Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 77 - Luyện Dao Pháp Với Ông Cụ

Một lúc sau, ông cụ nhìn đồng hồ, thấy đồng hồ đã điểm mười giờ thì nói với Thế Minh: "Hôm nay cháu đừng về nữa, ở lại đây đi!"

Thế Minh cảm thấy vô cùng hứng thú với kĩ năng dùng dao của ông cụ, nghe vậy thì không ngừng gật đầu. Hai người luyện tập cho đến tận hai giờ sáng, dù sao ông cụ cũng đã lớn tuổi rồi, không thể thức khuya được như thanh niên, ông cụ sắc mặt mệt mỏi.

Thế Minh hiểu chuyện nói: "Ông ơi, cháu thấy hôm nay tạm thời đến đây là được rồi, ông nghỉ ngơi trước đi, cháu cũng hơi buồn ngủ rồi!"

"Ừm!" Ông cụ nói: "Luyện dao vừa cần thiên phú vừa cần thời gian. Cháu có thiên phú, nhưng không cần nóng lòng quá, như vậy lại thành phản tác dụng. Sau này cố gắng nhiều hơn, đừng có bỏ quên nó là được!"

"Vâng, cháu nhớ rồi ạ!" Thế Minh đứng dậy, đỡ ông cụ lên.

Ông cụ tê chân, cảm thán: "Tuổi tác đúng là không tha một ai, mới ngồi một lúc mà đã không chịu nổi nữa rồi, sau này thiên hạ là của thanh niên mấy đứa rồi!"

Thế Minh ngoan ngoãn nói: "Vậy thì cũng cần ông chỉ bảo, cháu còn phải học hỏi nhiều lắm!"

"Haha!" Tuy ông cụ - Kim Bằng biết đây là lời khách sáo thôi nhưng vẫn rất vui.

Đến bốn giờ hơn sáng, Thế Minh ngủ đang ngon thì bị ông cụ gọi dậy, đợi cậu mặc quần áo xong thì kéo cậu ra phía vườn sau của biệt thự.

Ông cụ Kim Bằng ngồi trên cỏ nói: "Khoảng thời gian này cháu chưa ôn lại cách thiền đúng không?!"

Thế Minh ngại ngùng nói: "Đợt này bận quá, ngủ muộn dậy sớm, quả thực là không có thời gian ạ."

Ông cụ Kim Bằng nói: "Cho dù không có thời gian thì cũng không thể bỏ qua nó được. Mỗi ngày luyện tập nghiêm túc sẽ có lợi cho sức khỏe của cháu! Nào, cùng tập với ông, đã lâu rồi hai ông cháu ta chưa ngồi thiền với nhau!"

Đúng thật! Thế Minh thầm cảm thán. Ngồi xuống đất, học cách ngồi thiền, và cách thở theo ông cụ. Mặt hướng về phương Đông, cứ thế hít vào thở ra. Cậu làm theo phương pháp mà ông cụ dạy, hơi thở dần dần chậm lại, mỗi lần thở là để thanh lọc phổi. Thở không quá mười lần một phút ( người thường thở 30 lần một phút).

Biệt thự nằm ở ngoại thành, không khí trong sạch hơn thành phố rất nhiều. Mặt trời chậm rãi mọc lên cao, thỉnh thoảng lại có những cơn gió thoảng qua, xung quanh rất tĩnh lặng. Thế Minh ngồi khoanh chân, lúc này mới thật sự thấy lòng bình yên, vô cùng thoải mái, tâm trí như bay ra khỏi thể xác và hòa quyện với cỏ cây hoa lá.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Thế Minh tỉnh táo lại. Lúc này ông cụ đã trở về phòng và lấy hai cốc cafe ra, cười đưa cho Thế Minh.

Thế Minh thắc mắc: "Cháu ngồi lâu lắm rồi ạ?"

"Đúng thế! Gần hai tiếng rồi!"

Thế Minh đứng dậy, vươn hai tay ra, vui vẻ nói: "Đã lâu rồi cháu không thấy nhẹ nhõm thế này, dễ chịu lắm ạ!"

Ông cụ cười nói: "Đây cũng là một trong những điều kì diệu của nó, sau này tập nhiều vào, rất có ích cho cháu đấy!"

