Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 51 - Anh Cả

Đôi mắt anh cả ngân ngấn nước, yếu đuối nói: "Chú Bảy à, anh xin lỗi. Nhưng... nhưng cũng là do bọn họ ép anh. Trưa qua lúc anh từ canteen trở về, năm sáu người bọn chúng bắt anh lại, nói là nếu không nói hành tung của chú ra thì sẽ giết anh. Lúc đó anh sợ quá, nên đã nói việc chú thường xuyên trở về từ cổng phụ cho chúng nghe. Anh thật sự không ngờ bọn chúng định giết chú, anh... anh... chú có thể tha thứ cho anh không?"

Thế Minh hít sâu một hơi, thấy vẻ mặt thật sự áy náy, yếu ớt của anh cả, Thế Minh lại nhớ lại mình khi còn học cấp hai, có khác gì anh cả bây giờ đâu chứ!

Đều là kẻ nhát gan như nhau, yếu đuối như nhau cả. Cậu có thể làm gì anh cả được, đánh sao? Chửi sao? Hay là giết?

Thế Minh cười khổ, khẽ nói: "Lúc em trở về đã quyết, bất kể là ai bán đứng em đều sẽ không có một kết cục tốt đẹp!"

Anh cả nghe vậy thì run rẩy, hình ảnh đánh nhau đáng sợ của Thế Minh lúc ở quán bar vẫn còn đang hiện rõ trước mắt, anh ta sợ hãi không nói thành lời.

Thế Minh thở dài: "Chuyện này em sẽ coi như chưa từng xảy ra, mong là không có lần sau nữa. Không muốn bị bắt nạt thì phải mạnh mẽ hơn! Anh cứ nghĩ cho kĩ đi!"

Nói xong, cậu để lại anh cả ngồi ngây ngốc ở đó, trở về kí túc xá, trong lòng lại càng thâm hận thù bang Thu Hồn.

Chuyện này, Thế Minh không nhắc đến với người khác trong kí túc xá, nếu mọi người mà biết được thì anh cả không thể nào ở đây tiếp được nữa. Thế Minh vẫn thấy thương xót cho anh ta. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là vì cậu nhìn thấy hình ảnh của mình trước kia trên người anh cả.

Ngày hôm sau, Thế Minh và Quốc Hoa đến khu DL xem quán bar đó. Vị trí cũng khó ổn, chỉ là cách đó không xa còn có hai quán bar khác, cạnh tranh rất dữ dội. Quốc Hoa không dồn tâm trí vào nơi này nên việc làm ăn có hơi ảm đạm.

Thế Minh kiểm tra một lúc, lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng. Quốc Hoa xin lỗi rằng: "Người anh em, việc làm ăn ở đây đúng là hơi ảm đạm một chút, cùng lắm thì tôi ép giá xuống một chút nữa."

Thật ra Quốc Hoa đã coi quán bar này là một gánh nợ từ lâu, có thể bán cho Thế Minh mà không phải bù lỗ đã là tốt lắm rồi.

Thế Minh hứng thú hỏi: "Vậy người anh em nói xem bao nhiêu tiền đây?"

Quốc Hoa nghĩ một lúc, cắn răng nói: "Cậu thấy bảy chục triệu thế nào?"

Trung Vương đứng bên cạnh nghe vậy cũng thấy khá hợp lí, giá cả này sêm sêm với vốn rồi.

Thế Minh nhìn xung quanh, lắc đầu nói: "Việc kinh doanh ở đây không tốt, tôi mua lại nói không chừng còn không kiếm được tiền nữa ấy."

"Được rồi, chúng ta đều là anh em với nhau cả, tôi cũng không nói nhiều nữa, sáu chục thì sao?"

Thế Minh thầm cười, sao cậu lại thiếu bảy chục này cho được, mặc cả chỉ là làm bộ cho Quốc Hoa thấy mà thôi, để hắn ta thấy rằng bán quán bar này cho cậu là thích hợp. Cái giá bảy chục đã khiến cậu rất hài lòng rồi.

Thế Minh suy nghĩ một lúc lâu mới tỏ vẻ miễn cưỡng nói: "Được thôi. Vậy sáu chục nhé, tôi mua!"

Quốc Hoa nói: "Người anh em, cậu xem khi nào thì làm giấy tờ được?"

"Chuyện này thì không vội. Anh Hoa rảnh lúc nào thì chúng ta làm lúc đó!"

"Haha, tôi thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, chiều nay chúng ta giải quyết cho xong luôn đi!"

