Thế Minh để hắn đi, nhưng bên ngoài có người không muốn để hắn dễ dàng rời khỏi như thế. Người này chính là Trung Vương. Đỗ Đình Vệ đi ra cửa, anh vỗ vỗ lưng, cười nói: “Tao tiễn mày!” Chưa nói xong đã dùng chân đá thẳng vào mông hắn ta.
"A..." Hắn ta hét lên và lăn lốc lốc xuống bậc cầu thang. Tuy rằng chỉ có mười mấy bậc, nhưng cũng đủ để hắn chịu đựng và đau khổ. Hắn nằm trên mặt đất rên rỉ, hồi lâu không đứng dậy khỏi xe lăn, đành phải ngồi bệt xuống. Trung Vương nhìn thấy vậy mỉm cười, anh thong thả bước xuống cầu thang, lộ hàm răng trắng và nói: "Xem ra bài học lần trước tao dạy mày vẫn chưa đủ nghiêm!"
"Mẹ kiếp..." Hắn ta còn chưa kịp chửi xong, Trung Vương đã túm cổ áo rồi nhấc lên, cười nói: "Vẫn còn chửi được à, xem ra mày vẫn còn sức, tao tiễn mày thêm một đoạn đường nữa!"
Một phát đẩy như quả bóng lăn trên nền. Lần này, Đỗ Đình Vệ đã không còn nói được nữa, mặt bầm tím, trán bị bong một lớp da, máu chảy ra. Đỗ Đình Vệ xuất thân từ một gia đình giàu có, từ nhỏ đã sống như một thiếu gia, sao hắn ta có thể chịu được cái hành hạ này? Hắn nằm trên mặt đất, yếu ớt nói: “Mau gọi xe cứu thương đi… Tao sắp chết rồi…”
Bên phía Thế Minh còn rắc rối hơn, Thu Ninh suýt bị cưỡng hiếp, lúc này cô đang nằm trên ngực Thế Minh và khóc lóc. Biện pháp cuối cùng, Thế Minh phải vào nhà trước để vỗ về, vì nghe tiếng khóc và cơn ăn vạ này rất có thể sẽ tiếp diễn suốt nửa giờ không dừng.
Một người nức nở, một người an ủi, khóc suốt một giờ, có lẽ vì mệt, hoặc có thể do tác dụng phụ của rượu còn chưa tan, Thu Ninh liền chìm vào giấc ngủ.
Lúc này Thế Minh mới có thể cử động cánh tay đau nhức của mình, sau khi nhẹ nhàng đặt Thu Ninh lên giường, đắp chăn cho cô, cậu nhìn xung quanh. Cuối cùng ánh mắt để ý đến chiếc máy ảnh vẫn còn đỏ rực trên bậu cửa sổ. Bước tới cầm máy ảnh lên, lặng lẽ nhìn, một lúc lâu sau, Thế Minh cười lạnh, nhặt quần áo lên, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, Trung Vương đã đợi đã lâu. Thế Minh đưa máy ảnh cho Trung Vương: “Đưa cho ông Lâm.”
Trung Vương không hỏi gì và cẩn thận cất nó đi.
Ngày hôm sau, Thế Minh vừa đứng dậy đi xuống tầng thì nghe thấy Long và Đông Thắng đang ngồi dưới tranh cãi chuyện gì đó. Thế Minh không để ý tới bọn họ, ngồi xuống sô pha cầm bánh mì và hộp sữa lên ăn.
Mấy người họ chào hỏi Thế Minh rồi tiếp tục xôn xao chủ đề. Long cười nói: "Con gái như mèo chảnh, tán gái như chơi trò mèo vờn chuột, khi mày không để ý tới, gái sẽ chủ động tìm đến mày, câu dẫn mày. Khi mày đến gần, gái sẽ lạnh lùng vứt mày sang một bên, coi như mày như không tồn tại."
Đông Thắng khóe miệng sụp xuống, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Đừng nói sâu xa như thế, anh biết rất rõ phụ nữ thế à?"
Long cười nói: "Ít nhất tao biết rõ hơn mày. Mà Thắng, mày vẫn còn là trinh phải không?"
"Mẹ anh!" Đông Thắng đỏ mặt khi có người nhắc tới chỗ đau, anh giơ que bột chiên chuẩn bị đánh nhau với Long, vung tay lên, que chiên ném sượt qua mặt Phạm Cường.
Phạm Cường cau mày, bất mãn nói: "Các ông đang làm gì vậy? Không cho người ta ăn à?" Thế Minh nhìn rồi cười ba "người đàn ông không biết lớn" này.
Lúc này, một tên đàn em phía dưới đưa cho cậu một tờ báo mới hôm nay, hai chữ rõ ràng với nội dung “Trấn áp” trên trang nhất đặc biệt bắt mắt. Cậu vỗ trán, mỉm cười nói: “Cuối năm rồi, lại phải phạt nặng một lần nữa.”
“Hả!” Long có hơi khịt mũi khó chịu: “Năm nào cũng khẩu hiệu mạnh tay trấn áp, nhưng chẳng có năm nào mạnh cả.”
