Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 293 - Hoa Hồng Và Dã Thú

Thu Ninh giật mình, đôi mày xinh đẹp nhíu thật sâu, hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Lúc này, hắn ta đang xé bỏ lớp ngụy trang, không muốn giấu diếm che đậy cái sắc dục của bản thân. Hắn lao thẳng vào Thu Ninh, xé bộ quần áo của cô và nói: “Anh rất thích em!”

Thu Ninh vùng vẫy dữ dội, nhưng cơ thể bị mê man bởi rượu không chịu tuân theo đầu óc cô, cô không thể bằng bất cứ sức mạnh nào, sự phản kháng của cô không là gì trong mắt một người đàn ông. Trái lại càng làm tăng thêm khoái cảm và thú tính vô hạn. Một lúc sau, đồng phục cảnh sát của Thu Ninh bị xé thành từng mảnh, bị ném sang một bên, Đỗ Đình Vệ còng tay cô, sau đó vén áo len lên và nói với đôi mắt đỏ hoe: “Hôm nay em là của anh.”

Lúc này Đỗ Đình Vệ đã mất đi vẻ dịu dàng và lịch thiệp trước đây,Thu Ninh mới nhớ ra những gì mà người chú Trần Thục Lâm đã nói, nhưng đã quá muộn, cô hối hận, tay Thu Ninh bị còng nhưng chân cô vẫn cố gắng cử động: "Đừng chạm vào tôi."

Cô hét lớn, giơ chân lên và đá. Nhưng ngay lập tức Đỗ Đình Vệ một tay giữ đế giày cao gót và dùng tay còn lại giữ chân còn lại của cô.

Người đàn ông hiền lành bấy lâu nay vẫn giả làm người nhân nghĩa trước mặt Thu Ninh cuối cùng cũng có thể trút được cơn thú tính sắc dục trong ngày hôm nay.

Nghĩ tới đây, Đỗ Đình Vệ có vẻ vô cùng hưng phấn. "Ninh giỏi quá, với tư thế độc đáo này anh đánh giá cao đôi chân xinh đẹp của em." Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cặp đùi thon thả của cô, trong mắt tỏa ra một tia dâm tiện.

"A! Anh..." Sự phản kháng của cô như trêu chọc, Thu Ninh vừa xấu hổ vừa tức giận đến không nói nên lời.

Cô giật chân đang bị nắm chặt, cởi giày cao gót và đá người đàn ông một lần nhưng vẫn bị bắt.

“Bàn chân em thật đẹp, khi mang tất lại càng mềm mại hơn.” Anh nhéo ngón chân cô vài cái, sau đó xỏ đôi giày cao gót vào cho cô, “Em đi guốc càng gợi cảm hơn. Em muốn thế rồi à? Còn muốn tháo guốc rồi à, không đợi được nữa phải không em. Haha?

"Anh, anh...anh... cút đi!" Thu Ninh tức giận đến ngất đi.

“Ơ, sao em lại nói những lời khó nghe như vậy? Em vội như vậy sao? Được, anh sẽ làm em thoải mái." Đỗ Đình Vệ vừa nói vừa cởi quần.

"Không, không, tôi không muốn..." Cô hoảng sợ hét thét lên. Đỗ Đình Vệ cười lớn, nhưng bỗng hắn ta dừng việc đang làm, lấy bao thuốc lá trong túi ra, châm một điếu, ngồi trên ghế sofa gần đó, không ngừng nhìn Thu Ninh từ trên xuống dưới, như thể hắn ta đang nhìn đánh giá một tác phẩm nghệ thuật trước mắt.

Thu Ninh nhìn thấy Đỗ Đình Vệ nhàn nhã hút thuốc, nụ cười dâm đãng trước thân hình loã lồ của chính mình, cô xấu hổ khó tả: "Để tôi đi, nhanh…, anh có nghe thấy không? Tôi đang nói với anh." Người đàn ông không trả lời.

“Đồ mất dậy! Thằng vô lại! Đĩ điếm! Tên khốn..." Cô dùng hết những ngôn từ mà bản thân cho là ác độc nhất, nhưng người đàn ông vẫn thờ ơ.

