Nói xong, Thế Minh quay sang nói với Long: “Gọi điện cho người bạn cũ Năm Ma của chúng ta, cứ nói là em mời gã đến phố H chơi cho đã!"
Long tiếp xúc khá nhiều với Năm Ma, mỗi lần đều do Long cầm tiền đi trao đổi hàng với hắn, nhưng không hề có ấn tượng tốt với người này. Cậu từng mời Năm Ma đi hộp đêm, cảm thấy hắn như một con quỷ háo sắc, cứ thấy người đẹp là muốn nhào lên, khiến Long thấy rất phản cảm. Hơn nữa con người Năm Ma này rất dẻo mép, tiếp xúc lâu mới phát hiện hắn vô cùng gian xảo, không phải kẻ thiện lành gì.
“Minh, kêu gã đến phố H làm gì? Chúng ta đã không cần đến gã nữa, không cần thiết phải để ý đến loại người này nữa chứ!”
Ánh mắt Thế Minh lạnh băng: “Em đang muốn nhân lần trở về phố H này để tính một món nợ rất lâu trước đó với gã!”
Đông Thắng ngạc nhiên: “Anh Minh, tên Năm Ma này còn nợ tiền chúng ta sao?”
“Haha, thứ gã nợ tao là một lời hứa đã nói rất lâu trước kia!”
Tuy Thế Minh nói là rút quân một cách oanh liệt, nhưng Thế Minh hội vẫn chỉ lặng lẽ rút dần người đi, hết đoàn này đến đoàn khác lặng lẽ trở về thành phố H, những bang phái khác của đất J hoàn toàn không phát giác. Nhưng đội Hồn và bang Thu Hồn đều chú ý đến, chỉ là không ai nói gì, muốn xem xem rốt cuộc Thế Minh định chơi trò gì. Cho đến khi Thế Minh lặng lẽ rời đi, đội Hồn cuối cùng cũng xác định được rằng cậu định từ bỏ thành phố j, trở về đất H.
Vì chuyện này, đội Hồn còn mở hẳn một cuộc họp, chúng bàn bạc nên tha cho Thế Minh hay tiếp tục truy giết. Cuối cùng đưa ra kết quả là – từ bỏ! Đất H là thiên hạ của Thế Minh, không dễ dàng ra tay, nếu Thế Minh hội đã trở về thì cũng không còn uy hiếp gì với bọn họ nữa, không cần thiết phải khiến cho tổ chức thêm tổn thất!
Trước khi rời đi, Thế Minh còn cố ý đến chào từ biệt ông cụ Kim Bằng và Thùy Linh.
Ông cụ nói: “Ông vốn còn định ở phố J thêm vài ngày, xem ra là không cần thiết nữa rồi. Vài ngày nữa ông cũng phải về phố T, sau này cháu phải cẩn thận hơn đấy. Nhớ kĩ, không có kẻ thù nào là mãi mãi, cũng không có người bạn nào là vĩnh viễn cả!”
“Vâng, cháu nhớ rồi!” Thế Minh nói: “Đợi qua khoảng thời gian này, cháu sẽ đến phố T tìm ông!”
“Được, định thế nhé!” Ông cụ Kim Bằng cười nói.
Tháng 11 năm 1998, Thế Minh cuối cùng cũng đã trở về thành phố H sau ba tháng. Cậu ngồi trên xe nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài, cảm thấy vô cùng cảm khái. Cậu thành công ở đất H này quá dễ dàng, trong lòng ít nhiều không khỏi có cái tự cao tự đại. Nhưng đến đất J rồi mới biết bản thân nhỏ bé đến nhường nào. Nếu không phải khi xưa cậu động lòng trắc ẩn mà cứu Thùy Linh, e rằng bây giờ cậu cũng chết dưới súng của đội Hồn rồi. Người tốt sẽ được báo đáp, xem ra các cụ nói đúng!
Người trong bang đều đã về thành phố H, cậu là người cuối cùng rời khỏi phố J. Trước hết là Thế Minh về nhà một chuyến, dưới nhà cậu có mở một quán tạp hóa nhỏ. Quán này là do thành viên đội Ám mở. Vì bây giờ thân phận của Thế Minh không phải dân đen bình thường, xã hội đen lại lắm mưu nhiều kế, nên cậu đã sắp xếp người bảo vệ cho bố mẹ từ lâu. Chiêu lấy người thân để uy hiếp, chiêu này Thế Minh dùng nhiều rồi sao cậu có thể không đề phòng cho được!
Thế Minh đi vào trong quán, anh em bên trong thấy là Thế Minh thì vội đứng dậy chào hỏi.
Thế Minh nói rằng không phải khách khí rồi hỏi: “Gần đây có tình hình đặc biệt gì không?”
