Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 76 - Con Dao Găm Vàng Về Tay Cậu

"Haha, đây chính là sự đặc biệt của con dao này!"

Ông cụ kéo ống tay áo lên, hóa ra trên tay ông có một cái đai bảo vệ cổ tay, một đầu dây bạc dính với con dao, một đầu dây dính trên băng đai cổ tay. Băng đai có gắn một bao đựng dao. Lúc này Thế Minh mới hiểu tại sao cậu không nhìn rõ cách ông lôi con dao ra thế nào.

Chỉ cần một chuyển động nhẹ của cổ tay, con dao sẽ rơi xuống lòng bàn tay, thực sự quá đỗi tuyệt đỉnh để đề phòng khi chiến đấu với kẻ địch!

Ông cụ tháo sợi dây bạc ra nói: "Đừng thấy một sợi dây bạc nhỏ như vậy mà xem thường, đây là sợi dây được làm bằng hợp kim quân đội đấy, vô cùng chắc chắn và sắc bén, có nặng mấy trăm cân cũng khó làm nó đứt được. Nếu mà quàng nó lên cổ người khác, chỉ cần hơi dùng lực là có thể chia người kẻ đó ra làm hai phần!"

Thế Minh ngạc nhiên cầm sợi dây bạc, không dám tin nó lại mảnh đến mức khiến người ta không thể nhìn ra được nó lại có sức mạnh lớn đến vậy. Hai tay cậu dùng sức vừa kéo sợi dây ra một chút, ngón tay chợt cảm thấy đau nhói. Thế Minh cúi đầu xuống nhìn, hai ngón tay cái đã bị rạch ra một đường nhỏ, máu tươi chảy ra.

Ông cụ thấy vậy thì lắc đầu, vội bảo cấp dưới lấy hộp thuốc tới, thở dài nói: "Đúng là thanh niên, có lòng tò mò cũng là chuyện tốt, nhưng phải biết cách dùng, nếu không thì sẽ hỏng chuyện, sau này sẽ thiệt thân đấy!"

Thế Minh đau khổ giơ hai tay lên, để máu chảy chậm hơn, mặt mày nhăn nhó cười gượng nói: "Không ngờ nó lại sắc như vậy, do cháu hơi liều!"

Ông cụ nghe vậy thì lắc đầu: "Cháu đúng là..."

Thùy Linh đang ở trong phòng bếp pha cafe, nghe thấy tiếng của ông nội thì chạy ra ngoài, thấy hai ngón tay chảy đầy máu của Thế Minh, cô giật mình, vội chạy qua hỏi: "Sao... sao thế này?"

Thế Minh nở nụ cười khó xử: "Do anh bất cẩn thôi, không sao cả!"

"Gì mà không sao, chảy bao nhiêu là máu thế này. Sao anh lại bất cẩn thế hả!"

Thùy Linh bảo người giúp việc mở hộp thuốc ra, lấy oxy già rửa sạch vết thương cho Thế Minh, sau đó bôi thuốc mỡ lên, dùng băng y tế cẩn thận quấn vết thương lại, thỉnh thoảng lại hỏi Thế Minh có đau không.

Nhìn vẻ cẩn thận của Thùy Linh, gương mặt cô vì sốt ruột mà hơi ửng hồng lên, Thế Minh cảm thấy rất ấm áp, đầu óc bỗng chốc vẩn vơ như bay lên chín tầng mây.

Cậu cảm thấy như mình đã có một cảm giác khác với Thùy Linh, không giống cái cảm giác của ba năm về trước, cậu chỉ coi cô là em gái, mà là tình cảm nam nữ, mối quan hệ yêu đương!!!

Thế Minh rất sợ hãi, cảm thấy mình rất đê tiện. Thùy Linh giống như một thiên sứ đẹp đẽ, còn cậu là gì chứ? Tên khốn? Ác quỷ? Dùng những từ này để miêu tả cậu quả không hề quá đáng, cậu bất giác có cảm giác tự ti.

"Băng xong rồi ạ!" Giọng nói thanh thuần của Thùy Linh đã kéo Thế Minh trở lại hiện thực, cậu ngẩng đầu cười ngượng rồi lại nhìn vết thương trên ngón tay đã được băng bó cẩn thận, hơn nữa còn được thắt thành hình nơ bướm, cậu dở khóc dở cười.

Ông cụ nhìn hai người, chậm rãi tháo băng bảo vệ cổ tay ra, đặt xuống bàn cùng với con dao, thích thú hỏi Thế Minh: "Thế Minh, cháu có muốn học không?"

