Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 39 - Ông Lão

Mọi việc tiến triển quá nhanh, kể từ khi xảy ra náo loạn đến khi kết thúc chỉ vỏn vẹn trong vòng tám ngày, thành phố H lại lần nữa thay chức cục trưởng.

Dân đen truyền tai nhau đồn đại rằng cục trưởng Trình là người háo danh tham ô phủ bại, kiến nghị cho lãnh đạo cấp trên thay người. Chẳng mấy lâu sau có người mới đến nhậm chức, mọi người cũng khá thiện cảm với vị cục trưởng mới này, dù gì cũng là người từ trên thành phố cử về để dẹp loạn.

Con người ta vốn dĩ là thế, chỉ quan trọng kết quả, mấy ai quan tâm quá trình. Cục trưởng Trình mới đến đất H cũng có một thời hoàng kim, nhưng liệu mấy ai nhớ?

Long được thả ra bình an vô sự, cục trưởng lại nắm toàn bọ quyền lực trong tay, dân xã hội máu mặt ở đất H lại chỉ có thể là quân mình. Thế Minh trong suốt quãng thời gian đi học năm cuối cấp cũng có thể hít thở không khí trong lành tâm trạng khoan khoái, thoái mái.

Từ khách sạn Bắc Hồ đến trường Tân Dân phải đi qua một cái công viên nhỏ, buổi sáng thường có rất nhiều người đến tập luyện. Trong số đó, có một ông già tóc bạc trắng lọt vào tầm mắt của cậu. Sở dì là vì mỗi lần đi qua đây, cậu đều thấy ông luyện Thái Cực Quyền.

Được ngày hôm nay tâm trạng Thế Minh vô cùng thoải mái, cậu chủ động bắt chuyện: "Ông ơi, luyện Thái Cực quyền có thể đánh người được không?"

Ông lão nhìn Thế Minh, thấy cậu là môt thanh niên tầm mười sáu mười bảy tuổi, diện mạo nho nhã, dễ làm người khác có thiện cảm, cười nhẹ:

"Này thanh niên, luyện Thái Cực quyền không phải để đi đánh nhau."

Thế Minh đáp: "Haha. Thái Cực quyền chỉ oai trên phim, thực tế cũng chẳng có gì ghê gớm. Cháu thấy các động tác vừa chậm chạm vừa ẻo lả thế kia mà đánh nhau được mới lạ. Chắc ông tập để rèn luyện sức khỏe thì được, mà cháu thấy cũng có khá nhiều bộ môn khác cũng hay, sao ông không chọn mà đi chọn bộ môn này làm gì?"

Ông lão nghiêm mặt: "Thanh niên, trẻ người non dạ đừng xem thường món võ này. Nó được lưu truyền cả mấy trăm năm đều có cái lẽ của nó cả."

Nhìn thấy ánh mắt không thèm tin của Thế Minh, ông lão tiếp lời: "Thế thì được thôi, cậu không tin qua đây đấm tôi một quyền xem nào."

"Đấm ông một quyền? Nếu mà ra tay thật thì có lẽ người 80 90 tuổi như ông phải nhập viện thăng thiên ấy chứ."

Thế Minh nhìn thấy ông lão cũng có tuổi rồi, cậu nào dám ra tay, chỉ nhìn ông rồi lắc lắc đầu.

"Đánh đi, tôi không sao đâu, cậu chẳng vừa nói môn này chẳng có gì ghê gớm, không đánh nhau được phải không? Nào, qua đây, tôi cho cậu chiêm ngưỡng thế nào là Thái cực quyền."

Thế Minh nhìn ông lão có vẻ như nói thật, mặt mày cậu tự tin hơn hẳn, cậu cũng muốn biết Thái cực quyền có thật như lời đồn hay không, cậu cười haha, to tiếng:

"Vậy cháu đánh thật đấy?"

"Ừ. Cứ đánh đi."

"Vâng."

Thế Minh dùng 3 phần lực, đấm một cú vào ngực ông lão.

