Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 36 - Kết Liễu Ông Lý

Ông Lý nghe xong, vã đầy mồ hôi, ông cảm thấy có chút mơ hồ, cười điên dại: "Haha. Tao thua, tao thua thì đã sao? Tao thua tao cũng phải kéo cả mày chết cùng."

Nói xong, ông Lý kiên quyết muốn một sống hai chết với tất cả những người ngồi ở đấy.

"Pằng"

Tiếng súng kêu lên, Thế Minh vẫn ngồi yên không động đậy, chỉ có Bóng đang đứng trước mặt ông ta, từ lúc lão bước vào Bóng đã tập trung toàn bộ chú ý vào lão ta, đường đường là sát thủ của đội Ám, quan sát đối thủ rồi ra tay là điều cần thiết. Vừa nãy tâm trạng ông ta nổi điên nổi khùng. Cô chỉ đợi đến lúc đối phương giơ tay hành động, dứt khoát nổ súng, viên đạn xuyên qua đầu của lão Lý.

Thế Minh đứng dậy, trong lòng không biết có cảm giác gì, lão làng của Thanh Bang mất, Đỗ Chấn cũng qua đời rồi. Giờ Thanh Bang như rắn mất đầu, cậu muốn nắm quyết ắt chẳng phải vấn đề. Thế Minh đáng nhẽ ra phải vui nhưng không biết lẽ gì lại buồn rười rượi.

Người trong hội lúc này mới như người tỉnh mộng. Thế Minh gắng gượng hít một hơi thật sâu để bản thân ổn định tinh thần, nói với đàn em: "Thu dọn xác của thằng Phong gọn ghẽ, nhớ cho kĩ dọn dẹp cho sạch sẽ, đến cả ngọn tóc cũng không bỏ sót."

Đàn em gật đầu tuân lệnh, nhanh nhẹn nhấc Phong đi ra ngoài. Thế Minh nói tiếp: "Còn xác lão Lý, chúng mày cứ để yên đấy, đừng động vào." Nói xong, cậu lấy từ trong túi áo một chiếc máy ghi âm đưa cho Trung Vương.

"Thôi chú ra ngoài đi. Tiếp theo nên làm gì thì biết rồi đấy"

Nói xong, Thế Minh ngồi xuống, lặng lẽ đợi một người. Hóa ra từ lúc lão Lý bước vào, cuộc đối thoại đã được ghi âm lại, giờ chỉ cần phát tán đoạn tin thì cũng dễ cho việc tiếp quản Thanh Bang.

Một lúc sau, một tốp cảnh sát bước vào, người đi đầu là một người đàn ông bốn mươi tuổi mặc quần áo vest, dáng người cao lớn vạm vỡ, mắt như ngọn lửa đốt. Vừa bước vào phòng hắn nhìn đông nhìn tây. Trong phòng chỉ có hai người, một người đã chết, người còn lại là một cậu học sinh ngồi chính giữa. Ông ta nói với mấy người cảnh sát đằng sau:

"Các đồng chí cứ ra ngoài đợi tôi. Tôi sẽ làm việc riêng với cậu ta."

Những người cảnh sát còn lại lần lượt ra ngoài.

Ông cảnh sát bước đến trước mặt Thế Minh: "Cậu là Lê Thế Minh phải không? Từng nghe mọi người nhắc đến cậu, tôi còn nửa tin nửa ngờ. Hôm nay được dịp gặp cậu, cậu trẻ hơn tôi tưởng đấy."

Thế Minh cười nói: "Ấy kìa. Cảnh sát Trình nói thế không biết là khen hay đang trách cứ gì cháu đấy ạ? Nhưng có điều nó cũng chẳng quan trọng đâu ạ. Chính cháu đây, chú nhớ cho rõ tên cháu nhé."

Cục trưởng Trình cười, chỉ vào cái xác dưới đất: "Tôi đến đây không phải để nói về câu chuyện câu bao nhiêu tuổi. Ông Lý rốt cuộc đã chết dưới tay cậu, xem ra ngày cậu nắm quyền Thanh Bang cách đây cũng chẳng bao xa nữa?"

"Haha." Thế Minh cười lạnh nhạt: "Hy vọng cảnh sát Trình đừng điều tra gì về cháu nữa. Cái chết của ông Lý cháu rất lấy làm buồn. Cháu nào đâu muốn giết lão ta, là do lão muốn lấy mạng cháu. Cháu tự vệ mà?"

Cục trưởng Trình nhìn chằm chằm Thế Minh, hừm một tiếng, không nói gì. Thế Minh nói tiếp: "Vừa nãy, chú ở bên ngoài chắc cũng bắt được kha khá người. Thu gom vũ khí cũng kha khá rồi. Có chiến lợi phẩm mang về, cái án mạng này cũng đủ để chú thăng quan tiến chức rồi. Cháu giúp chú đến để lấy món hời này. Chú lại chẳng phải cảm ơn cháu mới phải nhẽ ấy chứ?''

