Nhìn Thế Minh, ông cụ nói: "Chuyện ba năm trước đả kích con bé quá nặng nề, đến bây giờ Linh nó như trở thành một người khác vậy, haiz!" Ông cụ lắc đầu thở dài.
Thế Minh đau lòng, đúng thế! Lúc cô chỉ mới là một đứa bé, trải qua chuyện như thế cho dù là người trưởng thành cũng không thể chịu được.
Thế Minh không muốn thấy Thùy Linh phải chịu ấm ức, cậu nói với ông cụ: "Ông yên tâm đi, cháu sẽ giải quyết Năm Ma, chuyện của đội Hồn cũng có một phần của cháu, mối thù này của Thùy Linh cháu sẽ trả giúp em ấy!"
Ông cụ mỉm cười gật đầu: "Mong cháu không làm ông thất vọng!"
Hai người ngồi ở sofa phòng khách. Ông cụ nói với người bên cạnh: "Khách đến rồi, mấy người nói với đầu bếp là có thể nấu cơm được rồi, đợi Linh về là ăn!"
"Vâng ạ!" Người bên cạnh đáp một tiếng rồi rời đi.
Thế Minh nghi hoặc hỏi: "Ông, cháu nghe anh Lỗi nói Đạo Môn kiếm rất nhiều tiền, không biết có đường tắt nào để kiếm tiền nhanh không ông?"
"Haha!" Ông cụ nói: "Ông biết là cháu sẽ hỏi chuyện này! Kiếm tiền ấy mà, đầu tiên là đường phải rộng, kiếm tiền thì hợp pháp phi pháp có cả, trong trắng có đen, trong đen có trắng. Đạo Môn có công ty hợp pháp đàng hoàng, đồng thời cũng đang ngầm buôn lậu. Bây giờ cháu chủ yếu là bán thuốc phiện, nói thật, thứ này hại người, hơn nữa tiền không nhanh mà có. Buôn lậu thì khác, làm một vụ buôn bán lớn là còn hơn cả bán thuốc phiện một năm. Tiền đề là phải móc nối quan hệ tốt, người chống lưng phải chắc! Còn về những vụ làm ăn khác, ông có hàng chục sòng bạc ngầm hay hợp pháp ở Trung Quốc, Macau, Hongkong và Đài Loan, đây cũng là một cách hay để kiếm tiền!"
Ông cụ thấy Thế Minh vừa nghe vừa gật đầu như đang có suy nghĩ gì đó thì cười nói: "Thật ra còn rất nhiều cách khác, ví dụ như đầu tư cổ phiếu, bất động sản, vân vân. Xã hội đen thì còn có thể ám sát, mua bán tin tình báo để kiếm tiền. Thế Minh, cháu là người thông minh, ông chỉ nói cho cháu một con đường đại khái, còn cháu muốn đi như thế nào thì phải xem bản thân cháu. Không thể quá nóng vội được!"
Thế Minh im lặng một lúc lâu, lời của ông cụ khiến cậu như tiếp xúc với một lĩnh vực hoàn toàn mới. Cậu tiếp thu, gật đầu nói: "Cảm ơn những điều ông đã nói với cháu ngày hôm nay, có lẽ nó sẽ ảnh hưởng đến cả đời của cháu. Thật ra cháu đã từng nghĩ đến việc tẩy trắng, nhưng bây giờ nghĩ lại, không cần phải từ bỏ hoàn toàn việc kinh doanh thế giới ngầm. Giống như ông nói, trong trắng có đen, trong đen có trắng, có thể phối hợp cùng nhau mới là cách tốt nhất!"
"Ừm!" Ông cụ tán thưởng: "Thanh niên phải có khí phách mới làm nên chuyện lớn, hơn nữa đầu óc cũng phải linh hoạt nhanh nhạy, ông thấy cháu có cả hai, sau này thiên hạ chắc chắn có một phần của cháu. Nhưng đừng quên Thái cực quyền mà ông dạy cháu, nhất là những đạo lí trong từng món võ. Cái khó ló cái khôn, tùy cơ ứng biến mới là cái cốt của phát triển!"
Thế Minh gật đầu.
