Thế Minh bước ra ngoài nhìn thấy Đông Thắng đang đứng đợi, cậu tiến đến hỏi: "Hai chị em đã tỉnh chưa?"
"Em không rõ nữa. Em nghĩ hai người họ mệt nên ngủ rồi. Em cũng không để người trong bang phái đến làm phiền, nay cũng xảy ra khá nhiều chuyện anh ạ..."
Thế Minh quay lại cười với Bóng: "Đây là lần thứ hai cô cứu tôi."
Bóng không nói gì, Trung Vương nghiêm mặt: "Bóng đã là người của Thế Minh hội, ở bên cạnh anh Minh thì phải tự biết làm gì. Chúng ta là dân xã hội, kiếm tiền hơn người, nhưng đổi lại là mạng."
Nói hết câu đưa cho Thế Minh một chiếc dây chuyền ngọc bội, nói là anh em lấy lại được trong lúc dọn thi thể ông Lý.
Thế Minh cầm miếng ngọc bội, mặt phải có khắc một hình phật, điêu khắc vô cùng tinh xảo. Cậu cầm chắc trong tay, Thế Minh kích động đến lạ. Đừng nghĩ chỉ là một miếng ngọc nhỏ mà khinh thường, nó còn có thể kêu gọi cả đất Thanh bang phải nghe lời.
"Ừ. Tẹo nữa đưa cho hai chị em họ."
Nói xong Thế Minh dựa người vào tường, cậu cầm thuốc lên hút. Trung Vương đứng bên châm lửa.
Cả dãy không ai nói với ai câu nào, Thế Minh cảm thấy thật hỗn loạn, với cái tính cách của cậu, việc đã làm được thì nhất định sẽ làm. Không có nếu. Ăn chắc quân Thanh Bang chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Một lúc sau, hai chị em họ Đỗ cuối cùng cũng tỉnh giấc, Thế Minh đưa đoạn ghi âm cho hai người nghe, rồi lại đưa chiếc vòng ngọc bội cho Tuệ Mỹ:
"Đây quả thực là vật chủ lệnh của Thanh Bang, mà đây còn đích thân từ tay ông nội đưa."
Nói đến đây, tâm trạng cả hai lại bắt đầu không kiểm soát được. Anh trai mất, Thanh Bang thực sự cũng cần người đương đảm. Tôi và cậu về, nếu ai không nghe lời cậu, tôi sẽ dùng miếng ngọc này để ra lệnh."
Trưởng lão Thanh Bang đã mất, cả một bang phái to lớn như Thanh Bang đến giờ không ai cầm đầu, không ai là người lo lắng xếp quản công việc, người trong hội bang ai cũng lo lắng ăn không ngon ngủ không yên.
Nhưng những anh em này đều giữ chữ Tín với Đỗ Chấn, là cán bộ nòng cốt của Thanh Bang, những người thân cận của lão Lý đều bị cảnh sát bắt gọn. Giờ nội bộ Thanh Bang cũng đã ổn định trở lại.
Tuệ Mỹ dù gì cũng từng là chị đại của Tân Dân. Giờ Đỗ Chấn không còn, là chị gái của Tuệ Phương, cô ít nhiều cũng phải gánh gác trọng trách nhiều hơn. Bây giờ dù có xảy ra chuyện gì cũng phải đứng ra đảm nhiệm Thanh bang.
Bên trong địa bàn chính trước kia của Thanh bang, có cả một đám người. Thế Minh đi cùng Tuệ Mỹ bước vào.
Tuệ Mỹ đi phía trước, cầm miếng ngọc cũng như là tấm lệnh của Thanh Bang nói:
"Đây là chủ lệnh của Thanh Bang, nhìn thấy miếng ngọc này thì ắt phải tuân lệnh, nếu các người ai tin thì ở lại, ai không tin thì xin tiễn."
Nói hết câu, cô lặng thinh nhìn đám đông, bên dưới đều là cán bộ nòng cốt của Thanh Bang, khá cứng đầu. Nghe những lời này xong thì ít nhiều có vài lời xì xầm bàn tán, rồi lại tiếp tục im lặng nghe Tuệ Mỹ nói.
"Mọi người đều là anh em xương máu của Thanh Bang, đều biết Thanh Bang tình thế hiện tại khó khăn chồng chất khó khăn. Mà anh trai tôi đã xảy ra sự này, không có ai đứng ra đảm nhiệm công việc của Thanh Bang là không được. Vì thế tôi tuyên bố, tôi sẽ để Thế Minh tiếp quản, Thanh Bang từ giờ trở đi sẽ gia nhập vào Thế Minh hội, chúng ta phải dốc sức giúp bang phái vượt qua hoàn cảnh khó khăn này."
Mọi người nghe xong, đều nhìn nhau. Vừa mới yên tĩnh chẳng được bao lâu thì lại xôn xao ầm lên. Thế Minh nghe xong những lời tuyên bố của Tuệ Mỹ mà không biết nên làm gì, Tuệ Mỹ cũng chưa từng bảo gì với cậu mà?
"Gia nhập?"
Mọi người dị nghị, một người trẻ tuổi đầy vẻ nghi hoặc đứng ra nói: "Tuệ Mỹ, anh trai cô... Chấn?"
"Hỗn láo, ai cho phép mày gọi anh tao như thế? Tao nhắc lại một lần nữa, từ giờ trở lại mọi chuyện của Thanh Bang sẽ do tao Đỗ Tuệ Mỹ tiếp quản, nghe rõ chưa?"
Tuệ Mỹ đứng thẳng lưng, một giọng nói đầy khí chất được toát ra.
Một tràng khuyên răng làm người kia sợ hết hồn, không dám sơ hở, cung kính khom người: "Đại ca, ban nãy do em vô lễ, mong đại ca tha thứ."
Tuệ Mỹ dần hồi lại sắc mặt, nhưng cô vẫn giữ thái độ kiên quyết: "Chú Phan, vừa nãy cháu nghe chú không đồng tình, mời chú nói lý do."
Ông Phan cũng là người có tuổi đời khác cao trong băng đảng, ông điều chỉnh lại cảm xúc, rồi từ tốn nói:
"Bang phái hoạt động đến nay cũng đã 40 năm rồi, giờ cũng là bang phái lớn nhất nhì cái thành phố này, mặc dù cậu Chấn đã qua đời. Lẽ ra mọi chuyện của Thanh Bang sẽ là do một tay người có dòng dõi họ Đỗ ra mặt tiếp quản mới phải, ai cũng tâm phục khẩu phục, tận lực tận tâm. Đáng nhẽ cô phải sốc lại tinh thần anh em trong bang phái, nhấc cao miếng ngọc bội trên tay huy động mọi người hợp lực mới phải, ai lại giống cô, vừa về đã để quân ta gia nhập quân Thế Minh. Chẳng khác nào đưa cả gia tài cơ ngơi cho kẻ ngoài. Thế Minh hội dẫu có lớn cũng chỉ mới thành lập chưa đến một năm tuổi đời."
Nói hết câu, ông cầm con dao dí vào cổ nói: "Tôi mặc dù đến nay cũng chẳng còn tác dụng gì, nhưng cũng là người hầu hạ ông cô bao năm nay. Hôm nay tôi đứng đây nhìn quyết định hồ đồ từ người của nhà họ Đỗ, tôi thực sự không cam tâm, không thể chấp nhận được, khó mà đồng ý. Nếu bang chủ nhất quyết đã ra quyết định. tôi cũng không phản bội lại Thanh bang, nhưng tôi đây đường đường là người của Thanh bang mà nay không giữ được gia sản của tổ tiên để lại. Thì nay, tôi sống là người của Thanh bang, chết cũng nguyện làm ma của Thanh Bang. Tôi phải đi trình tội với những người đã khuất."
Nói hết câu, ông dùng dao kè lên cổ, mọi người thấy thế thì ai cũng đều ngăn lại.
"Kìa ông Phan, có gì từ từ bàn bạc."
"Ông Phan ơi đừng kích động thế."
"Bang chủ, không được gia nhập."
Hết người này đến người kia lên tiếng, cả phòng loạn như ong vỡ tổ.
Tuệ Mỹ thấy thế thì mặt mày nhạt bệch đi, cô cũng có chút xao động, Thế Minh đứng bên không nói một câu.
"Im lặng."
Một giọng nói đanh cất lên. Chỉ thấy Tuệ Phương đang đi từng bước lên phía trung tâm. Mọi người cũng thôi bàn tán, trong phòng tất cả các con mắt đều ngước về phía có tiếng nói. Không ai khác chính là tiểu thư thứ hai nhà họ Đỗ - Tuệ Phương.