Ông lão lắc đầu, lòng bàn tay nắm gọn lấy cú đấm của cậu: "Thanh niên, sáng không ăn à, dùng lực đi, đánh mạnh lên."

Thế Minh đỏ mặt, thu nắm đấm về: "Thế lần này ông cẩn thận đi, cháu dùng lực đây."

Vừa nói, cậu dùng 8 phần lực một lần nữa tiến đánh vào ngực ông. Ông điềm tĩnh không vội, nhẹ nghiêng người, tay nhẹ đẩy cánh tay Thế Minh, khiến cậu phút chốc đấm hẫng vào không trung. Ông cũng dùng chân đá vào phần ngực cậu.

Thế Minh thấy cú đấm trượt, ông lão lại có thể dễ dàng đẩy cú đấm khiến cậu cảm thấy rất ngạc nhiên. Cậu thầm nghĩ "ghê" đấy, ngẩng đầu nhìn ông lão, ông đang chỉ vào ngực cậu. Thế Minh cúi đầu, mặt đỏ au. Cậu chỉ thấy ở ngực hiện rõ một vết giày, mà cậu còn không rõ đã bị ăn đạp tự bao giờ.

Ông lão cười: "Thanh niên, sao rồi, thấy Thái Cực quyền thế nào? Haha"

Tiếng cười của ông làm cái máu hiếu thắng của cậu bùng lên, cảm thấy mình quá sơ suất, vả lại vẫn còn quá khiêm nhường ông ta. Cậu nói to: "Ông có thích thử thêm ván nữa không?"

"Được, nào đến đi." Ông lão đứng nguyên vị trí cũ.

Lần này Thế Minh không dám lơ là, cậu vận động hết lực toàn thân, hét to một tiếng, rồi lao đến đâm thẳng vào người ông lão. Phát đấm này khá nhanh, Thế Minh trải qua lần đánh này cậu kết luận được một điều sức mạnh quyết định tốc độ, mà tốc độ quyết định thắng thua.

Ông lão nhìn Thế Minh chuẩn bị đánh mà mặt ông có chút ngạc nhiên, không ngờ một chàng thanh niên yếu ớt thế này lại có thể phát ra sức bật lớn như thế. Ông không dám lơ là, quay người, nhanh như cắt đứng về một phía, hai tay nhẹ nhàng đẩy cú đấm và thay đổi hướng cú đấm của Thế Minh.

Thế Minh không kịp thu lại lực đấm, ngã bổ nhào hướng về phía trước mấy bước.

Chẳng dễ gì có thể ổn định lại lực của cơ thể. Thế Minh vội quay đầu, ông lão đang cười với cậu. Thế Minh vã mồ hôi hột, nếu đây là trận đánh thật, vừa nãy cả đằng lưng đều nằm trong tầm tần công của đối phương, hậu quả thế nào thì khỏi phải bàn. Thế Minh giờ mới khâm phục ông lão, cung kính nói: "Ông, lần này cháu thua. Vừa nãy cháu có lỡ nói lời nào không nên không phải thì ông bỏ qua cho cháu. Đúng như ông nói, Thái cực quyền hay thật đấy."

Ông lão gật đầu: "Thanh niên, luyện Thái cực quyền một mặt là để rèn luyện sức khỏe và phòng thân, cốt là ở dưỡng sinh, phải cảm nhận từ bên trong mới thấy được đạo lý làm người. Cháu có hiểu không?''

Thế Minh lắc đầu, mặt đầy nghi hoặc nhìn ông lão. Ông lão nói tiếp: "Thái Cực quyền cũng giống như cách làm người, phải khôn khéo. Thái Cực quyền quan trọng là lấy nhu khắc cương, lấy tĩnh chế động, gặp mạnh thì lui, tiến công chỗ hiểm. Gặp yếu thì tiến, thừa thắng xông lên, không để đối phương có cơ hội phản công. Làm việc gì cũng phải hết sức bình tĩnh. Làm người cũng phải đạt được đến cảnh giới ấy, cứ thế là vô địch thiên hạ."