Một lúc sau, Thu Ninh mắng đến kiệt sức, mệt mỏi, thắt lưng đau nhức, hai tay bị còng không thể cử động, cô thực sự lo lắng và vô cùng khó chịu.

"Anh, muốn thế nào thì làm nhanh đi, đừng hành hạ tôi như thế này nữa...Tôi...tôi...tôi cầu xin anh." Cô không thể chịu đựng được nữa, chỉ có thể cầu cứu xin giúp đỡ.

"Anh chỉ muốn hỏi em hai câu, chỉ cần em đồng ý, anh lập tức rời đi."

"Nói đi."

Đỗ Đình Vệ chậm rãi nói: "Anh muốn em cùng với chú Lâm cùng giúp anh đối phó Thế Minh. Anh muốn Thế Minh Hội của hắn bị loại khỏi vùng Đông Bắc, hơn nữa anh muốn hắn chết không có nơi chôn."

"Tôi hứa với anh."

"Thu Ninh thân yêu của anh, anh sẽ không đấu trí thông minh với em, và em cũng đừng lừa chỉ số IQ của anh. Bây giờ em đang muốn giết chết anh, sao có thể dễ dàng đồng ý như thế chứ? Sao anh có thể tin rằng em sẽ không giỡn mặt với anh? Cho em cơ hội lần thứ hai, nghe điều kiện này." Hắn đứng dậy và bước đi chậm rãi.

“Nói đi?” Thu Ninh nghiêm giọng nói.

"Anh muốn em làm người yêu của anh, anh muốn em yêu anh và vâng lời anh."

"Suy nghĩ viển vông!"

"Nhìn xem, em như thế sao anh có thể thả em ra?" Hắn đi tới cửa sổ, hé mở tấm rèm đang đóng chặt.

Nhìn bóng lưng của hắn, Thu Ninh cuối cùng cũng hiểu ra, hắn chưa bao giờ có ý định thương lượng bất kỳ điều kiện nào với mình, hắn ta là một thợ săn ngông dại, chơi đùa với con mồi cho đến khi con mồi kiệt sức, rồi nhe móng vuốt xông lên cắn.

"Tôi sẽ không hứa anh bất cứ điều gì."

“Thật sao?” Đỗ Đình Vệ quay lại với chiếc máy ảnh kỹ thuật số trên tay.

"Anh... anh định làm cái gì?" Cô hoảng sợ hỏi.

"Không có gì, chỉ là lưu lại một vài khoảnh khắc đáng nhớ tối nay thôi."

"Anh thậm chí hèn hạ đến mức nghĩ đến cách này để khiến tôi phục tùng."Thu Ninh ken két răng và nhìn người đàn ông một cách giận dữ.

"Có vẻ như em càng ghét anh hơn thì phải. Nhưng anh không xấu như em nghĩ đâu. Anh chụp những bức ảnh này chỉ để thêm chút hương vị trong khi chúng ta vui vẻ sau này. Anh sẽ không bao giờ để người khác xem."

"Muốn biến em thành người phụ nữ của anh, bước đầu tiên chính là chiếm hữu thân thể của em. Em yêu, chúng ta bắt đầu ngay thôi." Máy ảnh đặt lại bệ cửa sổ, chĩa vào giường, hắn cởi quần áo ... Hung khí giết người giữa hai chân của hắn đã cứng như cây gậy chống trời.

Thu Ninh không ngờ người đàn ông trước mặt lại hung ác như vậy: "Không! Đừng đến đây! Cút đi!" Cô không thể giả vờ bình tĩnh nữa, co rúm người bên đầu giường sợ hãi. Cùng lúc đó, ký ức như cơn ác mộng không dễ gì rũ bỏ trước kia lại tràn về.

“Em không biết bây giờ trông em mê hoặc đến thế nào đâu.” Đỗ Đình Vệ cười tà ác, vươn tay nắm lấy mắt cá chân của cô, nhưng lại bị cô đá trở lại.

