Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 62 - Mất Mạng

Thế Minh lặng lẽ đi ra cửa phòng họp, mở hé cửa, nhìn ra ngoài. Có hơn mười tên lạ mặt cầm súng đang đi lùng sục từng phòng một ở ngoài hành lang, chuẩn bị tiến đến phòng họp, có vài thi thể nằm dưới đất.

Thế Minh ngạc nhiên, mấy anh em ở dưới tầng bị làm sao mà có bao nhiêu người đi lên như vậy cũng không biết gì! Chẳng lẽ gặp chuyện bất trắc gì rồi!

Cậu vội đóng cửa lại, nhỏ giọng nói với Trọng Tuấn: "Có cầm súng theo không? Bên ngoài có hơn mười tên sát thủ!"

Trọng Tuấn hoảng loạn lắc đầu, bình thường cậu ta không thường mang súng theo người, hơn nữa cậu ta cho rằng không cần thiết phải mang súng bên người. Trọng Tuấn là người có đầu óc, cậu cảm thấy không cần những thứ này!

Thế Minh thở dài, xua xua tay, bảo cậu ta trốn dưới gầm bàn, cậu thì cầm súng lên, đứng núp sau cánh cửa.

Cuối cùng mấy tên sát thủ cũng kiểm tra đến phòng họp. Chúng mở hé cửa ra, nhìn vào bên trong, thấy không có ai, rồi mở hẳn cửa đi vào trong. Lúc mở cửa ra vừa vặn che được Thế Minh, hắn vào trong ngó xung quanh, không phát hiện ra gì, lúc đang định kiểm tra dưới gầm bàn, Thế Minh đá cửa ra nổ súng loạn vào hai tên sát thủ trong phòng.

Thế Minh hiểu rõ thuật bắn súng của bản thân, “gà” muốn chết. Tuy khoảng cách rất gần nhưng cậu cũng không dám sơ ý, bắn liên tục không ngừng, ít cũng phải tám viên đạn. Hai tên sát thủ trúng hàng loạt phát đạt, lần lượt ngã xuống đất. Thế Minh biết mấy tên bên ngoài sẽ lập tức xông vào đây, cậu lại đóng cửa phòng họp lại.

Cầm súng của hai tên ban nãy lên, núp sang một bên, nhỏ giọng gọi: "Tuấn, bắt lấy!"

Thế Minh ném hai khẩu súng cho Trọng Tuấn, Tuấn bắt lấy mới nhớ ra, cậu ta chỉ mới tập bắn vài phát súng từ hai năm trước...

Trọng Tuấn chưa kịp nghĩ nhiều. Bên ngoài vọng vào một loạt những tiếng "pằng, pằng", cửa phòng họp lập tức xuất hiện hơn hai mươi cái lỗ. Ngay sau đó, cửa bị đá ra.

Trọng Tuấn rất ít khi đối mặt với những tình huống nguy hiểm như thế này, lòng rối như tơ vò, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị đá ra, tay cậu ta vô thức bóp vào cò súng.

"Pằng!"

Một tên sát thủ vẻ mặt còn đang tỏ ra ngờ vực, mắt vẫn đang dáo dác kiểm tra xung quanh, nhưng cơ thể đã chậm rãi đổ xuống đất, trước ngực xuất hiện một cái lỗ đang chảy máu. Hắn bị bắn ngay lúc vừa bước vào, khó mà tin được đối phương lại phản ứng nhanh đến vậy, giây phút hắn vừa bước vào đã bị bắn trúng rồi.

Thế Minh ngạc nhiên nhìn Trọng Tuấn, giơ ngón cái lên, ý là: Đỉnh đấy!

Mặt Trọng Tuấn vốn đang tái mét lúc này lại đỏ ửng lên, thầm nghĩ: Vãi thật thế mà cũng được á! Cậu ta vò vò đầu, cười gượng với Thế Minh, chớp chớp mắt: Chó ngáp phải ruồi thôi ạ! Thế Minh cười nhưng không phát ra tiếng.

Người của bang Thế Minh ở bên dưới nghe thấy tiếng súng trên tầng hai thầm than chết dở!