Có hai nữ giúp việc đi tới rót trà cho ông cụ và Thế Minh, cậu lịch sự cảm ơn. Ông cụ rất thích cách hành xử của cậu, Đạo Môn vốn rất trọng lễ nghĩa. Ông cụ nâng ly trà lên: "Nào, thưởng thức trà Tân Cương xem, ông mang từ Tây Nguyên về đấy!"
Thế Minh rất ít khi uống trà, nghe ông cụ nói vậy thì thử một ngụm, vừa đắng vừa thơm, lúc sau đọng lại vị ngọt nhẹ trên đầu lưỡi. Cho dù là một người không biết thưởng trà như Thế Minh cũng phải khen thầm: Khá ngon! Ngon hơn coca nhiều!
Cậu khen rằng: "Ông à, tuy cháu không biết thưởng trà, nhưng cũng thấy nó ngon, haha!"
"Thưởng trà là để tĩnh tâm, trong lòng không có tạp niệm thì mới có thể thưởng ra tinh hoa trong đó!" Thấy vẻ mặt mơ hồ của Thế Minh, ông cụ nói: "Những điều này liên quan đến tâm thái con người, khi nào cháu đến tuổi của ông mới hiểu được!"
"Vâng!" Thế Minh lơ mơ đáp một tiếng.
Ông cụ chuyển chủ đề: "Thế Minh, đội Hồn uy hiếp cháu như thế, cháu có dự định gì? Muốn chủ động phản công hay muốn phòng thủ?"
Ánh mắt Thế Minh sáng lên, cậu cười nói: "Phòng thủ không hợp với tính của cháu. Từ lúc ra xã hội đến nay, so đi tính lại, đội Hồn uy hiếp cháu nhiều hơn cả, bây giờ nó đã trở thành một mối họa lớn trong lòng cháu, buộc phải diệt trừ! Chỉ là bây giờ cháu vẫn đang nghĩ cách để giải quyết cho ổn thỏa!"
Ông cụ "ừm" một tiếng: "Cố chấp phòng thủ sẽ chỉ có hiệu quả khi ở trong những tình huống đặc biệt. Phải biết rằng, tấn công thì mới có thể nắm quyền chủ động, mà trên chiến trường, người nào nắm quyền chủ động thì người có mới có ưu thế. Tấn công luôn là cách phòng thủ tốt nhất, nhưng cũng không thể tấn công mù quáng được, vẫn phải nhớ những lời ông đã dạy cháu. Gặp kẻ mạnh thì lùi bước, nhân cơ hội chúng yếu thế thì tấn công vào điểm chí mạng, một chiêu diệt tận gốc!"
Thế Minh nghe xong thì im lặng không nói gì. Ông cụ biết cậu đang suy nghĩ, cũng không làm phiền cậu nữa, lặng lẽ uống trà. Một lúc lâu sau, Thế Minh chợt ngẩng đầu lên nói: "Cháu nghĩ ra một cách lấy tiến làm lùi, có lẽ có thể thu hoạch ngoài ý muốn!"
Ông cụ không hỏi cậu cụ thể là cách gì, chỉ gật đầu nói: "Cháu rất thông minh, cháu nghĩ cách đó ổn thì cứ làm, không phải do dự! Cho dù có thất bại thì cũng là một bài học quý giá cho cháu. Những gì mà người khác dạy cháu thì cũng là của họ, chỉ khi đích thân trải nghiệm thì mới rút ra kinh nghiệm của bản thân!"
Thế Minh đứng dậy hành lễ: "Cháu cảm ơn ông đã chỉ dạy, sau này cháu còn phải nhờ ông giúp đỡ nhiều!"
Ông cụ cười nói: "Ông thấy việc này thì chưa chắc lắm đâu. Ông ở thành phố J đã lâu, địa bàn chính còn có rất nhiều việc đợi ông về giải quyết, qua khoảng thời gian này ông sẽ rời khỏi đây về thành phố T!"
Thế Minh cảm thấy vô cùng thất vọng, đáp lại một tiếng.
Ông cụ lại nói: "Tâm Lỗi sẽ ở lại bảo vệ cháu, như vậy ông cũng yên tâm hơn đôi chút. Với cả, sau khi dẹp yên chuyện đội Hồn, ông mong cháu có thể đến thành phố T tìm ông, đến để đích thân trải nghiệm Đạo Môn, đối với cháu chỉ có lợi chứ không có hại, haha!"