Những lời này làm sực tỉnh Nguyễn Hoàng An đang “mò ăn” xuống tầng. Anh dụi mắt thì thấy mọi người đều có mặt, rồi cười nói: "Nghiêm hay không nghiêm là dành cho người không có chỗ dựa!" Nói xong, anh ngồi vào bàn ăn.
Long nhìn rồi hỏi: "Mày từ đâu tới?" Bởi vì Nguyễn Hoàng An vừa mới đến thành phố J suýt chút nữa đã đánh nhau với Long, cho nên Long lúc đầu không có ấn tượng tốt với anh, cảm thấy người này quá độc đoán kiêu căng và không quan tâm để mắt tới ai. Long chắc chắn là nhân vật cấp vương ở thành phố J. Bất kể là đen hay trắng, sẽ không có ai khách khí với anh. Khi hai người kiêu ngạo đụng mặt nhau, kiểu gì cũng luôn có chuyện xảy ra.
Nguyễn Hoàng An kiêu hãnh trả lời: “HN”.
“HN?” Long cười: “Tuyệt vời, thủ đô!”
Nói nhảm! Nguyễn Hoàng An liếc hắn một cái, nếu như không phải Thế Minh ở đây, hắn đã sớm ra quyết định.
Long khinh thường cười khẩy: "Nhưng tôi muốn hỏi, chẳng lẽ người thủ đô ngàn văn văn hiến đều thô lỗ và mặt dày như anh sao?!"
Trung Vương nghe vậy vội vàng quay đầu sang một bên, anh phun ra hết chỗ sữa trong miệng ra. Dựa vào tính tình của Nguyễn Hoàng An, có thể đoán sẽ có phản ứng gì. Quả nhiên, Nguyễn Hoàng An đập bàn, đĩa và đũa trên bàn rung kêu tiếng xoàng xoàng, anh chỉ vào mũi Long, định chửi bới nhưng lại quay lại nhìn Thế Minh, kìm nén cơn tức giận, thầm cảnh cáo mình không được làm điều mất kiểm soát trước mặt anh Minh. Quên đi, gặng gượng chịu đựng. Anh hít sâu hai hơi, cuối cùng nói: “Đúng là hai thằng chỉ loanh cái làng, chưa từng ra ngoài nên không biết cái đéo gì.”
Lời nói của anh lập tức khơi dậy sự bất mãn của hai anh em chí cốt, khóe mắt Thế Minh cũng hơi co giật. Đông Thắng và Phạm Cường đều cau mày và nắm chặt các ngón tay. Một tiếng cạch nhẹ vang lên, chiếc đũa trong tay Đông Thắng gãy, đôi mắt nhỏ lóe lên tia lửa nhìn Nguyễn Hoàng An. Bình thường Long, Đông Thắng và Phạm Cường thường xuyên cãi vã, đặc biệt là Long và Phạm Cường vốn thích bắt nạt Đông Thắng nhưng khi phải ăn hụt miếng của người lạ thì ba người họ đoàn kết nhất quyết dính vào nhau.
Nguyễn Hoàng An mặc dù có thể coi là người dưới quyền Thế Minh, nhưng dù sao anh ta thuộc về Bắc Đạo, không quan hệ gì với Thế Minh Hội. Nếu không phải anh ta là do Thế Minh đem theo, ba người này đã sớm đánh khuôn mặt kiêu ngạo Nguyễn Hoàng An tan nát thành quả dưa hấu. Trung Vương đi cùng anh ta đã lâu, biết được tính khí của anh ta, kỳ thực là người tốt, thấy có chuyện không ổn, vội vàng lén lút giật mạnh góc áo, liên tục lắc đầu.
Nguyễn Hoàng An tức giận, không hề nể mặt, giũ quần áo, bất mãn nói: "Sao? Kéo kéo cái gì? Những lời tao nói đều là sự thật."
Trung Vương thật sự không có quan hệ thân thiết gì với Nguyễn Hoàng An.
Lời nói của anh ta chắc chắn khiến vấn đề trở nên tồi tệ hơn, ngay cả Phạm Cường, người luôn im lặng, cũng khó có thể chịu đựng được, chưa kể Đông Thắng nóng nảy, bất kể là ai, anh ta đều vội vàng đứng dậy, đá văng chiếc ghế đi. chỉ vào Nguyễn Hoàng An, hắn tức giận nói: “Mày không phục thì cút ra ngoài!”
Sau đó, bước ra ngoài nhà. Nguyễn Hoàng An khinh thường liếc nhìn một cái, đứng dậy đi theo ra ngoài, không nói một lời. Trước khi ra khỏi nhà, anh gần như tức giận khi nói điều gì đó với Long.
"Tao còn chưa để ý đến chúng mày, chỉ sợ các anh em thiệt thòi, mày cũng có thể lên, tao đều chấp hết."
"Mẹ kiếp!" Long nghiến răng nghiến lợi nói với Thế Minh: "Minh mang theo người này là ai? Sao cái mặt vênh váo! Tức điên người!"