Không để ý đến mấy tên thiếu niên kia nữa, chạy hết lên tầng hai. Hai tên sát thủ canh ở cầu thang nhanh tay lấy súng ra chiến với người của bang Thế Minh. Khách khứa trong bar sợ hãi chạy tán loạn.

Ngoài cửa phòng họp, mấy tên sát thủ thấy người của mình vừa đi vào đã bị lấy mạng ngay thì sợ hãi, tên ria mép thầm cảm thán: Nhanh vãi, hiểm vãi!

Rồi hắn nói với mọi người: "Bên trong có cao thủ, mọi người cẩn thận. Sắp hết thời gian rồi, vào cùng nhau đi!" (Tiếng Trung)

Mọi người gật đầu. Tên ria mép hít sâu một hơi rồi vẫy tay. Hai tên đi vào trước, sau đó lại có hai tên nối chân. Vừa vào chúng đã nổ súng loạn xạ lên. Lúc này, Thế Minh và Trọng Tuấn đều trốn dưới gần bàn, đến đầu cũng không dám lộ ra. Thế Minh ghé vào tai Trọng Tuấn nói:

"Lát nữa tao nhảy ra ngoài cửa sổ để dụ chúng nó, mày gọi quân chi viện tới!"

Trọng Tuấn nghe vậy thì định nói gì đó nhưng đã bị Thế Minh bịt miệng lại: "Nghe tao, chỉ có vậy chúng ta mới có thể sống sót! Người chúng nó muốn giết là tao, hiểu không?"

Vành mắt Trọng Tuấn ngân ngấn nước, lặng lẽ gật đầu, cậu ta cũng biết đây không phải lúc để nói mấy lời thừa thãi.

Thế Minh thấy bớt tiếng súng hơn, cậu lao ra từ dưới gầm bàn định nhảy ra ngoài cửa sổ.

Lúc di chuyển, cậu nhìn thấy trong phòng có không dưới mười tên, hình như trong tay đều có súng. Thế Minh từ dưới gầm bàn thuận lợi lăn đến phía sau sofa trước cửa sổ. Sau lưng lại có vô số lỗ đạn xuyên qua. Sau đó, lại một loạt tiếng súng vang lên, sofa bị bắn đến nát cả ra, bông và xốp đều bay hết ra ngoài.

Thế Minh trốn sau sofa cảm giác vai và cánh tay của cậu đau nhói, biết mình đã trúng đạn, cậu biết rằng nếu còn không rời khỏi đây thì cậu sẽ bị bắn thành tổ ong mất. Thế Minh chịu đựng cơn đau, hét lên một tiếng rồi nhảy ra khỏi sofa. Nhân lúc tên sát thủ ngơ ra, cậu ôm đầu lao về phía cửa sổ.

"Choang!"

Thế Minh va chạm mạnh với cửa sổ tạo thành một lỗ hổng lớn, cơ thể cậu cùng với những mảnh kính vỡ bay ra khỏi tầng hai.

Thế Minh ngã uỵch xuống đất, may mà bên dưới đều là đất cát, không phải xi măng.

Thế Minh không dám chậm trễ, chịu đựng cơn đau chạy ra góc của tòa nhà. Đám sát thủ trên tầng hai thấy Thế Minh nhảy khỏi cửa sổ thì vội chạy ra cửa sổ nổ súng xuống dưới.

Đằng sau Thế Minh lại có hàng loạt lỗ đạn, nhưng cuối cùng vẫn chạy ra ngoài được. Tên ria mép thầm chửi một tiếng!

Cấp trên ra lệnh hắn giết Thế Minh, buộc phải đòi mạng cậu, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, trở về hắn sẽ bị phạt rất nặng.

Hắn hét lên một tiếng với mọi người, đám sát thủ lần lượt nhảy xuống, chạy về phía Thế Minh vừa chạy đi.

Thế Minh chạy đến chỗ góc nhà thì dừng lại, cậu nhìn xung quanh, bốn phía đều là những khoảng trống, không có chỗ để trốn, đành cược một phen vậy.

