Thế Minh nghe xong thì gật đầu liên tục, Trọng Tuấn nói không phải không có lí, cậu hỏi: "Tuấn, thế mày nói xem gã đã tạo bẫy cùng ai?"
Trọng Tuấn suy nghĩ một lúc, do dự nói: "Theo những lời Trung Vương mới nói, em khá nghi ngờ bang Thu Hồn!"
"Ý của mày là có thể Bàng Kiến đã đầu quân cho bang Thu Hồn?"
Thế Minh không tin lắm, nhưng cậu suy nghĩ một lúc, lại tự lẩm bẩm: "Bàng Kiến không thể nào gia nhập một bang nhỏ như bang Thu Hồn được, nhưng nếu bang Thu Hồn mà có đội Hồn chống lưng thì cũng có thể lắm, thậm chí nói không chừng Bàng Kiến đã gia nhập đội Hồn rồi cũng nên!"
Thế Minh và Trọng Tuấn đều đang suy nghĩ, những người khác cũng không chen miệng vào được, thầm nghĩ mình chỉ cần động tay động chân là được rồi, động não thì cứ để anh Minh và Trọng Tuấn lo!
Một lúc sau, Trọng Tuấn nói: "Bây giờ thứ chúng ta thiếu nhất là tin tình báo. Chúng ta không hiểu quá nhiều về bang Hổ Trắng và đội Hồn, dễ dàng ra tay với một trong số chúng nói không chừng sẽ chịu thiệt!"
Thế Minh gật đầu, cậu cũng nghĩ giống như Trọng Tuấn. Trung Vương nghe vậy thì đỏ mặt, việc bang phái thiếu tin tình báo cậu một phần là do trách nhiệm của cậu ta, cậu ta đứng dậy nói: "Anh Minh, cho em ba ngày, em sẽ bắt đầu từ bang Thu Hồn, xem xem có thể thăm dò được chuyện gì của đội Hồn không!"
Thế Minh nghi hoặc hỏi: "Trung Vương, cậu định làm thế nào?"
Trung Vương cắn răng nói: "Anh Minh, em muốn bắt một tên chủ chốt của bang Thu Hồn ra, xem có thể biết được chuyện gì từ miệng của tên cầm đầu này hay không!"
Thế Minh nghĩ một lúc, cười nói: "Như vậy cũng được, nhưng phải cẩn thận!"
"Anh Minh yên tâm, điều này thì em biết! Giờ em sẽ đi làm luôn!" Trung Vương cảm thấy quả thực lần này cậu ta làm không tốt, về cơ bản là không kiếm được tin tức gì về đội Hồn. Việc này khiến cậu ta cảm thấy có hơi xấu hổ trước mặt anh em, trong lòng khó tránh khỏi nôn nóng.
Thế Minh gật đầu, dặn dò: "Nhất định phải cẩn thận, đừng để lộ sơ hở!"
Trung Vương cười nói: "Tối nay em sẽ đem người về!"
Phạm Cường đứng dậy nói với Thế Minh: "Anh Minh, để em đi cùng nó! Cũng đã lâu em không được thư giãn tí rồi, em muốn xem xem cái bang Thu Hồn này rốt cuộc như thế nào!"
Mọi người nghe vậy thì đều cười. Thế Minh gật đầu, hỏi Trung Vương: "Cường đi giúp chắc không sao chứ!"
Trung Vương suy nghĩ một lúc, gật đầu nói:
"Được ạ! Chúng em đi trước đây!"
"Ừm!"
Thế Minh gật đầu. Đông Thắng hét lên: "Hai đứa chúng mày về sớm nhá, tối còn đi ăn đấy!"
Phạm Cường lẩm bẩm: "Đúng là con lợn, chỉ biết ăn!"
Nói xong thì liền kéo Trung Vương rời đi. Tiếng chửi đinh tai nhức óc của Đông Thắng vọng ra tận ngoài hành lang.
Sau khi hai người đi, Thế Minh nói với mọi người: "Vậy thôi, chúng mày đi xe mấy tiếng cũng mệt rồi. Đưa anh em của mình về nghỉ ngơi đi, tối nay còn tụ tập nữa!"
Mọi người gật đầu đáp "rõ".
Thế Minh bảo Long đưa mọi người đến nhà nghỉ mà họ đã đặt sẵn để nghỉ ngơi, mọi người không rời đi, chỉ bảo mấy anh em dưới trướng đi về trước rồi ở lại nói mấy chuyện mới mẻ trong nhà gần đây với Thế Minh.
Sắp đến mười một giờ trưa, mọi người đang định đi ăn cơm, chuông điện thoại của Long vang lên: "Alo?"
Long cầm điện thoại lớn tiếng hỏi, nghe thấy giọng nói phía bên kia, sắc mặt anh ta thay đổi, vội nói với Thế Minh:
"Minh, Bar X bị hơn trăm tên giống như học sinh đang vây đánh, các anh em sắp không chống đỡ nổi nữa rồi!"
Thế Minh kinh ngạc, bình tĩnh nói: "Đừng hoảng, anh Long, cả Đông Thắng nữa, hai người đưa các anh em đi cứu viện trước đi!"
Trọng Tuấn cảnh giác nói: "Anh Minh, Bar Xóm Mới mới là điểm chí mạng của chúng ta, đừng trúng kế điệu hổ li sơn của chúng nó!"
Thế Minh cũng đang suy nghĩ về việc này mới bảo Long và Đông Thắng qua đó trước, còn cậu ở lại.
Cậu gật đầu nói: "Tao biết! Anh Long, Đông Thắng, hai người đi trước đi, Bar X cũng rất quan trọng với chúng ta!"
Long vừa đi vừa nói: "Minh này, mấy anh em ở dưới thì anh không dẫn đi nữa, anh gọi điện bảo mấy anh em ở nhà nghỉ quay lại!"