Thế Minh uống cafe, tinh thần phấn chấn: "Ông ơi, chúng ta tập dao găm tiếp đi!"

Kim Bằng cười nói: "Không phải vội, đi ăn sáng trước đã! Nếu bang phái không có việc gì thì ở lại thêm vài ngày, hai ông cháu ta nói chuyện thêm, nhân lúc rảnh rỗi này dạy cháu luyện dao sau, cháu thấy thế nào?"

Thế Minh không có ý kiến gì, cậu cũng muốn học thêm vài thứ từ ông cụ: "Vậy thì tốt quá ạ! Lát nữa cháu sẽ gọi điện về bang phái, chỉ là lại gây thêm phiền cho ông rồi!"

Trước lúc ăn cơm, Thế Minh gọi điện cho Long, hỏi cậu bên Trung Vương có tin tức gì không. Long nói: "Nghe ý của nó hình như còn cần thêm vài ngày, nghe nói bên Hỏa Hồng đang trông coi rất nghiêm ngặt, nhất thời không điều tra ra gì cả!"

"Vậy thì tốt, lúc nào có tin gì thì gọi điện cho em, em ở bên ông cụ thêm mấy ngày nữa! Với cả, bang phái có chuyện gì phải kịp thời báo cho em, khoảng thời gian này anh lo liệu cho bang phái đi!"

Long "ừm" một tiếng, lại hỏi bao giờ thì Thế Minh về. Điều này Thế Minh cũng không thể xác định rõ được, chỉ nói qua là một khoảng thời gian nữa sẽ về.

Không ngờ bẵng đi một khoảng thời gian mà đã một tháng trời trôi qua. Trong vòng một tháng, cậu ngày ngày tập luyện dao pháp và luyện khí với ông cụ, về cơ bản là không có thời gian rảnh.

Vì cậu thuận tay trái nên đai bảo vệ được đeo trên cổ tay trái của cậu. Lòng bàn tay và mu bàn tay bị xước đầy những vết thương lớn nhỏ chằng chịt do những sợi dây bạc tạo ra, nhưng cậu lại không hề kêu lấy một tiếng, chỉ uống ít thuốc và tiếp tục tập luyện.

Ông cụ cũng lấy làm phục, ông cũng đã từng luyện tập như vậy mới thành danh, và ông hiểu rõ cái khổ công dày công tập luyện đó. Đồng thời, ông cũng thấy được một con người khác của Thế Minh, đó chính là sự kiên cường!

Chỉ cần là chuyện Thế Minh muốn làm thì chắc chắn cậu sẽ làm được, bất kể quá trình có gian nan thế nào cũng không hề ảnh hưởng đến sự tự tin của cậu.

Thời gian rảnh rỗi nhất mỗi ngày của Thế Minh chính là vào buổi tối. Thường thì ông cụ nghỉ ngơi rất sớm, Thế Minh sẽ đi dạo quanh biệt thự với Thùy Linh. Khoảng cách giữa hai người ngày một gần nhau hơn, điều này cũng khiến Thế Minh rất sợ hãi.

Bất kể là từ phía Tuệ Phương hay phía ông cụ Kim Bằng, thậm chí là từ phía bản thân cậu, cậu cũng cho rằng cậu và Thùy Linh không thể phát triển đến mức thành bạn trai bạn gái được.

Lý trí nói với Thế Minh là không được, nhưng trái tim lại không nghe theo sự điều khiển của lý trí, lần nào ở bên cạnh Thùy Linh cậu cũng cảm thấy mình nóng bừng!

Với những chuyện không thể nghĩ thông suốt, thường Thế Minh sẽ không nghĩ đến nữa. Châm ngôn của cậu là: Chôn đầu đống cát (Thành ngữ này xuất phát tượng hình từ hiện tượng mà người ta lưu truyền rằng đã quan sát được từ loài chim đà điểu, theo đó, bản năng tự vệ của loài đà điểu là chạy trốn nguy hiểm, khi trốn không nổi nữa thì nó dứt khoát rúc đầu vào cát, giả vờ như mình không nhìn thấy gì hết.)

Bình Luận (0)
Comment