Thế Minh áp sát vào tường, hai tay cầm súng. Tên sát thủ dẫn đầu vừa thò đầu ra thì bị Thế Minh đang trốn trong góc bắn trúng vào đầu, kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.

Thế Minh thò nửa đầu ra, nổ liên tiếp ba phát súng vào đám sát thủ đang đuổi theo phía sau. Một tên không kịp tránh, hét lên một tiếng rồi ngã xuống, trước ngực là một mảng máu lớn. Những tên còn lại không dám xông lên phía trước nữa, tìm chỗ nấp thân rồi đánh trả.

Thế Minh cũng chỉ đang cố gắng chống đỡ, cố gắng kéo dài thời gian đến khi anh em cứu viện tới. Nhất thời đám sát thủ cũng không còn cách gì khác, Thế Minh nấp mình sau góc tường, đạn rất khó để có thể bắn trúng cậu.

Hai bên duy trì một khoảng thời gian chết. Tên ria mép sốt ruột, kéo dài càng lâu thì càng bất lợi với hắn, lúc nào cảnh sát và đội chi viện của Thế Minh cũng có thể xuất hiện. Bà mẹ nó! Tên ria mép thầm chửi Thế Minh khó đối phó, nói với đám đàn em:

"Chúng mày khống chế nó cho tao, hai thằng nữa theo tao xông lên!" (Tiếng Trung)

Đám đàn em gật đầu, liên tục nổ súng về phía Thế Minh khiến cậu không dám thò đầu ra, tựa vào tường thở dốc.

Đúng lúc này cậu nhìn thấy chiếc xe bên cạnh phản quang, có bóng đang di chuyển. Thế Minh biết bên đối phương có người đang tiến gần phía cậu, cậu bình tĩnh mở hộp tiếp đạn ra xem bên trong còn bao nhiêu viên. Cả hai khẩu cộng lại cũng chưa đến mười lăm viên đạn.

Thế Minh cắn răng, không lộ đầu ra, chỉ thò súng ra ngoài, nhìn hình ảnh phản chiếu trên xe, nổ hai phát súng vào đối phương theo tổ tiên mách bảo.

"Aaa." Nghe thấy có tiếng kêu vọng lại, Thế Minh thầm vui, lại nã thêm hai phát đạn nữa.

“Á.. á…!" Lại một tiếng kêu khẽ nữa.

Thế Minh thấy vẫn có bóng người đang di chuyển qua chiếc xe, vội bắn thêm ba phát nữa, nhưng bầu không khí lại rất tĩnh lặng, không có chút phản ứng nào.

Thế Minh cười, sắp hết đạn rồi! Cậu đành phải chậm rãi lùi về phía sau, tập trung quan sát khúc rẽ phía góc tường.

Đột nhiên có một người bước ra, Thế Minh nổ súng theo bản năng.

"Khậc… khậc…!"

Trong súng hết đạn, chỉ còn lại tiếng bóp cò. Lúc này Thế Minh mới dừng lại để nhìn kĩ.

Trên người kẻ đó toàn lỗ đạn nhưng lại không ngã xuống. Lúc này một tên để ria mép bước ra từ phía sau, cười gian tà nhìn Thế Minh.

Thế Minh giật mình, cậu mắc bẫy rồi! Hoá ra tên đó đã bị cậu bắn chết từ trước, chỉ là tên ria mép trốn ở phía sau rồi nhấc thi thể đi về phía cậu mà thôi. Cũng có nghĩa là mấy viên đạn cuối cùng của Thế Minh đã bắn trúng lên cơ thể người chết.

Nhưng Thế Minh không có thời gian để nghỉ ngơi, tên ria mép đẩy thi thể đồng bọn không khác gì cái tổ ong kia ra, giơ súng lên bước về phía.

"Oắt con! Nộp mạng đi!" (Tiếng trung) Tên ria mép cười nói.

Thế Minh không hiểu hắn đang nói gì, nhưng cũng biết không phải có ý gì tốt đẹp, cậu tuyệt vọng, nhắm mắt lại.

"Pằng!"

Bình Luận (0)
Comment