Thế Minh! Một thanh niên mới chỉ mới mười tám tuổi, trong ba năm ngắn ngủi lại có thể sáng lập ra Bang Thế Minh rồi phát triển mạnh mẽ, bật kình trở thành bang phái lớn nhất thành phố H.
Từ trước đến giờ bang phái đã xoá sổ vô số bang phái lớn, còn thôn tính một vài bang phái nhỏ khác và Thanh bang - từng là một trong ba bang phái hàng đầu trước kia. Thẻ đen của bang Thế Minh, tên khác là Máu Lạnh, uy phong cả một phương, người nhận được thẻ đen không một ai là có thể sống sót được.
Tháng 8 năm 1998 là thời gian trường đại học J khai giảng, vì bang phái có việc bận nên Thế Minh đi muộn những năm ngày.
Trưa ngày 19, Thế Minh một mình đứng trước trạm J, nhìn dòng người đông đúc, những chiếc xe đi lại tấp nập trên dòng đường, những toà nhà cao tầng sừng sững, cậu có cảm thấy xuyến động. Đây sẽ là nơi cậu ở trong bốn năm tới, mọi thứ đều vô cùng xa lạ, nhưng lại có một cảm giác rất quen thuộc đến lạ. Nơi này cũng giống như với thành phố H, đây cũng chỉ là một sa mạc phồn hoa mà thôi. Ai mà biết được bốn năm sau ai sẽ là người xưng vương xưng bá ở đất này ?!
Thế Minh ngồi xe bus đến đại học J. Vào khuôn viên trường, cậu đi dạo một vòng. Điều khiến cậu thấy kinh ngạc là không ngờ trường đại học lại lớn đến vậy, không biết nơi này to gấp bao nhiêu lần so với trường cấp ba của cậu.
Buổi chiều, Thế Minh đi hỏi hết gần một giờ đồng hồ mới tìm được quản giáo của lớp mình ở toà nhà chính của trường. Là một giáo viên họ Phù, tóc hoa râm, vóc dáng bình thường không gì nổi trội.
"Cậu là Lê Thế Minh à, sao bây giờ mới tới, khai giảng năm ngày rồi!" Quản giáo bất mãn nói với Thế Minh.
Thế Minh của tuổi mười tám không quá khác so với trước kia, chỉ là cao hơn một chút, miễn cưỡng đến tầm một mét bảy lăm. Ở đây ngoại hình của cậu không thể tính là đẹp trai được, chỉ có thể xem là người thư sinh, thứ đặc biệt nhất là đuôi mắt vút dài của cậu, con ngươi đen láy, rất có thần và uy lực, thỉnh thoảng loé sáng lên. Đàn ông nhìn vào sẽ nói đó là ánh mắt lạnh, phụ nữ nhìn vào đa phần sẽ nghĩ đấy là ánh mắt phóng điện, đưa tình.
Thế Minh có một khí chất mê người, không cần phải cố ý thể hiện ra, nó hiển hiện tự nhiên qua từng cử chỉ nhỏ của cậu.
Nghe giáo viên nói vậy, Thế Minh chỉ hờ hững nói: "Nhà em có chút việc bận cần giải quyết, mong thầy lượng thứ ạ!"
Quản giáo không nói gì nữa, trường đại học quản giáo lỏng lẻo thì ai cũng biết rồi, có rất nhiều sinh viên mà khai giảng năm ngày rồi cũng chưa đến giống cậu. Quản giáo bảo Thế Minh nộp học phí và mấy phí vật chất linh tinh, rồi lại tốn mất một giờ đồng hồ để làm đủ các loại thủ tục. Sau đó, quản giáo dẫn Thế Minh đến kí túc xá của sinh viên.
Trên đường hai người vừa đi vừa nói chuyện, thầy quản giáo lấy làm lạ, Thế Minh đã thi đỗ vào trường luật rồi sao còn đến trường nghề. Thế Minh chỉ hời hợt đáp lại, nói đâu cũng như nhau, cậu thích bầu không khí tự do của trường nghề hơn. Quản giáo nghe xong thì lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Đến kí túc xá, quản giáo dẫn Thế Minh đến một phòng kí túc xá dành cho tám người, hiện giờ đã có sáu người ở, giới thiệu với mấy người bên trong vài câu rồi liền rời đi. Chỉ có một chiếc giường tầng hai gần cửa sổ là còn trống, chiếc giường còn lại thì bày một đống đồ vớ vẩn. Thế Minh nhìn sáu người trong phòng, cười cười rồi bước về phía giường tầng hai sát cửa sổ.
Người ở bên dưới cậu cầm cốc nước, hỏi: "Cậu tên là gì, tôi tên là Trương Thiếp Thắng, ở thành phố H, cậu thì sao?"
