Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 90 - Ngô Bán Tiên

“Haha, lại kiếm được trăm ngàn rồi.”

Ông lão lập tức thay đổi thái độ, lấy tờ tiền ra nhìn, cười không ngậm miệng được, nhưng cô bé kia lại bình tĩnh, nhìn ông ta nói:

“Ông nội, cháu đã bảo bao nhiêu lần rồi, sao ông lại tái phạm?”

Ông lão cười lớn, cất tiền đi, nói với cháu gái:

“Vân à, ông thật sự không uổng công nuôi dưỡng cháu mà, mới có mười tuổi mà đã nhìn được nửa đời trước của người khác rồi, sau này chắc chắn là một nhân tài xuất chúng.”

Cô bé tên Vân “hừ” một tiếng, nói: “Mấy cuốn sách xem tướng đó có gì khó hiểu đâu chứ, dễ như trở bàn tay. Hứ, rõ ràng là ngày trước ông không chịu học đàng hoàng, còn không biết ngại mà nói nữa!”

Hóa ra người có bản lĩnh thật sự trong hai ông cháu lại là cô bé đó, cô bé tên Vân xem được vài phần tướng mệnh của Thế Minh rồi tìm cơ hội nói cho ông nội.

Ông lão kia hiển nhiên là rất yêu thương cô bé này, bị cô nhóc nói thế cũng không để ý, cười nói: “Cháu đừng có xem thường mấy cuốn sách mà ông bảo cháu xem, đó toàn là sách quý của tổ tiên của ta lưu truyền lại đấy, may là cháu có tài về tướng số này, có thiên phú về tướng học, nếu đổi lại là người bình thường, haha, ví dụ như ông đây chẳng hạn, cả đời này cũng không học nổi!”

Vân phì một bãi nước miếng, quay đầu nhìn về phía con hẻm, không thấy bóng dáng Thế Minh đâu nữa, cô bé quay lại nói: “Ban nãy ông nói anh ta gặp nguy hiểm gì đó là thế nào?”

Ông lão cười nói: “Đương nhiên là ông lừa cậu ta rồi, nhưng cháu thấy tiền đồ của cậu ta thế nào, thật sự có tai hoạ sao?”

Vân lắc đầu, nói: “Cháu chỉ mới hiểu về xem tướng trong quá khứ, còn tương lai cũng chỉ mới tiếp xúc đôi chút, nói không chuẩn được!”

Ông lão gật đầu nói: “Đúng vậy, quá khứ đều đã chắc chắn, không thể thay đổi được, đương nhiên là dễ xem, còn tương lai thì vẫn có biến số, đây là cảnh giới cao nhất của tướng học, nào có dễ như vậy.”

Vân nhún nhún vai, cùng ông nội đi về phía trước, nói: “Nhưng theo như những gì cháu biết, vận mệnh của người ban nãy vô cùng kì lạ, đó là loại số phận khó đoán nhất được ghi vào sách tướng - “loạn mệnh”, rất hiếm gặp.”

"Mặc kệ cậu ta, dù sao tiền tới tay, nào, ông dẫn cháu đi ăn một bữa..."

Sau đó ông ta thản nhiên cười, vẻ mặt lại xuất hiện khí chất thần tiên như khi nói chuyện với Thế Minh, nói: "Ngô Bán Tiên ông đây lấy tiền của người khác tiêu xài giùm họ, lấy tiền của người giàu chia cho người nghèo, ông cầm tiền của cậu ta, sau đó đưa cho người cần nó, đây mới là hành vi đúng đắn.” Nói xong liền kéo Vân vào một tiệm cơm.

Vân ngơ ra, hơi khinh bỉ nói: "Ông, ông nói lời này thật đúng là..."

“Aa!”

Cô bé còn chưa dứt lời, chợt thấy ánh mắt Ngô Bán Tiên sáng rực lên, ông ta bước ra ngoài, chắn một người phụ nữ mập mạp đeo đầy bạc ở giữa đường, nghiêm mặt nói: "Này cô, ta thấy sắc mặt cô trắng bệch, ấn đường biến đen, bước chân khập khiễng, e là có chuyện không ổn! Hay là tôi xem cho cô một quẻ, thế nào?”