"Hừ, em thông minh và xinh đẹp như thế, đêm nay em không thoát khỏi anh đâu. Đây không phải là anh cưỡng ép em, là em tự nguyện. Mà cho dù em có kêu cứu thế nào cũng không có người tới cứu, em có chống cự quyết liệt đến đâu, không thể thoát khỏi còng tay anh. Hay em cũng có thể nghĩ về điều ấy theo cách này, dù sao thì em cũng sẽ chết. Em có muốn bị tra tấn rồi chết? Hay em muốn thử cảm giác quá liều dùng ma túy và ra đi vui vẻ trong thế giới hư ảo?" Đỗ Đình Vệ dường như không có gì phải gấp gáp, một đêm rất dài đối với hắn, và hắn rất thích thú với quá trình truy đuổi con mồi của mình.

Khi hắn đưa bàn tay nóng bỏng của mình ra để cởi thắt lưng cho cô, Thu Ninh nhìn thấy cơ hội liền tập trung toàn bộ sức lực còn lại vào chân phải đá vào bụng hắn. Lực tuy không mạnh nhưng vẫn rất đau vì gót giày cao gót mảnh khảnh đâm vào bụng, Đỗ Đình Vệ theo bản năng muốn tránh, hắn hét lên: “A”, khuỵu chân và lùi về phía sau.

“Uỳnh” một tiếng, gáy hắn đập mạnh vào thanh sắt rộng bằng ba ngón tay. Một cơn đau dữ dội ập đến, Đỗ Đình Vệ choáng váng, trong thời gian ngắn không thể đứng dậy.

Thu Ninh không ngờ đòn chí mạng của mình lại có tác dụng như vậy, cô ngây ra một lúc rồi nhảy khỏi giường. Nhìn hắn ta có dấu hiệu tiếp tục hành động, nếu bị bắt lại thì khó có thể trốn thoát. Nếu không chạy bây giờ, thì còn đợi đến bao giờ.

Đỗ Đình Vệ nằm trên mặt đất, trong giây lát, toàn thân tê dại, ngón tay cử động khó khăn. ( Nếu chẳng may khuỷu tay của bạn chạm vào tường hoặc góc bàn, toàn bộ cánh tay sẽ bị tê liệt tạm thời.) Sau hơn mười giây, cơ thể bắt đầu có cảm giác, đầu bị đập đau dữ dội, đau đến mức không biết mình đang ở đâu.

Hắn chợt nghe thấy một tiếng “A”, xen lẫn đau đớn và hoảng sợ, hắn khó khăn quay đầu lại nhìn. Thu Ninh đang quỳ, chống cự trên mặt đất bằng đôi tay bị còng, cô đã bị trẹo chân. Cô vốn định chạy ra mở cửa, nhưng đôi chân vẫn đang đi giày cao gót, bàn chân yếu ớt, lúc nhổm dậy thì đi không vững, chân trái bị đập xuống đất, mắt cá chân bị thương.

  

Nghe thấy tiếng Đỗ Đình Vệ di chuyển, cô chỉ có thể liều mạng bò về phía cửa. Chỉ cách một sải tay, Thu Ninh giơ tay lên, duỗi người hết mức có thể, thấy đầu ngón tay của mình đã chạm vào tay nắm cửa. Lúc này, hai cổ tay cô bỗng bị nắm chặt một cách thô bạo: “A!” Tiếng hét thất thanh của người phụ nữ tràn đầy tuyệt vọng.

Mái tóc dài của cô loã xoã, bị hắn tóm giật về sau, đầu cô ngẩng lên trời đau đớn. Người đàn ông với đôi mắt đỏ ngầu tức giận, khuôn mặt méo mó và cau có: “Rượu mời không uống, đòi uống rượu phạt. Tôi nể mặt với em, mà em lại nghĩ tôi thua em à." Đỗ Đình Vệ nói, tay phải đã giơ cao.

Thu Ninh lúc này tuyệt vọng, cô quyết tâm thà chết cũng không muốn trải qua những chuyện dơ dáy mình đã từng trải qua nữa. Lúc này, tay nắm cửa lặng lẽ xoay, một luồng gió lạnh thổi vào trong nhà, cửa mở ra, Đỗ Đình Vệ rùng mình.