Tuy Thế Minh lần đầu tiên nhìn thấy thứ đồ này đã bị nó làm cho bị thương, nhưng cậu vẫn rất thích con dao này. Cậu vốn còn trẻ, rất thích dao súng như bao người cùng tuổi khác, bèn gật đầu nói:

“Ông có thể thị phạm cho cháu không? Dù sao bây giờ mọi người toàn dùng súng, chẳng lẽ dao còn có tác dụng hơn súng sao?"

"Haha! Trong này có rất nhiều thứ vi diệu, phải đích thân dùng rồi mới biết được! Cháu xem..."

Nói xong, ông cụ đặt con dao vào lòng bàn tay, úp lòng bàn tay xuống, con dao găm vàng trong tay nhanh chóng xoay một vòng mà không rơi xuống đất, như bị hút vào trong tay ông cụ.

Sau đó, ông cụ cầm chuôi dao bằng hai ngón tay, đồng thời lấy một quả táo lên và bắt đầu gọt chỉ bằng một tay. Tiếng 'sột soạt' vang lên, một lúc sau, vỏ táo được gọt sạch sẽ. Thế Minh ngạc nhiên nhìn con dao. Điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu.

Ông cụ đặt quả táo xuống đĩa, cắt thành ba miếng chia cho Thế Minh và Thùy Linh. Thấy Thế Minh vẫn chưa khép miệng lại, ông cười nói:

"Nếu dao mà biết cách dùng thì còn đáng gờm hơn súng nhiều, chỉ là có một số kĩ năng người thường không biết món để nắm bắt. Bây giờ không còn nhiều người dùng dao, mọi người đều thích thứ đồ đơn giản như súng!"

Thế Minh khép miệng nuốt nước miếng, chân thành nói: "Ông ơi, cháu học!"

Có một cơ hội tốt như vậy, sao Thế Minh có thể bỏ qua cho được, vội đồng ý ngay. Sau đó cậu lại khó xử nói: "Nhưng ông sắp rời đi rồi, cháu e là không học được!"

Ông cụ nói: "Thật ra đạo lí và kĩ thuật của nó rất đơn giản, dựa vào đầu óc của cháu thì học rất nhanh là nắm bắt được ngay, sau này chỉ cần luyện tập nhiều hơn là sẽ có thành tựu. Ông cháu ta biết nhau lâu như vậy mà cũng chưa tặng cháu gì cả, con dao này coi như là quà gặp mặt của ông cho cháu đi!"

Thế Minh biết con dao này không phải một vật tầm thường, hơn nữa nó còn là vũ khí phòng thân ông cụ yêu thích nhiều năm, không dám nhận ngay, bèn từ chối khéo:

"Thật ra quà gặp mặt ông đã tặng cháu từ lâu rồi, những đạo lý làm người từ lúc ông dạy cháu Thái cực chính là món quà vô giá rồi. Con dao này ông giữ bên người ạ, cháu sẽ mô phỏng nó làm một con dao khác!"

Ông cụ thầm gật đầu, cũng ngày càng thích chàng thanh niên Thế Minh này hơn, cố ý nghiêm mặt nói:

“Dạy cháu Thái cực quyền không phải ý đồ của ông, nhưng nhìn cách cháu hành sự một số chuyện, ông biết cháu còn quá trẻ, chưa học được cái khéo léo ẩn tình. Bất kể là giới xã hội đen hay là giang hồ, có lúc nhu lại thắng cương, có thể nhận được những hiệu quả ngoài vượt ngoài trí tưởng tượng. Dạy cháu những điều này xem như là báo đáp ân tình của cháu với Linh. Nhưng con dao này cháu phải nhận lấy, xem như là giao tình giữa ông cháu ta! Không phải khiêm tốn, sau này gặp nạn có khi thứ đồ này có thể cứu cháu một mạng đấy!"

Thế Minh thấy ông cụ nói vậy, cậu mà còn không nhận nữa thì đúng là không nể mặt ông, không từ chối nữa, đứng dậy cảm ơn nhận lấy con dao.

Lúc này ông cụ mới mỉm cười nói: "Thế mới phải. Cứ khiêm tốn quá mức thì lại xa cách lắm!"

Thế Minh gật đầu đáp lại. Ông cụ cầm cái đai bảo vệ cổ tay lên dạy lại từng điều cho Thế Minh, cậu nghiêm túc lúc nghe và ghi nhớ.

Nhìn hai người dạy bảo nhau, Thùy Linh cảm thấy nhàm chán, đến chín giờ, cô buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra được nữa, nói với họ một tiếng rồi về phòng ngủ.

Bình Luận (0)
Comment