La ngẩng đầu nhìn Trung Vương, Trung Vương cười, con dao trong tay nhuốm đầy máu tươi.
“Hừ! Mày được lắm!” La rút khẩu súng sau eo ra, hơn chục tên đằng em đằng sau hắn cũng lần lượt rút súng ra.
Lúc này, khách khứa bên trong thấy cửa lớn không thể ra được, bèn ùn ùn kéo qua chỗ La, hắn bị vây chặt lại thì giận dữ quát: “Mẹ nó cút hết sang một bên!”
Nhưng không ai nghe lời hắn, càng lúc càng đông người chèn. La cảm thấy như thế rất bất lợi cho hắn, đang định cảnh cáo đám người ùn ùn chen chúc thì đột nhiên trước ngực cảm thấy lạnh toát, sức lực như bị rút cạn, tay đang cầm súng cũng bất giác buông lỏng ra.
Hắn cúi đầu xuống, một con dao găm rộng hai tấc đâm vào ngực hắn, hắn men theo con dao găm ngẩng đầu nhìn chủ nhân của nó, chỉ thấy một khuôn mặt vô cảm, một người phụ nữ có dung mạo bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
“Aaaaaaa.” La gầm lên một tiếng cuối cùng, đẩy người phụ nữ trước mắt ra quay lại nhìn đàn em của mình. Kết cục của chúng không khác mấy so với La, bị thành viên đội Ám trà trộn trong đám người giết từng tên một, có tên thậm chí còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã vô cớ hứng trọn một dao rồi lìa đời.
La ngã thẳng xuống đất, cơ thể vẫn còn đang giần giật co rút, mắt trợn trừng, nhìn từng người từng người một cứ bước qua người hắn, cuối cùng có một người ghé sát xuống mặt hắn, nói: “Mày sống dai thật đấy!”
Nói xong, người đó rút dao ra rồi đâm mạnh vào cổ hắn...
Thế Minh đưa mọi người lên cầu thang, đúng lúc bắt gặp có hai người hơn ba mươi tuổi đang đi xuống, thấy đám người Thế Minh thì ngơ ra, bập bẹ nói tiếng Việt: “Mấy người muốn làm gì?”
Thế Minh mặt mày hoảng loạn nói: “Bên dưới có người giết người! Mau chạy đi!”
Nói xong thì chạy lên tầng, mấy người đằng sau cũng chạy theo.
Hai người kia vội kéo Thế Minh lại: “Trên tầng là phòng riêng, mấy người không được phép vào.”
Thế Minh chửi: “Mẹ nó, lắm mồm thật đấy!”
Nói xong, nhanh chóng lấy khẩu súng giảm thanh màu đen ra, nổ một phát vào đầu tên đang kéo cậu lại. Kẻ đó không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã xuống đất. Tên còn lại thấy vậy vội lôi súng ra, lập tức có hơn mười khẩu súng chĩa vào đầu hắn. Kẻ kia thức thời, giơ hai tay lên, thầm nghĩ, xem ra đã bị đánh úp rồi, phải mau chóng báo cho đội trưởng mới được!
Lúc hắn cố gắng nói mấy lời để kéo dài thời gian, Thế Minh không muốn lãng phí thời gian. Cậu trực tiếp vẫy tay với mọi người, họ hiểu ý, hơn mười khẩu viên đạn gần như đồng thời bắn ra cùng một lúc, lập tức có một làn khói súng bay lên.
Lúc này, Trung Vương đã dọn sạch sẽ bên dưới, rồi cũng lên tầng hai, tập trung lại một chỗ với Thế Minh.
Thế Minh vội nói: “Trung Vương, xử lí tầng hai! Nhớ dọn sạch sẽ!”
Nói xong, thì dẫn năm người kia đi lên tầng ba. Sáu người lên đến nơi thì đi thẳng vào phòng làm việc bên trong cùng hành lang. Trung Vương đã điều tra rõ, căn phòng đó chính là phòng của tên cầm đầu đội Hồn ở đất J.
Tầng ba vô cùng yên tĩnh, những tiếng ồn ở tầng một dường như không truyền lên đến đây. Bọn họ cầm súng, cẩn thận đi về phía đó, không muốn đánh rắn động cỏ quá sớm. Vừa đi được một nửa, tiếng súng ở tầng hai đã vang lên, sau đó là hàng loạt những tiếng kêu hét, tiếng Trung, tiếng Việt, tiếng súng, tiếng kêu gào thảm thiết hòa trộn với nhau. Thế Minh thầm than, ra hiệu cho năm người kia, nhanh chóng chạy về phía gian phòng đó.
Quả nhiên, thành viên đội Hồn trên tầng ba nghe thấy tiếng súng ở tầng hai, lần lượt cầm vũ khí đi từ trong phòng ra, những người này đều là những cao thủ đã được huấn luyện, không chút hoảng loạn. Thế Minh gật đầu với năm người kia, đi nhanh đến trước cửa, giơ chân đạp cửa, nghiêng người đi vào.
Năm người Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ phía sau cầm súng bắn vào đám thành viên đội Hồn mới bước từ trong ra. Đối phương tuy đều là sát thủ, chỉ là năm anh em ngũ hành ra tay quá đột ngột, ngay lập tức đã có năm người ngã xuống. Mỗi một tên ngã xuống đều chỉ trúng một viên đạn, nhưng vì là vị trí chí mạng nên đã chết ngay tức khắc.
Người của đội Hồn biết đã bị đánh úp, những người vừa ra ngoài còn chưa kịp bắn phát súng nào, thậm chí còn chưa thấy rõ đối phương có mấy người đã vội rút vào trong phòng.
Năm anh em ngũ hành đứng thẳng tắp bất động trên hành lang, cầm súng trong tay, giống như năm bức tượng điêu khắc, nhưng đối với người của đội Ám mà nói, đây chính là năm tử thần.
“Pằng!” Một tiếng súng nổ vang lên, một thành viên đội Hồn vừa mới thò nửa cái đầu ra kêu lên một tiếng rồi lập tức ngã xuống, đỉnh đầu xuất hiện hai cái lỗ to bằng đầu ngón tay cái, máu bắn tung tóe trên bức tường trắng tạo thành những đốm đỏ đáng sợ.
Sau đó liền nghe thấy tiếng thở hổn hển và tiếng chửi rủa trong phòng, chỉ là bọn chúng nói tiếng Trung, năm người nghe không hiểu gì cả.
Kim nhìn Thủy, cười nói: “Này, kĩ thuật bắn súng của tao giờ thế nào?”
“Pằng!” Vừa nói xong, Kim đã nhanh chóng bóp cò, lại có một tên nữa kêu lên rồi lập tức ngỏm, đầu cũng bị đạn bắn xuyên qua.
Kim cười nói: “Lại một con “chim lợn” nữa! Hehe!” Nhìn vẻ đắc ý của gã, Thủy trợn mắt với vẻ chẳng mấy khâm phục, thậm chí còn có hằn chút kiêu ngạo.