Ngoài cửa có hai người đứng, một người gầy gò, vóc dáng trung bình, đôi mắt cong cong tạo thành hai đường đen. Người còn lại thấp hơn nhưng nhìn cường tráng một cách bất thường. Người đàn ông thấp bé nhìn Đỗ Đình Vệ như thể đang nhìn một người chết.

"Loại không biết sống chết là gì."

Lời nói của người đàn ông thấp bé khiến động tác điên cuồng của hắn ta lập tức dừng lại. Hắn từ từ hạ tay phải đang giơ lên ​​xuống và vặn cổ như một khúc gỗ, khi nhìn vào mắt người đàn ông vừa bước tới, hắn ta thốt lên như thể mình đã nhìn thấy ma: "Lê Thế Minh!"

Chính xác, người vừa đi đã quay trở lại này chính là Thế Minh. Cậu đang mỉm cười vui vẻ, nhưng Trung Vương biết, lúc này trong lòng Thế Minh giống như một con thú hung hãn, có thể bất cứ lúc nào lao tới, xé xác con mồi trước mặt thành từng mảnh.

Thế Minh nheo mắt, vẫn cười nói: "Tao biết sự xuất hiện của tao lúc này thật sự không phải thứ khiến mày vui vẻ, nhưng nếu mày chạm vào người bạn của tao, tao cũng sẽ rất không vui."

Một mái tóc đen hơi rối, một đôi mắt đen huyền bí, chiếc mũi cao thẳng tắt, trong tình huống này, Thu Ninh như nhìn thấy người bước ra từ giấc mơ, tự hỏi liệu bản thân có phải đang mơ ngủ hay không? Cô không thể tin được lẩm bẩm: "Minh, Thế Minh, anh đến cứu em."

Thế Minh vô cùng thương xót, gật đầu nói: "Là anh! Có anh ở đây! Đừng sợ."

“Thế Minh!” Thu Ninh kêu lên, cô đứng dậy, nhào vào lồng ngực Thế Minh. Cậu vỗ vai cô, an ủi: "Không sao đâu..."

Lúc này, Đỗ Đình Vệ đã tỉnh lại sau cú sốc, đầu óc choáng váng của hắn ta dần dần bình tĩnh lại. Hắn ta thở hổn hển và điên cuồng hét lên với Thu Ninh: “Nó hơn anh chỗ nào? Sao em lại yêu nó hết lòng như vậy, anh có gì thua kém nó?”

Thế Minh ánh mắt tối sầm, khinh thường nói: "Có lẽ mày hơn tao về mọi phương diện, nhưng có một điều tao khác mày. Là tao sẽ không bao giờ ép buộc phụ nữ làm chuyện đó."

Hắn mặt đỏ bừng, nhổ mạnh bãi nước bọt xuống bàn chân, tay chỉ vào mũi Thế Minh hét lớn: “Mày nghĩ mày là cái đ** gì, mày cũng chỉ là loại lưu manh đầu đường xó chợ mà thôi! Mày đừng ra vẻ ta đây, sớm muộn tao sẽ cho mày nếm mùi vị của người trên cơ là như thế nào.”

Thế Minh ngẩng đầu mỉm cười, lớn tiếng nói: “Hình như lúc mới gặp nhau mày cũng đã nói như vậy, nhưng tao vẫn không biết thực lực của mày có ghê gớm như nào.”

Nhìn thấy Đỗ Đình Vệ tiếp tục la lối, Thế Minh ánh mắt dần tối đen, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: "Hôm nay tao sẽ không làm khó mày, nếu như mày biết điều, thì mau chóng biến mất trước mặt tao. Nếu không, thủ đoạn của tao mày không chịu nổi đâu."

Đỗ Đình Vệ mở miệng muốn nói thêm gì nữa, hai cái tát lạnh lùng của Thế Minh như hai con dao băng lướt rách mặt, cậu nhẹ nhàng nói: “Đừng coi lời nói của tao là trò đùa, tao chỉ biết đùa với bạn của tao thôi." Khí thế như dã thú của Thế Minh làm hắn ta nản lòng. Hắn trừng mắt, cầm áo khoác bước ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment