Ngày đưa tang Quốc Hoa, Thế Minh cũng tham gia. Vợ của Quốc Hoa có chút ấn tượng với Thế Minh, nhớ cậu là bạn tốt của chồng mình, từng đưa chồng cô say mèm về nhà, nói chuyện với cô rất lâu. Lúc nói lời tạm biệt cuối cùng tại lò hỏa táng, Thế Minh bò xuống quan tài hét lớn:
"Người anh em ra đi oan uổng quá, em nhất định sẽ trả thù cho anh."
Tuy không ai tin chàng thanh niên này có thể trả thù cho Quốc Hoa, nhưng thấy dáng vẻ đau khổ của cậu thì đều không kìm nổi nước mắt.
Đàn em của Quốc Hoa đều biết Thế Minh, tuy đại ca mới quen biết cậu vài ngày, nhưng bình thường quả thực hai người rất thân thiết với nhau, không hề cảm thấy Thế Minh đau lòng như vậy là làm lố, tốt bụng đỡ cậu dậy:
"Cảm ơn người anh em, thôi cho qua đi! Cậu để cho đại ca ra đi trong thanh thản đi, đừng khóc nữa!"
Thanh thản? Nếu Quốc Hoa làm ma, thấy tôi như vậy thì chắc sẽ tức chết thêm một lần nữa mất!
Thế Minh thầm cười, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ đau thương: "Một người hiền lành như anh Hoa lại ra đi thế này, sao tôi có thể không đau lòng cho được! Tri kỉ khó tìm mà! Anh Hoa ơi..." Nói xong, Thế Minh lại bật khóc.
Vợ của Quốc Hoa thấy Thế Minh như vậy lại càng đau lòng hơn, cô choáng váng rồi ngất đi. Mọi người xung quanh vội đỡ cô dậy, phó giám đốc công an thành phố J Lưu Thế Đức cũng có mặt ở hiện trường, con rể chết rồi, con gái thành góa phụ, ông ta vô cùng đau buồn, đỡ con gái dậy, khẽ rơi lệ.
Thế Minh sớm đã chú ý đến người đàn ông trung niên ngoài năm mươi, mặc quần áo giản dị này được một lúc lâu.
Thầm đoán rằng người này chắc chính là bố vợ của Quốc Hoa, cậu phải lôi kéo quan hệ thêm với ông ta để sau này dễ bề làm ăn. Nghĩ vậy, Thế Minh bước tới, nói với Lưu Thế Đức: "Chào chú, chú là bố của anh Hoa ạ!"
Lưu Thế Đức quay lại nhìn Thế Minh, thấy cậu chính là người khóc đau lòng nhất vừa nãy thì thở dài một tiếng, gật đầu.
"Cháu thường nghe anh Hoa nhắc đến chú, cháu biết chú là phó giám đốc công an thành phố, nhất định phải bắt được hung thủ để trả thù cho anh Hoa!" Thế Minh đau lòng nói.
Lưu Thế Đức nghe xong thì đỏ mặt, biết rõ chuyện này là do Ma Sói làm, nhưng hắn đã chạy trốn mất rồi, đối phương gian xảo như vậy, đi đâu mới bắt được hắn đây. Hắn vốn đã là tội phạm bị truy nã, bắt được thì đã bắt từ lâu rồi?!
Nghĩ vậy, Lưu Thế Đức lại rơi lệ, quay đầu đi lặng lẽ lau nước mắt. Bình thường Quốc Hoa rất hiếu thảo với ông bố vợ này, bất kể là có ý đồ gì thì gã cũng đối xử tốt với ông ta còn hơn bố ruột. Lưu Thế Đức không có con trai, chỉ có một cô con gái này, đã coi con rể thành con trai ruột từ lâu rồi. Bây giờ không ngờ lại thành kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Mà điều nực cười ở đây là ông ta còn là phó giám đốc công an thành phố J nữa!
Thế Minh thấy vậy cũng không tiện nói gì, chỉ biết nói vài lời khuyên nhủ.
