Có hai quán bar trong tay ở cái đất J này, Thế Minh cũng khá hài lòng rồi. Nhưng mấy mối quan hệ xã giao thì vẫn phải qua lại cho tốt, thường xuyên đến thăm Lưu Thế Đức. Ấn tượng của Lưu Thế Đức về Thế Minh cũng khá tốt, hơn nữa cậu còn hào phóng, ông ta cũng sẽ càng quan tâm đến cậu hơn. Không lâu sau, Thế Minh đã mở rộng thị trường thuốc phiện của mình đến cả phố J.
Thế Minh đổi lại tên cho hai quán bar, bar Tân Thanh thành Xóm Mới, cái còn lại đổi thành bar X. Sau khi Long chỉnh đốn một khoảng thời gian, việc kinh doanh của hai nơi này đã chuyển biến tốt hơn.
Đương nhiên, Long cũng cảm nhận được, quản lí quán bar nhìn có vẻ dễ nhưng khi bắt tay vào làm lại rất khó. Long điều một bộ phận đàn em từ đảng Long tới giúp đỡ. Để thu hút khách hàng, cậu ta cho người đi lôi kéo người ở nơi khác về, thấy ca sĩ nào hát hay, DJ nào chơi giỏi thì đều lôi kéo về với mức giá cao.
Sau đó, không biết Trung Vương đã đào đâu ra một đoàn múa từ Thái Lan đến để hỗ trợ. Việc này thực sự đã nâng cao danh tiếng của hai quán bar, rất nhiều người nghe danh nó mà đến. Một việc khác để thu hút khách đó chính là do thuốc phiện được Thế Minh bán ngầm ra. Độ tinh khiết cao, giá cả lại phải chăng đều là một trong những nguyên nhân khiến khách ưa thích.
Bar X dần dần nổi lên, ảnh hưởng đến việc kinh doanh của hai quán gần đó. Bọn họ đã tới gây chuyện nhiều lần, rồi bị anh em trong đảng Long đuổi đi. Lần nghiêm trọng nhất là nửa đêm bọn chúng có ý đồ phóng hỏa bar X, may mà phát hiện kịp thời nên mới không có việc gì xảy ra.
Thế Minh sai Trung Vương lặng lẽ điều tra chi tiết về hai quán bar đó. Rồi biết được một quán do một người tên Khúc Phi quản lí, không thành lập bang phái, quán còn lại do tổ chức tên là bang Luyện Hồn cai quản. Khúc Phi kia thì không có gì để nói cả, nhưng bang phái Luyện Hồn lại khiến Thế Minh chú ý đến.
Bang Luyện Hồn không có danh tiếng gì ở đất J cả, thậm chí có thể nói là chẳng có mấy người ở giới xã hội đen từng nghe về cái tên này. Nhưng Thế Minh cứ cảm thấy cái tên của bang này rất kì lạ, có vẻ như có liên quan đến bang Thu Hồn. Nhưng đây chỉ là suy đoán của cậu, không có chứng cứ gì xác thực cả. Nhưng bất kể thế nào, Thế Minh quyết định ra tay với hai quán bar này trước để giành chỗ đứng ở giới xã hội đen phố J này.
Ngày nọ, Thế Minh và Long uống rượu tám chuyện ở Bar Xóm Mới, Ngọc Thư ngồi ở một chỗ cách đó không xa. Bar đang bật một bài nhạc du dương, một thanh niên trẻ tuổi trông rất đẹp trai đang hát bài "Vầng trăng khóc".
Thế Minh vừa thưởng thức, vừa bàn chuyện hai quán bar ở gần bar X với Long.
Thế Minh nói ra nghi vấn của mình, cảm thấy bang Luyện Hồn và bang Thu Hồn có liên quan đến nhau, Long lại không cho rằng như vậy:
“Có liên quan thì sao chứ, hai cái vỏ rỗng mà thôi. Anh thấy cứ tiêu diệt hai bang phái này đi. Không phải bọn họ có đội Hồn của Tàu chống lưng sau, xem xem bọn Tàu có gì ghê gớm, thùng rỗng kêu to!"
Thế Minh cười hỏi: "Anh biết lai lịch và thực lực của đội Hồn không?"
Long lắc đầu, nghi hoặc hỏi Thế Minh: "Em biết à?"
Thế Minh cười haha: "Em mà biết thì em đã chuẩn bị từ lâu rồi. Chính vì chúng ta không biết gì hết nên cứ ra tay bừa bãi thì rất dễ chịu thiệt. Cẩn tắc vô áy náy mà!"
Long thắc mắc hỏi: "Vậy chúng ta nên làm thế nào? Điều tra đội Hồn?"
Thế Minh trầm tư một lúc, lắc đầu: "E là không dễ điều tra như vậy, em đã hỏi Lưu Thế Đức rồi, ông ta còn không biết Luyện Hồn là tổ chức như thế nào, cũng biết rất ít về bang Thu Hồn, cũng chỉ biết được mấy điều hay truyền tai nhau trong giới mà thôi!"
Thế Minh uống một ngụm rượu, nói tiếp: "Em muốn giải quyết Khúc Phi trước, để gã lại cũng là một rắc rối!"
Long gật đầu: "Khúc Phi thì dễ đối phó. Chẳng có danh tiếng gì, nhưng cứ coi chúng ta là người ngoại lai nên bắt nạt. Dăm bữa nửa tháng lại đến gây chuyện, giải quyết luôn cho rồi!"
