tai mình có nghe nhầm hay không, hay hắn ta đang nói chuyện với người khác. Anh nhanh chóng nhìn xung quanh và thất vọng, tai anh ổn, xung quanh không có ai, hắn ta hiện tại đang nói chuyện với mình, sao hắn ta có thể biết?
Phạm Cường khó hiểu, và một cơn ớn lạnh ập đến.
“Anh biết tôi ở đây à?”
Dù có ngạc nhiên thế nào đi chăng nữa, giọng nói của Phạm Cường bình tĩnh không hề dao động bất kể một chút lo sợ. Hắn ta không thèm quay đầu nhìn lại, không hề cử động, thản nhiên: “Đương nhiên, tôi biết anh xuống xe tìm tôi, tiếng bước chân của anh quá lớn.”
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, giống như tiếng đờm của người mới ốm dậy khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Phạm Cường cau mày, không phải vì giọng nói của hắn mà vì những gì hắn nói.
Khóe môi Phạm Cường khẽ nhếch lên, mỉm cười: “Người bạn, bạn là ai?”
"Tôi là ai không quan trọng, chúng ta không phải bạn." Người đàn ông chậm rãi xoay người, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng vô cảm.
Người đàn ông này trông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt phẳng và tái nhợt như tờ giấy. Các đường nét trên khuôn mặt không có gì nổi bật và toàn bộ khuôn mặt là một mặt phẳng. Phạm Cường rất mạnh dạn, anh không hề rụt rè, nhưng sau khi nhìn rõ mặt đối phương, anh rùng mình, suýt chút nữa hét lên: Ma!
Anh chấn tĩnh, không nghĩ ra từ nào thích hợp để hình dung. Người này không hẳn là xấu, kỳ thật ngũ quan trên khuôn mặt của hắn đều rất đẹp, có lẽ số phận đã trêu đùa, những đường nét vốn dĩ đẹp ghép lại với nhau lại mang đến cho người ta một cảm giác khó chịu khó tả.
Phạm Cường tăng cường cảnh giác, hỏi: "Bạn tới đây làm gì?"
Người đàn ông trầm giọng nói: “Tôi đang tìm Lê Thế Minh.”
"Có việc gì à?"
“Ừ!"
"Có việc gì?"
"Mày không đáng để biết, gọi Thế Minh xuống đi!"
Phạm Cường cười, một nụ cười với khóe miệng giật giật không tự nhiên, đột nhiên ngước mắt lên, nhẹ nhàng cầm lưỡi dao và nói: “Tôi chưa bao giờ thấy một người kiêu ngạo như vậy. Tôi muốn thử con dao trong tay mình liệu có nhanh hay không.”
Anh còn chưa nói xong, con dao màu đen đã thổi ra một luồng ánh sáng, đâm thẳng vào ngực đối phương, không có một chiêu sai lầm, sạch sẽ không có chút vết tích nào. Dao nhanh như tia sáng, chỉ chưa đầy một chớp mắt, mũi dao đã kề sát ngực người đàn ông.
Tiếc là chỉ ở khoảng cách gần, khi lưỡi dao chạm vào quần áo của người kia thì không thể trầy xước được nữa. Phạm Cường dao rất nhanh, nhưng tay của người đàn ông này còn nhanh hơn, tay phải hắn đeo một đôi găng tay màu đen không rõ làm từ chất liệu gì, cực kỳ linh hoạt, thậm chí không cần nhìn thấy cánh tay hắn cử động như thế nào. Chỉ nhận ra hắn ta đã nắm chắc lưỡi dao, găng tay không còn dấu vết rách hỏng, người đàn ông nắm lấy lưỡi dao. Anh ta vẫn nói với giọng điệu khàn khàn, thiếu sức sống: “Có vẻ như con dao của bạn không nhanh lắm.”
"Chưa chắc." Phạm Cường bả vai siết chặt, cổ tay bỗng nhiên cứng ngắc giơ lên, mặc dù người này rất giỏi, nhưng hắn vô thức thả lỏng tay, Phạm Cường lại không hề buông. Anh đưa thẳng lưỡi dao về phía trước, một con dao đâm vào ngực người đàn ông.
Người đàn ông bị lưỡi đao chọc đến, hắn buộc phải lập tức lùi lại năm bước mới có thể đứng vững. Gió đêm thổi rin rít, lồng ngực chợt ớn lạnh, cúi đầu kiểm tra thì có một cảm giác lạnh toát, một lỗ thủng dày bằng ngón tay trên áo ngực, khiến cơ thể hắn gần như bị tổn thương.
Phạm Cường hơi giật mình, động tác của đối phương quá nhanh, anh thậm chí còn không thấy rõ động tác của người đó, thoắt cái đã di chuyển đã cách xa năm mét, điều này quả thực đã vượt quá giới hạn mà con người có thể đạt tới.