Ồ, có đồng hương à! Thế Minh nhìn người này, anh ta đeo một cặp kính mắt lớn, mái bổ đôi, nhưng trông rất đẹp trai, cậu gật đầu nói:
"Tôi cũng ở thành phố H, tôi tên là Lê Thế Minh!"
"Ồ, Lê Thế Minh! Cái gì? Cậu là Lê Thế Minh?"
Mới đầu Thiếp Thắng còn chưa kịp phản ứng lại, chợt nhớ đến niềm tự hào của học sinh trung học ở thành phố H, người xưng bá ở giới xã hội đen đất H cũng tên là Lê Thế Minh, anh ta ngạc nhiên nhìn Thế Minh, thầm nghĩ, chắc không phải cùng một người chứ?!
"Cậu chính là dân đàn anh ở trường cấp ba đó sao?!"
Thế Minh không muốn thêm phiền phức, nên nói: "Haha! Tôi và cậu ấy trùng tên với nhau thôi, không phải cùng một người!"
Thiếp Thắng thở dài một hơi, có chút thất vọng nói: "Tôi nói mà... Lê Thế Minh sao có thể đến đây được!"
Thấy Thế Minh mỉm cười, anh ta lại vội nói: "Không phải tôi nói cậu đâu, tôi nói Lê Thế Minh làm đại ca kia ý!"
Năm người còn lại nghe thấy Thiếp Thắng nói có chút thú vị thì cũng vây tới: "Đại ca nào thế, kể đi, Lê Thế Minh sao cơ? Nói ra nghe xem nào!"
Thiếp Thắng cười lớn, uống một ngụm nước rồi bắt đầu kể về sự tích truyền kì của Thế Minh. Thế Minh đứng ở bên cạnh chêm vào vài câu. Bọn họ đều là thanh niên với nhau, chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết. Năm người còn lại cũng tự giới thiệu với Thế Minh, rồi theo tuổi tác mà để dễ bề gọi.
Anh lớn chính là Thiệp Thắng, đồng hương của Thế Minh, đeo một cặp kính lớn; anh hai là Hoành, cơ thể thấp béo, hơi giống với Đông Thắng, anh ba là Tùng, đầu húi cua, cao một mét bảy tám, người huyện W, lúc học cấp ba cũng là chuyên gia đánh nhau, anh tư là Hạo, người thành phố S, chiều cao sêm sêm với anh ba, nhưng mập hơn rất nhiều, anh năm là Uy, người thành phố M, cao mét tám hai, một người đàn ông vạm vỡ điển hình, anh sáu là Huy, người thành phố S, chính là nơi mà Thế Minh mua được súng săn. Thế Minh nhỏ tuổi nhất, xếp thứ bảy.
Mọi người đều rất nhiệt tình, thấy Thế Minh không mang gì theo thì kéo cậu ra ngoài mua đồ sinh hoạt. Có hai khu chợ lớn ở đối diện đại học J, bên cạnh thì có vô số sạp hàng nhỏ. Được sáu người giới thiệu, Thế Minh mua về túi lớn túi nhỏ, đi lượn một vòng chợ, chớp mắt đã tiêu hơn sáu chục, Thế Minh thầm đau lòng, đây không phải tiền của bang phái, đây là tiền bố cậu cho trước lúc đi đó.
Lúc mua đồ đạc xong xuôi thì sắp đến tối rồi, anh tư đề nghị mọi người đi ăn một bữa, dù sao hôm nay là ngày đầu Thế Minh gặp mọi người. Chung sống bốn năm cùng nhau, đường đi nhanh nhất để hàn gắn tình cảm anh em là đường ruột, nên bọn họ chọn đi ăn.
Thế Minh không có ý kiến gì về chuyện này, nói: "Em là người đến muộn nhất, cũng là em út, bữa này để em mời!"
Mọi người nghe vậy thì hoan hô, vội giúp Thế Minh xách đồ mới mua về kí túc, rồi bá vai bá cổ đi tới quán cơm cạnh trường. Đồ ăn ở đây không rẻ, nhưng cũng không quá đắt, Thế Minh cảm thấy giá cả cũng khá hợp lí. Bảy người uống hết một thùng bia, cụ thể uống hết bao nhiêu cốc cũng không nhớ nổi nữa. Chỉ nhớ là lúc về trường đứa thì đi loạng choạng, đứa thì nghiêng nghiêng ngả ngả suýt ngã. Cái quan trọng nhất là, sau bữa cơm này, mọi người đều trở thành anh em rồi.
Trường nghề ít tiết, mỗi ngày chỉ việc lên lớp học hai đến bốn tiết. Thế Minh vừa đến, chưa quen lối sống, không quá am hiểu về hoàn cảnh, cậu định sống yên ổn vài ngày trước đã rồi tính sau.
