Thế Minh đi vào phòng làm việc thì nhìn một lượt, cách bày trí ở đây theo phong cách Trung Hoa, đủ loại thư pháp và các bức họa treo trên tường, ở giữa có một bàn làm việc lớn. Một người trung niên khoảng gần năm mươi tuổi ngồi xuống bàn, tay cầm điện thoại, nhìn Thế Minh với vẻ mặt nghi hoặc.
Tay cầm súng của Thế Minh để phía sau lưng, cậu mỉm cười bước tới: “Không cần phải lấy làm lạ, tôi đến để nói chuyện với anh thôi!”
Thế Minh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với người trung niên, thản nhiên nói: “À đúng rồi, anh hiểu được tiếng Việt chứ?!”
Hắn đáp lại bằng tiếng Việt lưu loát: “Mày là ai? Đến đây để làm gì? Mày có biết bọn tao là ai không?”
Tên trung niên nghe thấy tiếng súng liền biết mọi chuyện không ổn, chỉ là Thế Minh vào đây quá nhanh, chỉ mới ấn máy gọi đi mà cậu đã vào rồi!
Hắn hỏi liên tiếp ba câu, Thế Minh khẽ gõ gõ tay lên đầu nói: “Thật là đau đầu mà, người của đội Hồn đâu có ngu như vậy! Anh nhớ rõ cho tôi, tên tôi là Lê Thế Minh, chắc anh cũng biết mục đích tôi đến đây rồi chứ!”
Hắn hiểu ra, cúi đầu không nói gì, bàn tay ở dưới bàn đang chậm rãi hướng về phía ngăn kéo. Thế Minh cầm khẩu súng trong tay, cười nói: “Nói thật, tố chất của đám sát thủ chỗ mấy người khá lắm, mấy lần suýt là lấy mạng tôi rồi. Tôi không biết là đắc tội gì với mấy người mà lại cứ muốn ép tôi vào chỗ chết như vậy!?”
Tên trung niên lặng lẽ kéo ngăn kéo ra, sắc mặt tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Không... không phải mày đã về thành phố H rồi sao, sao lại xuất hiện ở đây?”
“Hừ!” Thế Minh cười khẩy: “Quê hương mẹ đẻ của ba mươi sáu kế mà chưa đọc à? Có thời gian rảnh đọc sách nhiều vào, có ích cho anh đấy!”
Trong ba mươi sáu kế, cậu lấy chiêu đánh lạc hướng Dương Đông kích Tây trong Tam quốc diễn nghĩa để đấu lại với bọn người tàu. Lấy độc trị độc, lấy kế sách của nước nó trị người nước nó, về khoản này Thế Minh số hai không ai số một.
“Cảm ơn!” Hắn nghiến răng, nhẫn nhịn, vì tay hắn đã chạm được đến khẩu súng trong ngăn kéo rồi, hắn nhìn Thế Minh nói: “Xem ra mày muốn chiếm lĩnh đất M chắc cũng là giả nhỉ?”
“Ồ! Thông minh lên rồi đấy!” Thế Minh ngẩng đầu lên nói: “Tôi thật sự thấy tiếc cho anh, sao lớn tuổi như vậy rồi mà không ở TQ nghỉ hưu đi, chạy xa xôi đến nước S làm gì cho khổ? Nhưng cũng không sao cả, quan trọng là...” Thế Minh chợt giơ súng lên, bắn vào đầu hắn.
“Pằng!” Cơ thể hắn bay ngược ra sau, mắt trợn trừng, đến lúc chết hắn vẫn không hiểu tại sao Thế Minh đang nói chuyện lại tự dưng nổ súng. Chỉ thiếu một chút nữa, một chút nữa thôi là hắn đã giết được cậu rồi. Máu tươi chảy ròng xuống từ trán của hắn, tay hắn vẫn nắm chặt khẩu súng màu xám.
Thế Minh ngồi xuống ghế lắc lắc đầu, nói tiếp: “Quan trọng là anh không nên chọc giận tôi, tôi đã từng nói rồi, ai mà cản đường tôi thì tôi sẽ tiêu diệt kẻ đó. Đội Hồn mấy người cũng không phải ngoại lệ, chọc giận tôi thì ba chữ Lê Thế Minh này sẽ luôn là ác mộng của mấy người!”