Thế Minh nghe lời này của ông lão, lờ mờ nghĩ ra những điều mà trước đây cũng chưa từng nghĩ đến, nhưng cậu lại mơ hồ không biết là gì. Thế Minh khom lưng nói: "Ông ơi, cháu hi vọng sau này có thể cùng ông luyện tập Thái cực quyền, ông có thể truyền dạy cho cháu không?"

Ông lão nghe xong cười lớn: "Được. Thanh niên, tôi cũng thích những người trẻ tuổi như cậu. Tôi thu nạp cậu làm đệ tử, từ nay trở đi, cứ 4 giờ sáng đến đây. Chắc vẫn là học sinh thì mau lên lớp học bài đi." Nói hết câu, ông lão khoan khoái bước đi.

Thế Minh nhìn bóng lưng thư thái của ông, cậu mới biết thế nào gọi là cảnh giới. Cậu lớn tiếng gọi: "Ông ơi, mai cháu đến tìm ông, ông nhất định phải đến đấy."

Ông lão không nói gì, chỉ truyền lại tiếng cười. Thế Minh lắc đầu, tự nói với bản thân cái ông lão này thật kì quặc.

Từ ngày hôm ấy trở đi, Thế Minh không cần biết có đi học hay không, cứ đúng 4 giờ sáng, cậu luyện tập đến 5 giờ, luyện tập cách hít thở.

Ông bảo lúc này mặt trời mới mọc, khí đất trời rất nặng, nhưng lại là thời gian tốt nhất để luyện tập. Thế Minh tin lời của ông, mỗi lần luyện tập cậu lại có một cảm giác vô cùng khoan khoái thư thái, tâm trạng dù có cảm thấy khó chịu cũng được giảm bớt. Thế Minh thích cảm giác này, và thói quen này cũng được cậu giữ lại.

Từ 5 giờ đến 7 giờ, Thế Minh học Thái Cực quyền cùng với ông, ít các món võ, tính đi tính lại cũng chỉ có mấy chiêu chính. Nhưng khi ông dạy Thế Minh học Thái Cực quyền, ông luôn dạy cậu các đạo lý làm người và kinh nghiệm từ bản thân ông. Nói một cách chính xác, từ chỗ ông Thế Minh đã học đạo lý và kinh nghiệm còn nhiều hơn những món bài đánh đấm.

Chớp mắt đã 2 tháng trời trôi qua, khoảng thời gian này cậu và ông ngày nào cũng luyện Thái Cực quyền. Buổi sáng cậu bận việc của Thế Minh hội, buổi chiều bận Thanh Bang, buổi tối đi hẹn hò với Tuệ Phương. Cuộc sống của cậu trôi qua vừa bận cũng vừa vui.

Thế Minh quả thực cũng không phải người tốt, nói thẳng ra là người xấu, đánh nhau thì mưu mô, nham hiểm độc ác. Nếu vớ được cơ hội thì dám cược cả thân, cũng là vì lý do này mà cậu trong giới xã hội lại có chỗ đứng vững mạnh và nhanh như thế.

Từ lúc này trở đi, Thế Minh đã chinh chiến được một phần ở đất H, trở thành thiên vương độc nhất vô nhị ở giới xã hội đen.

Cuối tháng 5, Thế Minh chính thức cho Thanh Bang gia nhập Thế Minh hội. Người của Thanh Bang cũng không phản đối quá gay gắt, được làm việc dưới tay Thế Minh cũng gọi là có phúc phần. Bọn họ cảm thấy rất hài lòng, còn về việc về sau có rời khỏi đây hay không thì chưa biết. Số lượng người Thế Minh hội tăng lên năm nghìn người, có đến 8 địa bàn khắp cái thành phố này thuộc về tay Thế Minh, cậu thực sự trở thành nhân vật có tầm cỡ, có dã tâm, chỉ cần cậu phẩy tay một cái cũng khiến người trong giới xã hội phải run sợ. Và hay thay, cậu mới mười bảy tuổi.