Cục trưởng Trình nhìn Thế Minh, cảm thấy thằng nhóc này không phải dạng vừa. Dường như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của nó, ông thở dài hỏi: "Mày muốn gì?"

Thế Minh cười nói: "Đơn giản mà chú, chỉ cần một lời từ cảnh sát Trình thôi."

Cục trưởng Trình nói: "Mày nói đi. Chỉ cần hợp pháp hợp phép tắc tao sẽ làm."

Thế Minh lắc đầu, người này quả thực rất cứng miệng, mở miệng là luật pháp, ba câu là phép tắc. Người thế này ở cái đất này không nhiều nữa rồi, Thế Minh nhẹ giọng: "Hợp pháp thì cháu đã làm được rồi, còn nhờ chú làm gì? Thật ra cháu yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần chú về sau mắt nhắm mắt mở là đủ."

Cục trưởng Trình cười lạnh: "Làm gì có cái chuyện đấy? Lê Thế Minh, cậu nghe cho kĩ đây, chỉ cần một ngày tôi còn ở đất H làm cảnh sát ở đất này thì ngày ấy không có bất cứ thằng nào dám phạm pháp dưới trướng tôi. Bất kể là ai đi chăng nữa, kể cả cậu, Lê Thế Minh. Cậu đừng nghĩ cậu là trùm xã hội đen mà tôi sợ. Nếu cậu không ưa tôi, thì mời, tôi lúc nào cũng hoan nghênh cậu đến."

Thế Minh nói: "Kìa cảnh sát Trình. Chú biết cháu là dân xã hội là được. Chú coi nhẹ mạng bản thân cũng chẳng sao, nhưng chú không lo cho người thân nhà mình ư?"

Cục trưởng Trình đứng dậy phẫn nộ: "Tôi đã đứng ở cái đất H này. Tôi sớm đã lường đến nước này. Cậu không cần phải uy hiếp tôi. Nếu cậu thật sự có cái gan dám làm thì chúc mừng cậu. Cậu chỉ làm tôi thêm hận cậu. Cậu làm tôi hận điên lên, thì cậu biết đấy, cậu cũng chẳng sung sướng gì đâu."

"Con mẹ nó." Thế Minh mắng trong lòng, cậu chưa từng gặp ai như thế.

Cậu đứng dậy nói: "Yêu cầu này của cháu đôi bên ai cũng có lợi. Chú khoan hồng cho cháu, cả cái đất xã hội H đều là của cháu. Cháu dám chắc cả đất H sau này sẽ chẳng có chuyện tranh chấp giữa các bang phái. Đất H sẽ là cái tỉnh tỉ lệ tội phạm thấp nhất cả nước, thành phố an ninh tốt nhất. Chú ở đây cũng được vẻ vang, thăng chức cũng là chuyện ngày một ngày hai. Chú nói đi vì cái lý gì mà chú không đồng ý?"

Cục trưởng Trình cười nói: "Lý do chỉ có một, tôi phải giữ đạo đức và trách nhiệm của một cán bộ cảnh sát."

Haiz.

Thế Minh cạn lời, một lúc lâu sau cậu mới vực lại tinh thần hỏi: "Có thật là chú không ham quyền ham tiền?"

Cục trưởng Trình điềm đạm trả lời: "Không phải không ham. Mà tôi đã nói rồi, tôi không thể làm trái với lương tâm đạo đức của mình."

Thế Minh cười, thực ra tính cách của cục trưởng Trình rất giống với cậu. Đều là những người sống có nguyên tắc, chỉ có điều chọn khác đường, một người là theo đường thiện, còn một người là theo đường ác.

Thế Minh biết, nếu bản thân cậu là cục trưởng Trình cậu cũng sẽ lựa chọn giống như thế. Nhưng giờ đây cậu không phải ông ta, cậu là ông trùm của bang phái xã hội đen. Nếu muốn sống trên cái đất H này, chỉ có một con đường duy nhất, đó là một trong hai người phải nhượng bộ. Thế Minh cũng biết rõ, người nhượng bộ ắt không phải mình, vì cậu sớm đã vứt bỏ hai chứ lương tâm.

Thế Minh nói một cách đáng tiếc: "Cảnh sát Trình, nói thế thì cháu với chú cũng chẳng còn gì để mà bàn bạc nữa. Có nói cũng chẳng có kết quả gì đâu."

Thế Minh bước ra khỏi phòng, đứng trước cửa cậu lạnh nhạt: "Hy vọng sẽ có một ngày chú sẽ không hối hận với quyết định của mình."

Nhìn bóng Thế Minh khuất xa, cục trưởng Trình khẳng định: "Không có chuyện đấy đâu."

Bình Luận (0)
Comment