Vân cạn lời, lại thấy ông nội không ngừng nháy mắt với mình, đành phải đi qua đó, giả bộ đáng yêu ngây thơ nhìn kỹ tướng mạo của người phụ nữ mập mạp giàu có kia.

Thế Minh đi trên đường không có mục đích, cậu ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện sắc trời đã tà tà hoàng hôn.

Nghĩ thầm: "Sao anh Lỗi còn chưa tới nữa.”

Ánh chiều tà rọi xuống, phía chân trời như rực lửa, cũng kéo bóng của cậu ra thật dài. Lúc này đã là giờ cơm tối rồi.

Thế Minh nghĩ thầm: Cho dù đất J gặp nguy hiểm, mình cũng không rửa tay gác kiếm được, dù sao ở trong giới xã hội đen nào có thể tránh được nguy hiểm, nếu như chỉ mới gặp phải phiền toái liền muốn lùi bước, vậy về sau sao mà lớn mạnh cho được?

Thế Minh đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên ngay lúc này, có một tiếng kêu hoảng hốt vang lên cách cậu khoảng trăm mét:

“Ai da!”

Thế Minh ngẩn ra, qua qua nhìn, chỉ thấy một già một trẻ từ bên phải chạy qua, không phải là hai ông cháu ban nãy đã xem tướng cho cậu lúc ban ngày sao? Lúc này thấy cô bé kia thì không có vấn đề gì, nhưng ông lão lại thở hồng hộc, nào còn chút dáng vẻ cao nhân nào nữa?!

Thế Minh tiến tới, chặn trước mặt bọn họ, nói:

"Hai người làm sao vậy?”

Ngô Bán Tiên sốt ruột chạy đi, bỗng lại có người xuất hiện trước mặt, ông ta giật mình, nhìn kĩ lại, lại là tên ngốc lúc chiều vừa bị mình lừa, lúc này mới yên tâm, nhìn về phía sau, nhưng phía sau lại rất yên tĩnh, ngay cả bóng người cũng không có.

Biết rằng không có người rượt đuổi, ông ta thở dài một hơi, dừng bước lại, nói với cháu gái Vân:

"Vân, đừng chạy nữa, xem ra người kia không đuổi theo đâu.”

Vân há to miệng thở dốc, nhưng trên tay lại cầm một cây kẹo mạch nha hình heo con, xem ra cô bé vô cùng yêu thích thứ đồ ngọt này, nghe Ngô Bán Tiên nói, cô bé lại chạy về phía trước một đoạn, lúc này mới ngừng lại, thở hổn hển.

Không ngờ lại nghe cô bé Vân lớn tiếng oán giận nói: "Tại ông cả đấy, lừa cái người phụ nữ mập kia còn chưa đủ, lại cứ đi xem cho cái cô gái kia, cháu đã sớm nhìn ra rồi, người đó rất thông minh, làm sao mà bị chúng ta lừa được?"

Ngô Bán Tiên cả giận nói: "Thế mà cháu lại không nói sớm, khiến ông bị cô ta tát một cái, đến bây giờ còn đau. Nếu không phải ông là quán quân chạy trốn lâu nay thì bây giờ đã..."

Lời còn chưa dứt, bỗng nghe thấy tiếng quát vang lên xung quanh đó: "Lão lừa đảo, ông chạy đi đâu!"

Bọn họ sợ hãi, bóng người xanh từ bên đường lao tới, phía sau còn có hai người đàn ông to cao lực lưỡng và một đám người mặc áo đen.

Lê Thế Minh ở bên cạnh nghe lời bọn họ nói, lờ mờ phát hiện cậu cũng bị hai người họ lừa rồi thì phải, lúc này, một tiếng nói ngạc nhiên và vui mừng của một cô gái vọng tới, sau đó, cô gái này đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Một lát sau, Lê Thế Minh ngơ ra, chỉ thấy cô gái kia mặc một chiếc áo màu xanh lá, bên hông đeo một cái chuông vàng nho nhỏ, tiếng chuông thanh thúy.

Giờ phút này trên mặt cô tràn đầy ý cười, không thèm nhìn đến lão già Ngô Bán Tiên nữa, đôi mắt sáng chỉ nhìn Lê Thế Minh, khẽ cười nói: "Anh, hóa ra anh ở đây à, tìm anh cả buổi rồi.”

Cô gái kia chính là Thùy Linh.

Bình Luận (0)
Comment