Thế Minh gật đầu, Long và Đông Thắng vội chạy ra ngoài. Thế Minh và Trọng Tuấn ở lại bar Xóm Mới đợi tin.
Long và Đông Thắng vừa rời đi không lâu, đại sảnh dưới tầng một đã xảy ra hỗn loạn, có mấy tên thiếu niên không biết vì sao mà lại lao vào đánh nhau.
Đến cầm cả chai bia chai rượu, gậy gộc, đánh nhau ầm ĩ. Những người khác sợ hãi vội trốn đi. Người của bang Thế Minh thấy vậy văng tục chửi thề bước tới, đạp cho mỗi tên này một cái:
"Đm nó nữa, tí tuổi đầu đã học đòi đánh nhau. Cút ngoài ngoài hết cho tao!"
Người nói chuyện là quân của Thế Minh, quản lý bar tuy vẫn còn trẻ tuổi nhưng lại nói kiểu ra vẻ ta đây, có như vậy mới quản lý được dân ở trong giới này.
Một tên thiếu niên không nghe theo, cầm chai rượu đập lên đầu cậu ta, chửi: "Cút con mẹ mày, mày là cái thá gì!?"
Lúc này, người của bang Thế Minh nổi giận, ồ ạt xông lên, không cần biết là ai đập nhưng bọn họ bao vây đám thiếu niên đó lại rồi đấm đá loạn xạ.
Lúc này có hơn mười tên thanh niên đeo kính râm đi vào từ bên ngoài bar. Sau khi vào trong, bọn họ lướt nhìn xung quanh với vẻ mặt lạnh tanh. Sau khi nhìn thấy cầu thang lên tầng hai, đám người này nhìn nhau. Có một tên nhìn có vẻ giống tên cầm đầu khẽ gật đầu với đám người phía sau, dẫn đầu đi lên cầu thang.
Vừa đi đến gần, có một người giống nhân viên đã cản bọn họ lại, vì quán bar đang mở nhạc xập xình, hơn nữa còn đủ tiếng hô hét, sợ đối phương nghe không rõ, anh ta còn lớn tiếng nói: "Xin lỗi, nơi này không vào được!"
Tên cầm đầu nuôi ria mép, cố ý giả vờ như không nghe thấy, đi đến trước mặt nhân viên, vẻ mặt thờ ơ. Nhân viên lắc đầu, ghé vào tai hắn lớn tiếng nói:
“Xin lỗi anh, tầng hai không mở cho người ngoài, mời anh dừng bước.”
Tên ria mép đột nhiên bóp cổ nhân viên, ngoài ra, không biết từ bao giờ tên đàn em đã lấy một khẩu súng ngắn giảm thanh ra, đặt trước ngực tên nhân viên bắn "pằng" một cái.
"Aa!" Nhân viên kêu lên đau đớn, nhưng đã bị tiếng nhạc nhức óc bao trùm lên, không ai phát hiện ra bất thường. Một tên tiến tới đỡ lấy thi thể của nhân viên, lặng lẽ đi lên tầng. Có hai tên ở lại dưới cầu thang để canh chừng, những người khác nối đuôi nhau đi lên.
Đây chỉ là chuyện xảy ra trong tích tắc. Người của bang Thế Minh đều tập trung vào khu trung tâm, không ai để ý đến hành động của đám người này.
Trên tầng hai có ba người của bang Thế Minh đứng canh gác, thấy có người lạ vào, bọn họ ngơ ra, một tên cầm đầu hỏi: "Ấy? Chúng mày làm gì đấy?"
Tên ria mép cầm súng ở phía sau lưng, mỉm cười không nói gì, nhưng vẫn bước đều đi lên. Tên cầm đầu thấy hắn có vẻ không phải đến kiếm chuyện mà giống người của mình hơn, nhưng lại chưa từng gặp bao giờ, anh ta biết khoảng thời gian này có rất nhiều anh em mới đến, nghi hoặc hỏi:
"Mấy người bên đảng nào thế?"
Lúc này, tên ria mép đã lên đến tầng hai, hắn nhìn xung quanh không thấy ai khác thì thả lỏng, sắc mặt cũng lạnh đi, nói:
"Chết đi bọn khỉ S!" (Tiếng Trung)
Nói xong, đưa tay ở phía sau lưng ra, bắn liên tiếp hai nhát, một nhát ở bụng tên cầm đầu, một nhát bắn xuyên qua cổ họng hắn. Tên cầm đầu không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã xuống đất. Cùng lúc này, đàn em của tên ria mép nổ súng với hai người còn lại. Những người này đều là sát thủ được huấn luyện, tốc độ rất nhanh, toàn bắn trúng vào những chỗ yếu hiểm, hai người kia cũng lần lượt ngã trong vũng máu.
Sau khi sát thủ bí ẩn giải quyết ba tên này thì đi các phòng ở tầng hai để tìm kiếm mục tiêu.
Trùng hợp có một người đi ra từ căn phòng phía sau bọn họ, thấy có một đám người lén lén lút lút trên hành lang, tên đó ngơ ra rồi hét lớn lên:
"Này! Chúng mày muốn làm gì...?"
Tên kia còn chưa nói xong, một viên đạn đã xuyên qua đầu cậu ta, trên đầu xuất hiện thêm một lỗ máu. Nhưng tiếng hét của cậu ta đã bị Thế Minh và Trọng Tuấn ở trong phòng họp nghe thấy.
Thế Minh phản ứng nhanh, vẫy tay với Trọng Tuấn rồi đặt ngón tay lên môi. Trọng Tuấn biết có lẽ dưới tầng đã xảy ra chuyện rồi, nên dừng lại không nói nữa.