Một tên thanh niên gầy gò nói: “Không có việc gì lớn cả, chỉ là khoảng thời gian trước thường có người lạ xuất hiện, đều bị các anh em đuổi đi rồi, gần đây thì không thấy nữa!”
Thế Minh nghe vậy thì yên tâm gật đầu, rồi lại dặn dò vài câu nữa mới lên trên nhà. Vào nhà cậu không thấy ai, cách bày trí không khác trước đó quá nhiều. Thế Minh đặt balo xuống, để lại một tờ giấy, nói với bố mẹ là cậu đã về, sau đó lại vội vàng rời đi.
Nhìn đồng hồ chắc Năm Ma sắp đến rồi, tuy Thế Minh không coi hắn là gì, nhưng vẫn phải chuẩn bị cho chu toàn kín kẽ.
Vừa xuống dưới nhà thì thấy Đông Thắng lái xe tới, bò ra cửa sổ xe hét lên: “Anh Minh, lên xe đi!”
Thế Minh thầm than một tiếng, bước qua nói: “Sao mày lại đến đây! Sợ hàng xóm không biết tao là xã hội đen à?”
Đông Thắng đỏ ửng mặt, nhớ lại Thế Minh từng nói không cho xe hay người của bang phái đến gần nhà cậu, bèn nói: “Anh Minh, lần sau em không thế nữa! À đúng rồi, Năm Ma sắp đến rồi, bây giờ còn cách trung tâm thành phố khoảng năm dặm!”
“Đến cũng nhanh đấy!” Thế Minh cười khẩy nói.
Đông Thắng nói: “Đúng thế! Vừa nghe thấy nhập hàng là đã vội chạy tới rồi.”
Thế Minh nghe vậy thì ngơ ra, lên xe hỏi: “Nhập hàng gì?”
Thế Minh vừa lái xe đi vừa cười nói: “Long chơi ác quá, nói là muốn xử lí Năm Ma cũng không thể dễ dàng tha cho gã được, sao cũng phải thó một lượng hàng của gã!”
Thế Minh ngồi trong xe cười lớn, thầm nói, Long đúng là toan tính chu toàn, đây quả thực là một ý kiến hay.
“Ồ, thế cũng được! Cũng xem như là kiếm thêm một nguồn thu nhập cho bang phái! Haha!”
Đông Thắng lái xe đến nhà nghỉ Bắc Hồ, nói: “Anh Minh, anh Long đặt phòng ở đây rồi, Năm Ma sắp tới rồi!”
“Ừm!” Thế Minh hỏi: “Anh Long đi đón Năm Ma rồi sao?”
“Đúng thế, nói là số hàng này cứ nhận trước đã rồi xử lí gã sau!”
Đông Thắng có chút không hài lòng: “Anh Minh, chúng ta làm vậy có phải hơi quá đáng không, dù sao chúng ta cũng đã kiếm được không ít hời từ phía gã, nếu cứ giải quyết gã như vậy thì vô đạo đức quá!”
Đông Thắng nói xong, thấy Thế Minh nghiêm mặt lại thì lại vội nói: “Anh Minh, không phải... ý em không bảo anh sai, chỉ là...”
Thế Minh ngắt lời Đông Thắng, nói: “Tao biết! Làm thế này là không hay, nhưng phải xem đối phương là người thế nào! Ba năm trước tao từng đến hang ổ của gã, ở đó có hơn mười người phụ nữ bị nhốt để làm thú vui cho chúng nó, Thùy Linh cũng nằm trong số đó. ”
Thế Minh như trở lại ba năm trước, cảm thán nói: “Lúc đó mày không nhìn thấy những ánh mắt tê dại, tuyệt vọng của mấy cô gái đó đâu, nếu không phải do còn nhập hàng từ gã thì tao đã chém gã từ lâu rồi, chứ chẳng phải đợi đến ngày hôm nay. Năm Ma có thể sống đến ngày hôm nay là quá tốt rồi, không phải nói đạo đức với gã làm gì!”
Sắc mặt Đông Thắng ảm đạm đi. Tuy cậu ta thấy Thế Minh nói có lí nhưng vẫn không thể hiểu vụ này Thế Minh được lợi lộc gì. Cậu ta vốn là một người thẳng tính, có rất nhiều khi không đồng tình
với cách làm của Thế Minh. Nhưng Đông Thắng không bao giờ nói ra, với Thế Minh cậu có một cảm giác tin tưởng mãnh liệt tuyệt đối theo bản năng, cho rằng tất cả những gì Thế Minh làm đều là đúng đắn, chỉ là thủ đoạn có hơi độc.
Đông Thắng ngại ngùng nói: “Anh Minh, anh đừng nói nữa, em hiểu rồi, dù sao thì em cũng nghe theo anh!”