Tháng tám, Tuệ Mỹ tốt nghiệp, cô lên DL theo học tại trường Đại học Tổng hợp Đại học Ngôn ngữ học khoa ngôn ngữ ngành tiếng Pháp. Trước khi đi học, Thế Minh, Tuệ Mỹ, Tuệ Phương cùng nhau ăn uống tụ tập một bữa. Mọi người đều rất lấy làm vui vẻ, ăn uống no say. Thế Minh cũng chẳng ngoại lệ, cậu nhớ trong lúc say có cảm nhận Tuệ Mỹ ôm cậu rồi khóc nức nở, cậu cũng quên mất đã an ủi cô thế nào, chỉ mơ hồ nghe thấy cô nói đợi cô nhé.

Ngày hôm sau, Tuệ Mỹ lên xe đi học, Thế Minh đứng đợi ở trạm tàu, đợi mất khá nhiều thời gian mới tiễn cô đi được.

Đầu năm 1997, thế lực Thế Minh dần được mở rộng đến các vùng xa xôi hẻo lánh của thành phố J. Thế Minh hội các đảng cũng liên tục mở rộng địa bàn. Trong số đó, thắng lợi vẻ vang nhất vẫn là Long đảng do Long là người cầm đầu. Dưới sự phối hợp ăn ý của đội Ám, kỉ lục đã thu nạp được hai huyện trong vòng 1 ngày.

Tháng 8, Tuệ Phương cũng đến thành phố DL, theo học ngành ngôn ngữ Anh, cùng trường với chị gái, trường ngôn ngữ. Trước hôm đi, cô cũng khóc lóc sướt mướt.

Năm 1998, kết thúc kì thi Đại học, Thế Minh nhận được thông báo đô ngành Luật. Bang phái được đà rượu chè liên tiếp, hai chị em Tuệ Phương Tuệ Mỹ cũng đến. Nhưng Thế Minh lại quyết định học trường Nghề, vì cậu nghĩ học trường nghề sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Trước hai ngày đi học, Tuệ Phương đến Khách sạn Bắc Hồ tìm Thế Minh, hai người nói chuyện rất lâu ở trong phòng vip. Tuệ Phương mở lời trước: "Thế Minh, tớ sắp lên thủ đô rồi, cậu cũng đi đến thành phố J, không biết bao giờ mới mới gặp lại nhau đây."

Thế Minh chỉ hút điếu thuốc không nói gì.

Tuệ Phương cúi đầu nhỏ giọng: "Minh, tối nay cậu về nhà tớ được không? Tớ muốn trước khi đi học có thể ở bên cậu một đêm." Cô vừa nói, mặt càng hạ thấp.

"Ờm." Thế Minh trong phút chốc sững lại. Điếu thuốc trên tay cũng rơi xuống đất, cậu hiểu lời của Tuệ Phương. Về việc nam nữ cậu chưa từng làm nhưng ít nhiều cũng từng nghe qua.

Tuệ Phương nói xong thì ngại ngùng đi ra ngoài. Thế Minh đứng ở trong phòng khá lâu, cuối cùng cậu quyết định đi. Cả buổi chiều hôm ấy, Thế Minh không tài nào tập trung được, đợi mãi mới đến tối. Cậu đứng trước nhà Tuệ Phương mã do dự hồi lâu không dám gõ cửa. Cậu chỉ đành quay lưng đi về, đến gần quán rượu uống vài cốc để to gan hơn. Cậu không rõ đã uống bao nhiêu cốc. Chỉ biết cuối cùng cũng lết được vào nhà Tuệ Phương. Rồi lúc sau, Thế Minh nhớ cậu nằm trên giường của cô, khi cô cởi áo, thì cậu đã lăn ra ngủ say như chết... Chỉ là chẳng ai có thể tin rằng hai người ngủ chung một giường mà không xảy ra chuyện gì.

Về sau, Thế Minh phát thiệp đen đến tất cả các bang phái của thế lực xung quanh đấy, không quá hai ngày, những người cầm đầu của bang phái lần lượt ra đi, nếu không ám sát thì là vì đánh nhau mà mất mạng.

Các bang phái ở băng đảng nhìn thấy thiệp đen cứ như nhìn thấy Diêm Vương đòi mạng.

Bình Luận (0)
Comment