Điều này đúng những gì Thế Minh mong muốn, cậu bèn gật đầu đồng ý, rồi nói:

"À đúng rồi, ngày mai bạn tôi sẽ từ thành phố H tới đây, còn mang theo một lô hàng nữa, để anh Hoa xem xem chất lượng hàng của chúng ta thế nào!"

"Hả! Vậy thì tốt quá! Người anh em, ngày mai... ngày mai bất kể là lúc nào, chỉ cần hàng đến thì cậu cứ đến Tân Thanh tìm tôi! Haha!"

Quốc Hoa chỉ mới nghe Thế Minh nói độ tinh khiết rất cao, nhưng chưa tận mắt chứng kiến thì vẫn không nắm chắc. Có thể thấy được mặt hàng đương nhiên là vui rồi.

Hai người nói chuyện một lúc rồi chào tạm biệt nhau. Trên đường về trường, Trung Vương hỏi:

"Anh Minh, bao giờ thì chúng ta giải quyết gã?"

Thế Minh cười nói: "Không vội, tao đang đợi cơ hội!"

Buổi chiều, Thế Minh và Quốc Hoa giải quyết xong vụ hợp đồng và giấy tờ chuyển nhượng. Quốc Hoa nhận được tiền thì rất vui vẻ, có vẻ như là đã coi Thế Minh thành người của mình luôn rồi, muốn đưa cậu đi ăn cơm, nhưng Thế Minh đã khéo léo từ chối.

Đêm khuya, phía đông quận N thành phố J, tên Vũ tay thì bó bột, mũi thì dán gạc y tế, vết thương vừa mới thuyên giảm thì đã chạy đến hộp đêm để chơi bời. Hắn dẫn theo bốn, năm tên đàn em, gọi năm, sáu cô gái vào tiếp rượu.

Từ sau khi bị Thế Minh đánh, cấp trên rất thất vọng về hắn. Đến cả hắn cũng cảm thấy địa vị của mình trong bang phái đã tuột dốc không phanh. Bình thường mấy tên loắt choắt trong bang thấy hắn còn một câu đại ca hai câu đại ca, bây giờ chúng dám đi qua dửng dưng không thèm chào hỏi hắn nữa.

Vũ càng nghĩ càng tức, trợn trừng mắt thở phì phì. Cô em ngồi bên cạnh rót rượu cho hắn giật mình, bất cẩn đổ rượu lên quần hắn. Vũ ôm một bụng tức không có chỗ phát tiết, giờ thì có cơ hội rồi đây. Hắn tát cô em một cái, chửi ầm lên: "Đmm nữa, mù à mà đổ lên người bố, muốn chết à đm!"

Cô em bị Vũ đánh ngã xuống đất, ôm mặt bật khóc. Những cô gái khác cũng vội khuyên can, kéo Vũ ra, hắn đạp vài phát nữa vào cô gái đang ngồi dưới đất:

"Mẹ nó nữa, con đĩ! Đĩ thoã!"

Sự ầm ĩ khiến mọi người lần lượt đổ mắt về phía Vũ.

Quản lí quán bar đi tới, phía sau còn có sáu, bảy tên trông khá vạm vỡ, quát lớn một tiếng: "Dừng tay!"

Vũ quay đầu lại nhìn quản lí, bĩu miệng: "Mày là quản lí ở đây à? Mẹ nó, gái của mày toàn con ngu à, đổ hết rượu lên quần bố rồi, mày nói xem giờ làm thế nào?"

Quản lí đang định tỏ uy, nhưng một tên phía sau anh ta thấy rõ dáng vẻ của Vũ thì chợt thấy sợ hãi, ghé vào tai anh ta nói nhỏ: "Đại ca, tên này là kẻ cầm đầu của bang Thu Hồn đấy, không cần phải vì một ả gái mà làm ầm lên với chúng đâu!"

Quản lí nghe vậy thì gật đầu, cười nói: "Haha, chuyện này là lỗi của chúng em. Đại ca, đánh anh cũng đánh rồi, cho anh em chút mặt mũi đi, xí xóa nhé!"

Vũ lắc lắc đầu, nhìn cô em đang ngồi dưới đất, cũng trút giận kha khá rồi, nên nói với đám đàn em: "Chúng ta đi! Mẹ nó nữa, đến nơi chó má gì không biết, đen đéo chịu được!"

Vũ lại nói với quản lí: "Lần này bố không tính toán! Sau này chú ý vào!"

Nói xong, Vũ với đám đàn em khệnh khạng rời đi.

Tên quản lí đứng nguyên tại chỗ, tức tối nghiến răng nghiến lợi, muốn đập cho hắn một trận nhưng lại sợ sẽ gây ra phiền phức không đáng có cho bang phái nên đành phải nuốt cục tức này xuống.

Bình Luận (0)
Comment