Thế Minh giả vờ như không nhận thấy mâu thuẫn giữa Long và Nguyễn Hoàng An, nói đúng ra là việc bài xích giữa Thế Minh Hội và Bắc Đạo Môn. Cậu vẫn chậm rãi thưởng thức bữa sáng với miếng bánh mì và chấm sữa ông Thọ. Cậu chỉ bình tĩnh nói: “An có hơi kiêu ngạo, nhưng nó có tư cách để kiêu. Nếu anh không thích và muốn đánh, thì em không có vấn đề gì.”
“Ha ha!” Long cười lớn, vặn cổ, xương cổ phát ra âm thanh rắc rắc, nói: “Minh, xem ra anh thật sự phải tranh một trận ra trò, trong ấn tượng của anh, người có thể được Minh khen không có nhiều.”
Thế Minh ngước mắt suy nghĩ hồi lâu, sau đó nghiêm túc nói: "Thật sự không nhiều lắm."
Nguyễn Hoàng An và Đông Thắng đi ra khỏi biệt thự. Đông Thắng từ đâu lấy ra một chiếc thắt lưng vải, dùng tay kéo giãn, cảm giác khá mạnh mẽ, anh cởi cúc áo, bỏ áo khoác, rút ra con dao mang theo bên người, quấn vải quanh dao ậm ừ: “Chú bé loắt choắt, tẹo nữa ăn đánh đừng có ngoạc mồm ra gọi mẹ!”
Nguyễn Hoàng An cười lạnh, rút con dao nước S, đứng chân hình chữ V, hếch lỗ mũi lên trời, kiêu ngạo nói: “Cứ thả ngựa ra đi.”
Đông Thắng chưa từng nhìn thấy dao nước S bao giờ nên có chút tò mò, nhìn kỹ, con dao dài ước chừng ba tấc, dày hai ngón tay, lưỡi dao thẳng, nhưng mặt trước hơi cong, hoàn toàn đen kịt và xỉn màu. Ấn tượng đầu tiên của anh là giống một thanh kiếm của nhà Đường Trung Quốc, hoặc một thanh kiếm samurai của Nhật Bản. Rồi chế nhạo nói: "Người nước S dùng kiếm nước tây nước tàu. Vừa nhìn qua đã biết không ra gì rồi!”
“Quân nhà quê!” Nguyễn Hoàng An quát một tiếng, vuốt ve lưỡi kiếm, không muốn nói nhảm: “Tao nói cho mày biết, đây gọi là dao nước S, nhưng có nói cho mày biết cũng vô ích, có thể mày còn chưa từng nghe qua tên dao nước S là gì.”
Đông Thắng đỏ mặt, Nguyễn Hoàng An nói đúng, hắn thật sự chưa từng nghe qua, nhưng lại giả vờ hiểu, nheo mắt nói: “Sao tao không biết? Dao nước S không phải dao được sản xuất tại nước S sao? Mày lôi ra doạ nạt được ai?" Nguyễn Hoàng An tức hộc máu.
Long đi ra sau ôm trán, thật xấu hổ! Anh lớn tiếng nói với Đông Thắng: "Từ đâu ra mà lắm mồm thế? Nếu không muốn đánh nhau thì cút sang một bên."
Đông Thắng ngừng nói, duỗi cơ, chuẩn bị tư thế và vào thế hành động. Trông anh ta rất kỳ lạ, thân trên nghiêng về phía trước, con dao và hai tay chắp sau lưng thành một đường thẳng, đầu chĩa ra trước như đang chào đón đối phương chặt đầu mình.
Đối với người như Nguyễn Hoàng An, đã từng trải qua quá trình huấn luyện bài bản, thì tư thế này cực kỳ buồn cười! Nhưng với Đông Thắng mà nói, đây chính là tư thế thoải mái và thích hợp nhất để ra tay. Nhìn thấy tư thế này, trong sân những tên đàn em không hiểu chuyện gì xảy ra, lần lượt vây quanh. Long sợ gây hiểu lầm, lớn tiếng nói: “Không sao đâu, chỉ là một buổi đấu tập bình thường thôi.”
"Ồ!" Mọi người đều gật đầu hiểu ý, nhưng không có ai rời đi, càng ngày càng nhiều người chúm đầu tụ tập.
Lúc này, Đông Thăng đột nhiên cử động, hét lớn một tiếng, chúi đầu lao về phía Nguyễn Hoàng An, hai chân ngắn và tròn lao, tốc độ nhanh như tê giác đang chạy. Khi đầu đến gần Nguyễn Hoàng An, anh còng tay ra sau lưng dùng dao chém. Lưỡi dao mặc dù được quấn bằng đai vải nhưng con dao mượn đà của người và lực của cánh tay, nặng lại càng nặng hơn, khi chém xuống vẫn phát ra một tiếng kêu chói tai. Nguyễn Hoàng An vững vàng như núi, anh không hề né tránh, cũng muốn thử sức mạnh cánh tay của Đông Thắng. Anh ta hét lên: “Được!” Anh ta giơ dao lên chào đón miếng đòn đến.