Thế Minh gật đầu đồng ý. Đặng Tâm Lỗi có thể ở lại đã là tốt lắm rồi cậu có thêm một người giỏi giang ở bên cũng là một chuyện tốt.
Lúc này Thùy Linh tan học trở về, thấy Thế Minh ở đây, cô vui vẻ, vội chạy tới hỏi han: "Anh, anh đến lúc nào thế?"
"Haha! Mới tới không lâu!" Hôm nay thấy Thùy Linh có cảm giác tươi sáng vui vẻ, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
"Vết thương trên người đã đỡ hơn chưa? Thuốc mà em đưa anh nhất định phải uống đúng giờ đấy!"
Đối với sự quan tâm chân thành của Thùy Linh, Thế Minh cũng chỉ biết lặng lẽ cảm động.
Ông cụ ngồi bên cạnh cười lớn, bầu không khí trong phòng vô cùng ấm áp.
Một lúc sau, đầu bếp bưng thức ăn đã nấu xong lên. Nhìn những món ăn tinh xảo thơm ngon, Thế Minh liền thấy thèm ăn. Ngồi cùng ông cụ và Thùy Linh, cậu có cảm giác như về nhà mình, Thùy Linh thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Thế Minh, lát lại nói cái này ngon, lát lại nói cái kia ngon khiến bát cậu đầy ụ.
Ông cụ cười nói:
"Con gái lớn là quả là không giữ nổi chân mà! Thấy Thế Minh là quên ông nội luôn rồi!"
Thùy Linh kiêu ngạo nói: "Người ta là khách mà!"
"Haha!" Thấy Thùy Linh giở thói trẻ con, ông cụ và Thế Minh cùng bật cười, giống như quay trở lại dáng vẻ trước kia.
Ăn xong, ông cụ và Thế Minh vừa uống trà vừa nói chuyện.
"Ông ơi, biết ông lâu như vậy rồi mà cháu vẫn chưa biết tên ông!"
Trước kia lúc Thế Minh theo ông cụ học Thái cực, hai người không hỏi về danh tích đối phương. Sau khi gặp nhau ở phố J cũng mãi chưa có cơ hội nói chuyện kĩ với ông cụ, nhân ngày hôm nay, Thế Minh muốn hỏi cho rõ.
Ông cụ uống trà, cười nói: "Ông là Hoàng Kim Bằng. Năm đó lúc ra ngoài xã hội bạn bè trên giang hồ đều gọi ông là Găm vàng. Cháu có hiểu Găm vàng là gì không?"
Thế Minh nói: "Dạ cháu không rõ. Có phải là dao găm phải không ông?"
"Đúng một nửa!" Nói xong, tay ông cụ khẽ run lên, một con dao găm nhỏ bằng vàng lấp lánh dài hơn năm tấc rơi vào tay ông. Động tác nhanh đến mức ngay cả Thế Minh cách ông chưa đầy hai thước cũng không nhìn thấy con dao đã chui vào tay ông cụ như thế nào.
Ông cụ nghịch con dao vàng: "Con dao này dài hơn năm tấc, đã theo ông nhiều năm rồi, không biết đã nhuộm biết bao nhiêu máu của anh hùng hảo hán đấy!"
Ông cụ nhìn con dao, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng, giống như đang nhìn một người bạn cũ của mình. Rồi lại đưa cho Thế Minh: "Chỉ là bây giờ không dùng đến nó nữa, bạn bè trên giang hồ cũng đã quên mất Găm vàng rồi!"
Thế Minh nhận lấy, tay cậu nặng trịch. Nhìn con dao có vẻ không to nhưng trọng lượng lại không hề nhẹ, cầm trong tay cảm xúc rất rõ ràng. Lưỡi dao rất sắc, khiến người khác không dám tùy tiện động vào.
Thế Minh thầm khen dao tốt, mà cậu cũng biết biệt danh Găm vàng của ông cụ không phải do tên ông mà do con dao này.
Thế Minh nhìn kĩ mới phát hiện, chỉ thấy có một đường bạc cực kỳ mỏng ở cuối cán dao, rất khó phát hiện trừ khi phải nhìn kĩ. Sợi dây bạc kéo dài đến tận cổ tay ông cụ, vì bị ống tay áo che, Thế Minh không thấy sợi dây bạc nối với thứ gì, cậu nghi hoặc hỏi.
"Ông, đây là...?"