Trong tâm trí anh hơi chấn động, không nhìn rõ người trước mặt, nhìn lỗ thủng trên quần áo đối phương, lãnh đạm nói: “Xem ra ông bạn cũng chỉ có thế.”
Sắc mặt tái nhợt của người đàn ông càng trắng, gần như trong suốt, đôi mắt như cá chết của hắn dán chặt vào mặt Phạm Cường. Hắn hơi giơ tay trái lên, rút ra một con dao từ thắt lưng với động tác cực kỳ chậm rãi, một lưỡi dao thông thường, và chỉ bằng một nhát chém.
Một thanh sắt có buộc một miếng vải trắng ở cuối làm tay cầm. Hắn ta giơ tay lên, chĩa thẳng lưỡi dao vào cổ họng Phạm Cường, không nói một lời, giơ chân lên và tiến lên một bước. Từ đầu đến cuối, động tác của hắn không nhanh, nhưng toát ra uy hiếp kinh người, nếu là người bình thường, chỉ cần sát khí bức người cũng có thể áp đảo mà không cần hắn phải làm gì cả.
Đối mặt với một kẻ thù là bậc thầy như vậy, đây là lần đầu tiên anh gặp. Trái tim anh tràn ngập sự phấn khích lạ lùng, không có khiếp đản mà thay vào đó là dòng máu sôi sùng sục. Nhìn vào đôi mắt của người đàn ông toát ra sự chết chóc mà không sợ hãi. Anh thản nhiên cầm lấy con dao trong tay tiến về phía trước một bước, giữa hai người họ chỉ cách ba bước chân, vừa vặn trong phạm vi công kích.
Cả hai đều không cử động, họ lặng lẽ quan sát như hai con hổ đang rình mò, tìm kiếm sơ hở của đối thủ.
Gió nổi lên, lạnh buốt, thổi bay cát trên mặt đất, hất tung quần áo của hai người lên. Một hạt cát rơi vào mắt Phạm Cường, anh chớp mắt, ngơ ngác đến mấy giây. Thời có đã đến, đối phương xoay tay, như gió thổi về phía cổ họng Phạm Cường.
Phạm Cường lại cố gắng trốn tránh nhưng không thể, nó quá nhanh. Tốc độ vượt quá tiềm thức và nhận thức của anh. Anh thậm chí còn cảm thấy lưỡi dao lạnh lẽo áp sát vào da cổ họng mình. Sau đó, xuyên qua. Tiếp đó, có một tiếng tách nhẹ, anh nghĩ đó có thể là âm thanh của mũi dao đâm vào cổ họng mình.
"Bạn ơi, dao nhanh quá!" Một giọng nói vang lên từ phía sau hai người, Phạm Cường tưởng rằng lần này mình đã chết, nhưng vừa nghe thấy giọng nói đó. Linh hồn bay lên trời được kéo lại. Thân thể anh run rẩy, lẩm bẩm như mộng du: “Anh Minh.”
Đôi mắt rũ xuống, phát hiện chỉ còn lại một nửa con dao trên tay đối thủ, nửa còn lại bị đâm chéo xuống đất, rơm rớm chút máu.
Người đàn ông vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, chậm rãi quay người lại, nhìn bằng nửa con mắt, bình tĩnh nói: "Thật là một khẩu súng nhanh và chính xác!"
"Sức mạnh cổ tay của mày còn đáng ngưỡng mộ hơn." Người đến là Thế Minh, tay cầm một khẩu súng lục màu đen, khói xanh bay ra từ ống giảm thanh. Anh cũng kinh ngạc, lực một phát súng cả ngàn cân, dao tuy gãy, nhưng chuôi dao không rơi ra khỏi tay, chứng tỏ lực cổ tay của người này rất kinh người, hắn thản nhiên nói: “Kỹ thuật bắn của tao không tốt, nhưng đôi khi ăn may, xem ra lần này cũng không ngoại lệ.”
Ăn may? Phạm Cường sửng sốt nhìn Thế Minh, anh biết tài thiện xạ của Thế Minh, nói một cách công tâm thật sự không tốt đến như vậy, nhưng anh ta không khỏi bất ngờ trước cảnh tượng trước mắt. Sự kết hợp giữa tầm nhìn và kỹ thuật của cậu để cắt đứt lưỡi kiếm bay nhanh như tia chớp chỉ bằng một phát bắn sẽ là điều không thể đối với một người chỉ có vài năm kỹ năng thiện xa. Chẳng lẽ thật sự là may mắn sao? Phạm Cường đột nhiên toát mồ hôi lạnh. Thầm nghĩ, nếu vừa rồi Thế Minh không bắn trúng, chẳng phải...!
"Mày ăn may! Mày có phải là Lê Thế Minh không?" người đàn ông hỏi.
Thế Minh cười nói: “Đảm bảo là hàng thật.”