Nói xong, Thế Minh đứng dậy, thong dong đi ra ngoài cửa, ra đến cửa, cậu dừng lại, quay lại nhìn tên trung niên đang ngã dưới đất nói: “Đừng nghĩ chúng tôi là kẻ ngu!”
Thế Minh ra khỏi phòng, năm người kia vẫn đứng nguyên ở ngoài hành lang, chỉ là dưới đất đã có hơn mười cái xác nữa. Thế Minh nhìn một lượt, nói: “Bên trong giải quyết êm xuôi rồi, chúng ta đi thôi!”
“Được!” Năm người đáp một tiếng, lần lượt lấy lựu đạn ở eo ra bước về phía trước. Mỗi khi đi qua một căn phòng họ đều sẽ ném một quả vào bên trong, tiếng nổ đinh tai nhức óc lập tức vang lên, có vài thành viên đội Hồn bị nổ trúng, khắp người toàn vết thương nhưng vẫn chạy ra ngoài, vừa thò đầu ra thì ngã tại chỗ.
Năm người dọn dẹp nốt ở tầng ba, Thế Minh đi xuống dưới cầu thang, tầng hai vẫn còn đang chiến đấu. Số lượng người ở đây nhiều hơn so với số lượng mà Trung Vương thu thập được, hai bên bắt đầu hỗn chiến trong các gian phòng, dao súng đủ cả, dưới đất có không dưới hai mươi người đã ngã xuống.
Trung Vương và hai tên đàn em đang dùng dao găm để chiến đấu với một tên to cao cầm kiếm, Thế Minh nhìn đồng hồ, lớn tiếng nói: “Trung Vương, mau dùng súng giải quyết đi! Không còn thời gian nữa rồi!”
Thế Minh đổ mồ hôi đầy đầu, thầm than, đạn mang tới đã dùng hết từ lâu rồi, dùng đến dao cũng là bất đắc dĩ mà thôi, những người khác đa số cũng đều vậy, đều đã hết đạn rồi, lúc mới bắt đầu thì cũng dùng súng đấy.
Trung Vương hét lên: “Anh Minh, em hết đạn rồi... mẹ nó!” Chỉ hơi phân tâm một chút mà cậu ta đã bị dao của đối phương sượt trúng, cậu ta chửi một tiếng rồi lại lao vào đánh nhau.
Thế Minh bước về phía trước, lấy súng ra bắn vào kẻ địch, nhưng bốn người trong trận hỗn chiến di chuyển liên tục, cậu cũng không nắm chắc sẽ bắn trúng đối phương, hét lớn: “Tránh hết ra cho tao!”
Ba người Trung Vương nghe vậy thì vội tránh sang một bên, tên to cao kia tuy không biết lời Thế Minh nói có ý gì nhưng cũng đoán được đại khái, hơn nữa hắn đoán thân phận của cậu có vẻ không tầm thường, hắn định sẽ một sống hai chết cùng với Thế Minh.
Tên đó tiếp tục tấn công và dính lấy đám người Trung Vương, khiến Thế Minh không tài nào nhắm chuẩn để nổ súng. Hắn nhìn thấy cách Thế Minh không xa, bèn gầm hét lên một tiếng, vung tay thật mạnh, con trong tay nhanh như chớp bay về phía bụng Thế Minh.
Thế Minh vốn tưởng rằng chí ít hắn sẽ tìm cách chạy trốn, không ngờ lại ném vũ khí duy nhất để giết cậu, cậu né sang một bên theo bản năng nhưng không nhanh bằng con dao đang phi tới. Thế Minh chợt thấy chỗ xương sườn lạnh toát, sau đó là một cơn đau đớn cắt da cắt thịt khiến người ta không thể nào chịu đựng được. Thế Minh không cần nhìn cũng biết mình đã bị chém trúng, cậu nghiến răng nổ liên tiếp ba phát súng về phía hắn.
Tên đó nở nụ cười dữ tợn, tựa vào tường rồi chậm rãi khuỵu xuống, nhưng mắt vẫn trưng trưng nhìn Thế Minh chằm chằm, sự nuối tiếc hiện lên trong mắt hắn.