Thế Minh mỉm cười nói: “Có rất nhiều chuyện cũng không phải tao muốn làm đâu, nhưng chúng ta đang ở trong giới xã hội đen. Cho dù có thấy một số người khiến mày chán ghét, chỉ cần họ còn giá trị lợi dụng thì chúng ta nên tươi cười tiếp đón, đến một ngày mà kẻ đó vô dụng thì đó cũng là ngày đen đủi của chúng! Cũng chỉ có như vậy chúng ta mới có thể sinh tồn, đừng quên, chúng ta đang lăn lộn trong giới xã hội đen, chúng ta là xã hội đen, đạo đức với chúng ta là một thứ xa xỉ!”
Đông Thắng không hiểu, nhưng vẫn gật đầu vờ như đã hiểu. Thế Minh cười cười không nói gì nữa. Có lẽ chính vì tính cách thẳng thắn có chút ngờ nghệch của Đông Thắng nên Thế Minh mới tin tưởng cậu ta nhất.
Đến phòng bao, bên trong anh em đã tụ tập đông đủ rất nhiều người, đều là những người đứng đầu các đảng. Thấy Thế Minh đã tới, mọi người vội đứng dậy. Phú Chí và An Quốc đều ở lại thành phố H trông coi, có một khoảng thời gian không gặp Thế Minh, kéo tay cậu suýt xoa, nói chuyện câu ra câu vào.
Lúc mọi người đang nói chuyện, có một tên đàn em bên ngoài vào báo: “Anh Minh, Năm Ma đến rồi!”
“Ừm!” Thế Minh cười với mọi người: “Ai “tiên phong” đây?”
Phạm Cường cười, nhìn mọi người, lớn tiếng nói: “Anh Minh, lần này giao cho em đi! Đã lâu rồi em không thử cái cảm giác giết heo, haha!”
Nói xong, cậu ta nhe hàm răng trắng bóng với Đông Thắng khiến Đông Thắng gầm gừ.
“Ừm, lát nữa nhìn ánh mắt tao mà hành động!” Thế Minh gật đầu nói.
Không lâu sau, cửa phòng bao đã mở ra, Năm Ma phải hơn một trăm cân, ục ịch bước vào, thấy Thế Minh thì cười lớn kéo cậu vào lòng: “Người anh em, chúng ta đã không gặp nhau một khoảng thời gian rồi, sắp hai năm rồi nhỉ! Haha!”
Thế Minh bị Năm Ma ôm chặt, một mùi thum thủm ập tới, cậu kìm nén sự khó chịu, và buồn nôn, cười nói: “Đúng thế! Sắp hai năm rồi! Mỗi một lần anh Năm đến em đều có việc. Hôm nay thành em này cạn một li để nhận lỗi!”
Nói xong, Thế Minh liền đẩy Năm Ma ra, rót một cốc bia uống sạch.
“Haha, người anh em hào sảng thật đấy!” Năm Ma cũng rót một cốc rượu, cười nói: “Nghe nói gần đây người anh em đã đi lăn lộn ở đất J, không biết nơi đó thế nào?”
Thế Minh kéo Năm Ma ngồi xuống, thấy phía sau hắn còn có hai người, tuy không quan tâm nhưng cũng thấy phiền phức: “Đất J tuy là tỉnh thành, nhưng ngoài cái lớn hơn đất H ra thì không có gì khác cả.”
Sau đó nhìn hai tên phía sau Năm Ma, nói: “Anh Năm, bảo mấy anh em của anh nghỉ ngơi đi, bên cạnh còn có các anh em đang ăn cơm, hai người họ có thể qua đấy dùng bữa cùng, làm quen với anh em của em tí!”
“Ờ...” Năm Ma có chút do dự, hai người này đều là cao thủ hắn bỏ ra một số tiền lớn để thuê về chỉ để bảo vệ cho sự an toàn của hắn, có hai tên đó ở bên cạnh đã quen rồi, để hai người họ rời đi thì hắn sẽ thấy bất an.
Thế Minh thầm cười khẩy, nhưng sắc mặt lại tỏ vẻ không vui: “Sao thế? Anh Năm chê chỗ này của em không đủ an toàn, sợ em hại anh à?”