Sáng hôm sau, lúc mọi người đều đang ngủ, anh lớn tỉnh dậy sớm nhất, nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rồi, vội bò dậy khỏi giường, lớn giọng gọi:
"Đến giờ rồi! Mau dậy thôi! Đi học nào! Nhanh lên chúng mày ơi"
Mọi người nghe thấy tiếng quát thấy đinh tai nhức óc, phiền quá, đồng loạt quay người vào tường, kéo chăn lên ngủ tiếp. Anh lớn thầm nói, đấy là mấy chú ép anh đấy nhé! Anh ta thầm cười, một tay cầm cái chậu gang của anh tư, một tay cầm cái đánh giày.
"Keng! Keng keng!!"
Tiếng khua chiêng múa trống của anh cả vang lên. Anh cả đi lại trong kí túc, hét lớn: "Dậy thôi, dậy thôi!"
"Mẹ nó!"
Thế Minh đầu tóc rối bù xù ngồi dậy, tối qua uống quá chén, bây giờ cậu vẫn cảm thấy hơi đau đầu, ánh mắt thẫn thờ nhìn anh lớn đang khua chiêng gõ trống.
Ài! Năm phút trôi qua, cuối cùng Thế Minh cũng tỉnh dậy, thở dài một hơi, sau đó xuống giường, tắm rửa, mặc quần áo với tốc độ thần sầu. Những người khác cũng lần lượt phải đầu hàng mò dậy vì thứ tạp âm này.
Ăn sáng xong, bọn họ đến phòng học, bên trong có khoảng hơn trăm người, vị trí ngồi tự chọn, bọn họ ngồi xuống hàng ghế phía sau. Sau khi tiếng chuông vang lên, giáo viên ho một tiếng rồi bắt đầu giảng bài.
Tiết này là học luật dân sự, giáo viên là một người trẻ tuổi, giảng bài rất thú vị, bản thân anh ta cũng là một luật sư nên khi giảng đã lấy rất nhiều ví dụ thực tiễn khá hay ho, khiến cho mấy kiến thức khô khan trở nên sinh động hơn rất nhiều.
Sau khi tan học, ánh mắt của anh tư cứ ngó nghiêng phía trước. Anh ba thấy kì lạ thì hỏi:
"Này cu, tìm gì đấy? Có bảo bối à..."
"Vãi, anh khờ thế, em xem xem lớp chúng ta có cô em nào xinh đẹp hay không thôi!"
"Ồ! Chỉ nhìn từ phía sau mà cũng biết là có xinh hay không à??"
"Thế thì phải xem mắt nhìn người rồi. Anh thế nào thì em không biết, nhưng em rất tự tin về con mắt của mình đấy, chắc chắn không để lọt 'con cá' nào đâu!"
Một lúc sau, anh tư chỉ lên phía trước, nhỏ giọng nói: "Mau nhìn kìa! Cô gái ngồi hàng thứ ba thế nào? Chỉ nhìn từ sau lưng thôi đã biết là người đẹp rồi! Hê hê!"
Mọi người nhìn theo phía cậu ta chỉ, lần lượt gật đầu. Thế Minh cảm thấy thật buồn cười, nhìn qua đó, người anh tư chỉ là một cô gái mặc áo trắng, tuy không nhìn thấy chính diện, nhưng máy tóc dài đen nhánh quả thực khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
Anh ba vò đầu, xé một trang vở xuống, vo thành cục rồi ném về phía cô gái. Cục giấy đi một đường trong không trung, ném trúng gáy cô gái. Cô gái sờ đầu rồi quay lại. Bọn họ chăm chú theo dõi, thấy cô gái quay lại thì đều ngơ ra, vội cúi rạp đầu xuống bàn, chỉ có Thế Minh là vẫn ngẩng cao đầu. Thấy cô gái nhìn về phía mình, cậu mỉm cười gật đầu, nhưng cô gái lại trợn mắt, khẽ nói: "Vô duyên!"
Sau khi Thế Minh luyện Thái Cực quyền thì tính nết đã thay đổi rất nhiều, hoặc có thể nói là đã biết cách đối nhân xử thế hơn, tuy không vui nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi. Nói không dễ nghe cho lắm thì nụ cười lúc này trở nên lém lỉnh hơn rồi.
Giọng nói của cô gái không lớn nhưng người bên cạnh Thế Minh đều nghe thấy rõ, bọn họ bịt miệng cười.
Anh ba kéo áo Thế Minh, cười nói: "Vãi cứt, phục luôn, ánh mắt chú tư đỉnh đấy, haha!"
Hóa ra cô gái kia trông thật sự rất ... tệ, đến mức anh ba không nỡ nhìn thêm một lần nữa.
Nghe lời anh tư nói, mọi người bao gồm cả Thế Minh đều bật cười. Thế Minh cười thầm, xem ra cậu sắp có một cuộc sống đại học thú vị rồi đây.