Thế Minh vui vẻ, lập tức tiến lên vẫy tay: “Sao Linh lại đến đây rồi?” Đặng Tâm Lỗi cũng đi theo, kiểm tra Thế Minh một lượt, phát hiện vết thương đã được băng bó qua, cũng không có gì nghiêm trọng cả nên yên tâm hơn.
“Minh, ban nãy hỗn loạn quá, thấy cậu thoát được rồi thì tôi đã lập tức liên lạc cho ông lớn, mong ông điều người qua tiếp ứng cho cậu, không ngờ lại bị cô chủ nghe thấy nên đòi đi theo.”
Đặng Tâm Lỗi nói qua về những chuyện xảy ra sau khi Thế Minh rời khỏi chiến trường.
“Ừm, nghe nói anh gặp nguy hiểm, em lo lắng nên đã theo anh Lỗi đến đây.” Thùy Linh cười nói. Đang nói, cô đột nhiên hét lên: “Lão già lừa gạt kia, ông đứng lại cho tôi!”
Hai người quay lại nhìn, hóa ra Ngô Bán Tiên và Vân đang định nhân lúc mọi người không chú ý mà chuồn đi nhưng lại bị Thùy Linh phát hiện ra.
Thấy Thùy Linh nổi giận, Thế Minh ngỡ ngàng, vội dừng bước, nói: “Đợi đã, hai người họ làm gì khiến em giận à?”
Vừa rồi Ngô Bán Tiên đã bị Thùy Linh bóc mẽ rồi giày vò một phen, giờ khó khăn lắm mới có người ra mặt cho mình, ông ta nào chịu bỏ qua, nhân cơ hội cầu cứu Thế Minh vội nói:
“Chàng trai, cậu phải cứu tôi. Ban nãy ở bên thị trấn, tôi có lòng tốt tính một quẻ cho cô gái này, không ngờ cô ấy lại không chịu nghe sự thật, trái ý có tí thôi mà cô ấy đã ra tay với hai ông cháu tôi rồi...”
Thùy Linh giận dữ nói: “Vớ vẩn, đồ lừa đảo này, bịp bợm, lừa gạt tiền của người ta, bây giờ còn dám quay sang vu oan cho tôi, thèm đòn à!”
Nói xong, cô siết chặt tay lại định đánh, Thế Minh vội nói: “Linh, đợi đã.”
Thế Minh không nhẫn tâm với ông già và cô nhóc này lắm, cuối cùng cũng đứng ra, chặn trước mặt hai ông cháu, nhìn cô nói: “Bọn họ cũng không phải kẻ gian kẻ ác gì lắm, sao phải gây khó dễ cho họ làm gì, hay là thôi đi?”
Thùy Linh “hừ” một tiếng, xua tay, khoanh tay trước ngực nói: “Vậy sao anh không hỏi ông ta xem rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thế Minh cũng cảm thấy khó hiểu, liền quay sang hỏi Ngô Bán Tiên, ban đầu ông ta còn muốn phân trần đúng sai, không ngờ Thùy Linh đứng bên cạnh lại mỉa mai nói ra mấy điểm mấu chốt, dần dần, Thế Minh đã hiểu ra mọi chuyện.
Nói ra cũng trùng hợp, Thùy Linh theo Đặng Tâm Lỗi đến đón Thế Minh, kết quả lại gặp được hai ông cháu này ở chỗ đã hẹn nhau trên thị trấn. Hóa ra sau khi Ngô Bán Liên lừa được một khoản tiền của người phụ nữ mập kia thì vẫn còn tham lam muốn kiếm thêm, thấy quần áo, trang sức của Thùy Linh có vẻ quý giá, ông ta không màng đến sự ngăn cản của Vân, đuổi theo.
Nhưng Thùy Linh rất thông minh, nào có bị vài ba câu nói của ông ta lừa. Lúc mới đầu vì Vân xem chuẩn nên nói những điều trong quá khứ của Thùy Linh rất chính xác. Nhưng Thùy Linh cứ hỏi chi tiết, Vân đứng bên cạnh lại không tiện nói cho Ngô Bán Tiên, ông ta liền tự bịa ra, rồi bị cô nhìn ra sơ hở, cô nắm đọc thóp lừa đảo thì tức giận, bèn ra tay dạy dỗ một phen cho hai kẻ lừa đảo này.
Ngô Bán Tiên thấy tình hình không ổn, không ngờ lại dây vào một rắc rối lớn, liền chạy đi. Thùy Linh vốn muốn nhanh chóng đến chỗ Thế Minh nên không đuổi theo, mới để ông ta chạy đi. Không ngờ ông ta số đen đủi, nghĩ rằng chạy ra khỏi thị trấn thì Thùy Linh vẫn sẽ còn đuổi theo mình nên bèn lén lút quay trở lại thị trấn, nhưng lại không thể nắm rõ phương hướng, không ngờ Thùy Linh hoàn toàn không có ý định đuổi theo mà tiếp tục ở lại trong thị trấn tìm Thế Minh.
Giờ thì lại tình cờ chạm mặt nhau, quả là oan gia ngõ hẹp, Thùy Linh thấy hai kẻ lừa đảo này vẫn còn xuất hiện trước mặt mình thì càng tức hơn, sau đó đã xảy ra những chuyện như phía trên.
Thế Minh ngơ ngác một lúc, nghe đầu đuôi câu chuyện một lúc lâu vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
Sau đó nhìn chằm chằm Ngô Bán Tiên nói: “Vậy chuyện mà ông nói tôi sắp gặp đại nạn lúc sáng cũng là giả sao?”
Ngô Bán Tiên đảo mắt, còn chưa nói gì, Thùy Linh đứng bên cạnh đã không kìm nén được mà bật cười: “Hóa ra anh cũng mắc câu của ông ta à!”
Thế Minh xấu hổ, bình tĩnh lại, nhớ lại những lời ông già nói với cậu, rồi cũng tự cảm thấy nực cười.
“Haha, không ngờ Lê Thế Minh này cũng có một ngày bị lừa, hahahaha.” Thế Minh càng nghĩ càng thấy buồn cười rồi tự cười lớn.
Ngô Bán Tiên sợ hãi, chẳng lẽ đầu óc của chàng trai này thần kinh có vấn đề rồi à? Thần kinh có vấn đề cũng không sao cả, nhưng cô gái bên cạnh này đây mới là một người đáng gờm, mà hai người họ còn quen biết nhau đấy. Ông ta lớn chừng này tuổi rồi mà cô nhóc này cũng không biết kính lão yêu trẻ, nói đánh là đánh ngay được. Ngô Bán Tiên nhớ lại dáng vẻ tức giận của cô ban nãy mà vẫn còn thấy sợ hãi.
Một lúc lâu sau tiếng cười của Thế Minh mới bé dần đi, giọng nói có chút hụt hơi nói với Thùy Linh: “Bỏ đi, bỏ đi, vốn em với anh Lỗi đến cũng là để tìm anh mà, bây giờ đã tìm được anh rồi thì cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. Không cần gây khó dễ cho ông ta nữa, chúng ta đi thôi, haha.”
Đặng Tâm Lỗi thấy vậy, cuối cùng cũng lên tiếng: “Cô chủ, ông lớn vẫn còn đang đợi Minh, bây giờ cậu ấy cũng đang bị thương, lúc chúng ta ra ngoài tuy rất kín đáo, nhưng nơi này mới vừa xảy ra một trận chiến lớn, không thể ở lại lâu được.”