Long nghĩ một lúc, lại nói: "Minh, chúng ta cũng không thể để bang Thu Hồn sống dễ chịu được, phải nghĩ cách để phóng hỏa địa bàn của bọn chúng, thế nào?"
Thế Minh cười nói: "Có thể suy nghĩ đến việc này! Haha!"
Lúc này Long ngơ ra, ánh mắt đánh nhìn ra ngoài cửa, có vẻ mơ hồ.
Một lúc lâu sau mới nói với Thế Minh: "Minh, chú nhìn người trung niên đứng ngoài cửa kia xem, sao anh cứ thấy quen mắt thế nhỉ!"
Thế Minh nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, thấy có một người trung niên hơn bốn mươi tuổi đứng ngoài cổng, vóc dáng to cao, đang nhìn xung quanh. Lúc này gã chạm mắt với Thế Minh, sắc mặt gã thay đổi, vội quay người đi ra ngoài.
Gã là ai? Thế Minh bất giác đứng dậy, chắc chắn cậu đã từng gặp người này, trong đầu còn có ấn tượng, nhưng lại nhất thời không thể nhớ ra được là đã gặp ở đâu.
Thế Minh khá thông minh, không dám nói là nhìn một cái sẽ không bao giờ quên, nhưng nhớ người thì rất chuẩn xác. Thế Minh khẽ gõ gõ đầu mình, chợt có một gương mặt hiện lên trong đầu cậu, là gã!!!
Thế Minh vội nói với Long: "Mau đuổi theo, không thể để gã chạy mất!"
Mặc cho Long có nghe rõ hay không, cậu vội chạy ra ngoài trước. Long không hiểu, thấy Thế Minh chạy ra ngoài, cậu và Ngọc Thư vội đuổi theo sau, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ, người này là ai đây?
Sau khi Thế Minh ra ngoài, thấy người đó đang chạy về phía một chiếc xe cách đó không xa. Cậu vội đuổi theo, vừa chạy vừa rút dao ra. Người đó không đọ sức lại với Thế Minh, khoảng cách ngày một gần hơn.
Hai người gần như đồng thời chạy đến bên cạnh chiếc xe. Thế Minh hạ quyết tâm, cho dù đang là thanh thiên bạch nhật thì cũng phải giải quyết người này. Cậu lao tới, đâm dao về phía tim kẻ đó từ phía sau. Lúc mũi dao chỉ còn cách áo của kẻ đó ba thước, cửa xe đột nhiên mở ra, có ba khẩu súng xuất hiện.
Thế Minh thấy rõ mồn một, đầu cậu khẽ ong lên một tiếng, thầm than đã mắc bẫy rồi!
Thế Minh không kịp nghĩ nhiều, hạ người xuống đất theo bản năng, lăn qua gầm xe. Bên tai cậu nghe thấy ba âm thanh yếu ớt. Kẻ kia không bị Thế Minh đâm trúng, sợ hãi vội đi vào trong xe, chảy mồ hôi lạnh đầy người.
Ba tên trong xe thấy Thế Minh phản ứng quá nhanh, không ngờ lại có thể tránh được ba phát súng trong tình huống không chút phòng bị như vậy, bọn họ đều ngỡ ngàng, thầm thấy đáng tiếc. Lúc này, Long và Ngọc Thư chạy đến từ phía sau, hét lên một tiếng rồi lấy súng ra.
Chiếc xe không dừng lại, nhanh chóng lái đi. Thế Minh trốn dưới gầm xe cố gắng áp sát người xuống mặt đất, thấy chiếc xe lái qua người mình, tim cậu đập thình thịch, thật nguy hiểm! Mồ hôi lạnh cũng chảy đầy đầu.
Long chạy đến bên cạnh Thế Minh, kéo cậu dậy, quan tâm nói: "Minh, chú không sao chứ?"
Thế Minh lắc đầu, khẽ nói: "Xem ra sau này chúng ta khó mà sống những ngày tháng yên ổn rồi!"
Long vội hỏi: "Minh, người đó là ai? Anh thấy hình như là cố ý dụ chú ra ngoài. Người này trông rất quen mắt, nhất thời không thể nhớ ra."
Thế Minh nói: "Không cần kĩ nữa, gã chính là đại ca của quân Anh em, một trong ba bang phái mạnh nhất giới xã hội đen đất H – Bàng Kiến! Không ngờ sau khi mất tích lại đến phố J, có kẻ này ở đây, sau này chúng ta càng phải cẩn thận hơn! Nếu em đoán không nhầm, bang Hổ Trắng đã biết em ở đây rồi!"
Nói xong, Thế Minh thở dài một hơi.
Long bừng tỉnh nói: "Đúng thế, người này chính là Bàng Kiến. Anh đã từng thấy ảnh của gã! Bảo sao lại quen mắt như thế! Minh, giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Thế Minh cười khẩy nói: "Nếu đã không giấu được thân phận thì cứ làm lớn một phen thôi. Lát nữa gọi hết anh em tới, chỉ để lại An Quốc và Phú Chí ở lại trông coi là được!"
Long vội đáp Oke.
Thế Minh ngẩng đầu lên nói: "Em nói rồi, ai cản đường em thì em sẽ giải quyết kẻ đó! Cùng chiến thôi!"