Năm Ma nghe vậy vội nói: “Sao anh lại có ý này được! Người anh em nói nghe xa cách quá!”
Rồi quay lại nói với hai tên phía sau: “Chúng mày sang phòng bên cạnh đi, uống ít thôi biết chưa?”
Hai tên đó vui vẻ, vốn đi hơn hai tiếng xe đến đây đã đủ mệt rồi, giờ còn phải đứng sau Năm Ma nhìn hắn ăn cơm nữa thì chúng càng không dễ chịu. Nghe lời Năm Ma nói, bọn họ gật đầu không ngừng rồi lập tức biến mất, chỉ sợ Năm Ma sẽ đổi ý. Năm Ma thấy vậy chỉ biết lắc đầu.
Thế Minh bảo Năm Ma ngồi xuống bên cạnh mình, vừa uống vừa nói chuyện. Từ lúc vào phòng đến giờ, miệng Năm Ma không ngừng nghỉ chút nào. Từ vũ khí đến thuốc phiện, rồi từ thuốc phiện lại đến phụ nữ, nhắc đến phụ nữ hắn lại tràn đầy tinh thần, cười nói với Thế Minh:
“Người anh em, chú cứng nhắc quá! Bây giờ đã là thời đại nào rồi, dùng gái kiếm tiền nhanh hơn nhiều! Hơn nữa, bây giờ mấy ông mãnh làm quan có thèm tiền đâu, tặng mấy con đào cho chúng nó đảm bảo chú muốn làm gì cũng được! Haha!”
Thế Minh hỏi: “Anh Năm, em nhớ lần trước em thấy hơn mười người phụ nữ ở chỗ anh, bây giờ họ thế nào rồi?”
“Ồ... chú nói đám ấy à, bỏ từ lâu mẹ rồi, anh bây giờ đổi tốp mới rồi, haha!” Năm Ma đắc ý cười lớn.
Thế Minh trầm mặt xuống: “Năm Ma, anh còn nhớ cô gái lúc đó anh đã tặng tôi không?”
Năm Ma ngơ ra, thấy sắc mặt Thế Minh khác lạ, vội hỏi: “Người anh em sao thế? Có gì không ổn à?”
“Không có gì không ổn cả! Cô ấy rất tốt! Chỉ là tôi đã đồng ý sẽ trả thù cho cô ấy, mong anh tác thành cho!”
Năm Ma không hiểu, nghi hoặc hỏi: “Trả thù? Trả thù ai?”
Phạm Cường ở bên cạnh đứng dậy, đi đến phía sau Năm Ma, đặt tay lên vai hắn: “Mày nói xem có thể tìm ai được nữa! Đương nhiên chính là anh Năm đây rồi!”
Cuối cùng Năm Ma cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, muốn đứng dậy nhưng lại bị Phạm Cường giữa chặt, không thể cử động được. Hắn tức giận quay sang trợn mắt với Thế Minh: “Người anh em, chú có ý gì thế?”
Thế Minh chưa nói gì, Phạm Cường đã dùng sức, ấn nửa người Năm Ma xuống bàn, nói: “Mày vẫn chưa hiểu là có ý gì à! Tao nói mày nghe, hôm nay bọn tao không định để mày sống sót ra về! Mày có nghe rõ chưa?”
Nói xong, Phạm Cường lấy một chiếc đũa đâm xuyên qua huyệt thái dương của Năm Ma.
Năm Ma tức giận gầm lên một tiếng, lắc mạnh đầu, liều mạng né tránh. Tuy đũa của Phạm Cường không đâm trúng chỗ chí mạng nhưng nó lại đâm trúng má Năm Ma, thủng một bên má và làm gãy một chiếc răng hàm lớn. Năm Ma đau đớn tê tái, hắn rên rỉ, dùng hết sức đẩy Phạm Cường sang một bên, chạy về phía cửa với chiếc đũa đang đâm vào má.
Phạm Cường đỏ mặt, chuyện đơn giản như vậy mà cậu ta còn làm không xong, thầm chửi bản thân chết tiệt, đang định đuổi theo, thì có một tia sáng lóe lên trước mặt.