Sau vụ này, cứ vài ba bữa Thế Minh lại chạy đến nhà Quốc Hoa một lần, lo việc trong việc ngoài giúp vợ của gã. Quan hệ giữa hai người cũng dần trở nên thân thiết hơn, xưng hô cũng từ “chị dâu” thành “chị”. Thế Minh làm vậy đương nhiên là có mục đích của cậu: Tạo mối quan hệ tốt để mua lại Bar Tân Thanh.
Ngày thứ ba sau tang lễ của Quốc Hoa, có người tìm đến, hi vọng có thể mua lại quán bar đó của gã. Vợ của Quốc Hoa chỉ lo việc nhà, không biết quản lí quán bar, cũng có ý định bán, nhưng Thế Minh lại cứ ngầm khuyên ngăn, nói gì mà Bar Tân Thanh là của anh Hoa để lại, sao có thể dễ dàng bán đi được. Bị Thế Minh nói thế, vợ của Quốc Hoa cũng không dám bán đi.
Một thời gian sau, vì Bar Tân Thanh không có ai quản lí nên những thế lực khác ở khu vực này thường xuyên đi đến đó kiếm chuyện đánh nhau, khiến đám sinh viên sợ hãi không dám đến nữa, việc làm ăn cũng tuột dốc không phanh, vợ của Quốc Hoa không biết phải làm gì, nhiều lần nhờ Thế Minh giúp đỡ. Thật ra đám người kiếm chuyện đa phần là thành viên đội Ám.
Thứ Thế Minh muốn chính là hiệu quả như thế này, sau đó cậu nói với vợ của Quốc Hoa: "Chị, Bar Tân Thanh không thể cứ như này mãi được, nếu không sớm muộn cũng có một ngày đóng cửa, đây là tâm huyết của anh Hoa mà!"
Chị Lưu nhíu mày nói: "Đúng thế! Bây giờ không có khách khứa, việc kinh doanh ảm đạm, ngày nào cũng phải bù lỗ, chú nghĩ cách giúp chị đi!"
Thế Minh suy nghĩ một lúc lâu, sắc mặt bi thương nói: "Chị, nếu thật sự không ổn thì cũng đành phải bán đi, thế còn tốt hơn là bị đóng cửa! Em nghĩ anh Hoa trên trời có linh cũng không muốn nhìn cơ ngơi mình vất vả gây dựng lại sụp đổ như vậy. Hơn nữa anh Hoa cũng không để lại bao nhiêu tiền, bán quán bar đi rồi cũng có thể để nhà dùng, cả đời này không cần lo lắng gì nữa!"
Chị Lưu là một người phụ nữ của gia đình bình thường như bao người khác, sao có thể là đối thủ cái trò đấu não này với Thế Minh được.
Cô vội gật đầu nói: "Đúng thế! Chuyện này chú phải giúp chị, chị không biết mấy cái này, bán cái giá ổn ổn là được!"
Thế Minh ít nhiều cũng có chút áy náy với người vợ này của Quốc Hoa, ngại ngùng nói: "Hay là thế này hả chị! Em cũng muốn kinh doanh gì đó ở đất J, bán quán bar cho em đi là được. Lúc đó em đã từng nói với anh Hoa, bây giờ tuy anh ấy không còn nữa, em cũng không thừa cơ hội này mà trục lợi, vẫn ra giá cũ, sáu trăm triệu!"
"Sáu trăm triệu?"
Chị Lưu không ngờ Thế Minh lại đưa ra giá cao như vậy. Trước đó có người đến bàn với cô, giá đưa ra cũng không quá năm trăm triệu. Vậy mà Thế Minh vừa ra giá đã là sáu trăm. Chị Lưu cũng không còn gì để nói nữa, nếu Thế Minh đã muốn mua, hơn nữa còn mua với giá cao như vậy, cô đồng ý. Sau đó cô gọi cho bố mình để trưng cầu ý kiến của ông.
Lưu Thế Đức không nói gì, cảm thấy con người Thế Minh cũng khá ổn, lại đưa ra giá cao như vậy nên bảo chị Lưu tự quyết!
Tất cả đều rất thuận lợi. Ngày hôm sau, Thế Minh sở hữu được bar Tân Thanh như mong muốn, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên cậu có cảm giác làm chủ.