Không ngờ còn chưa nói xong ông ta đã lập tức nghẹn lời, Vân có chút ngỡ ngàng, nhìn về phía trước, cũng giật mình.
Chỉ thấy có vài người đứng đó, người đứng trước là một thiếu nữ thanh tú xinh đẹp, mặc một bộ đồ màu xanh lá, chính là Thùy Linh đã khiến bọn họ chịu không ít khổ cực, mà người đứng bên cạnh Thùy Linh là một ông cụ, mặc một bộ đồ tập võ rộng rãi, gương mặt trông rất uy nghiêm, không thể nhìn ra được sắc mặt của ông. Bên cạnh còn có mấy người mặc đồ đen, đeo kính râm, vừa nhìn đã biết không phải người dễ dây vào.
Ngô Bán Tiên cười gượng hai tiếng, vội nói: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi...”
Lúc nói thì ra hiệu ánh mắt với Vân, tuy cô bé còn nhỏ tuổi nhưng lại rất nhanh nhạy, lập tức hiểu ý, hai người đang định quay người lại chạy đi.
Nhưng có vẻ cô gái này không định cho bọn họ rời đi, ra hiệu với mấy tên mặc áo đen ở phía sau, bọn họ lập tức bao vây hai ông cháu lại.
Trán Ngô Bán Tiên đổ đầy mồ hôi, biết cô gái trước mặt này không phải người bình thường, lúc này ông ta thật sự không biết làm gì mới phải, liền tỏ ra khổ sở nói:
“Cháu gái à, hôm đó là ông sai. Ài! Để ông trả lại tiền cho cháu! Cháu đại nhân đại lượng, bỏ qua cho bọn ta đi!”
Thùy Linh nhíu mày, từ sau khi Thế Minh bị bắt đi, tâm trạng cô vô cùng không tốt. Lúc này nhìn sắc mặt cô có vài phần tiều tụy.
Cô trừng mắt nhìn Ngô Bán Tiên, nói: “Ai đòi tiền của ông, tôi hỏi ông vài câu, ông trả lời thành thật cho tôi.”
Ngô Bán Tiên lập tức nói: “Cháu cứ hỏi đi, ông biết sẽ trả lời hết. Không biết cháu muốn hỏi về tài vận hay thọ mạng, hay là muốn hỏi nhân duyên? Đây đều là những bản lĩnh nằm lòng của ông, nào nào nào, để ông xem cho cháu...”
Ông ta càng nói càng trơn tru, không ngờ đột nhiên lại cảm nhận được Vân đứng bên cạnh đang không ngừng kéo áo mình, ông ta khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
Vân đổ mồ hôi không ngừng, trợn mắt với ông ta, rồi cười hối lỗi với Thùy Linh: “Ừm... chị gái xinh đẹp ơi, chị muốn hỏi chuyện gì thế?”
Thùy Linh im lặng một lúc, nói: “Ban nãy hai người xem tin tức kia rất lâu, nghĩ ra những cái gì rồi?”
Ngô Bán Tiên và Vân nhìn nhau, nói: “Không, không có gì. Chỉ là trùng hợp đi ngang qua, thấy trên màn hình có chiếu vụ đánh lớn như vậy thì dừng lại xem thôi.”
Thùy Linh lại im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy lúc đó... lúc đó hai người nói anh ấy gặp nguy hiểm...”
Ngô Bán Tiên ngơ ra, lập tức hiểu ý, nói: “Cháu đang nói đến chàng thiếu niên Lê Thế Minh kia à?”
Thùy Linh không ngờ là bọn họ còn biết tên của Thế Minh, bèn gật đầu nói: “Sao vậy, vậy theo ý của hai người, liệu anh ấy có nguy hiểm không?” Gương mặt cô quan tâm.
Ngô Bán Tiên và Vân không biết những chuyện xảy ra sau đó, cũng không biết Thế Minh đã bị bắt đi, hai người đồng thời lắc đầu.
Ngô Bán Tiên cười cười, vuốt chòm râu dài nói:
"Cháu đừng sốt ruột, tuy ông nói chàng trai đó gặp nguy hiểm, nhưng từ tướng mặt xem thì chắc chắn cậu ấy không phải người đoản mạng, điều này thì cháu có thể yên tâm, ông dám chịu trách nhiệm về những gì mình nói.”
Thùy Linh nghe vậy thì liền vui mừng, còn muốn nói gì đó nữa nhưng lại đột nhiên mất hứng, xua xua tay nói: “Được rồi, cảm ơn ông, hai người đi đi!”
Thùy Linh đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt thay đổi, cô không nói gì nữa, đứng ngây ra tại đó, ông cụ đứng bên cạnh từ đầu đến cuối cũng không nói gì.
Ngô Bán Tiên còn đang nghĩ không biết cô gái này còn có vấn đề kì lạ gì nữa thì chợt bị Vân kéo một cái, thấy cô nhóc nháy mắt, ông ta mới tỉnh táo lại, họ liền rời đi, Thùy Linh và những người bên cạnh cô cũng không cản lại.
“Ông ơi, liệu anh ấy có sao không?” Vừa dứt lời, Thùy Linh cười như khóc, nụ cười có vài phần chua xót, cô cũng không biết mấy ngày qua cô đã hỏi câu này bao nhiêu lần rồi.
Ông cụ được Thùy Linh gọi là “ông” chính là đại ca Bắc Đạo Môn – Hoàng Kim Bằng, ông vừa bất lực vừa đau lòng nói: “Chắc chắn là cậu ấy sẽ không sao đâu.”
Thùy Linh nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở ra, ánh mắt có vẻ cầu xin, nhìn ông cụ Kim Bằng nói: “Ông ơi, cháu muốn đi thăm anh ấy.”
Ông cụ Kim Bằng lập tức lắc đầu nói: “Không được.”
Thùy Linh cầu xin: “Bây giờ anh ấy sống hay chết còn không biết, cháu... cháu thực sự không thể làm ngơ được!”
Ông cụ Kim Bằng khẽ thở dài một tiếng, nói: “Ông chỉ sợ cháu sẽ làm bừa nên vẫn luôn canh chừng cháu. Bây giờ Thế Minh không phải ở trong bệnh viện mà là đang ở trong tay quân đội.”
Nói đến đây, giọng nói của ông cụ cũng có vài phần tiếc nuối, ông khẽ nói: “Linh, cháu tin cậu ấy, tin vận mệnh, nhất định cháu với cậu ấy còn có thể gặp lại.”
Thùy Linh đứng ngơ ra tại đó, một lúc lâu sau mới nói: “Nhưng mà, nhưng lần này anh ấy gây ra chuyện lớn đến thế, ông ơi, cháu sợ, lỡ anh ấy bị giết thì sao... Ông ơi, cho dù ông không có cách nào để đưa anh ấy ra thì ông cũng cho cháu đi gặp anh ấy đi, được không?”
Kim Bằng nhíu mày, lắc đầu nói: “Linh, cháu tỉnh táo một chút, bình thường cháu đâu có hồ đồ như vậy. Bây giờ Thế Minh ở trong tay quân đội không phải một chuyện xấu. Nếu là bình thường thì bây giờ cậu ấy sẽ ở trong đồn cảnh sát, sau đó bị xét xử rồi đi vào tù, đây mới là lưu trình bình thường. Tuy lần này chuyện rất ầm ĩ, cũng rất nhiều người thiệt mạng, nhưng có ầm ĩ thế nào cũng không thể ầm ĩ đến bên quân đội mới phải. Hơn nữa đến cả ông cũng không nghe ngóng được tin tức gì. Ông e là bên quân đội có người muốn gặp cậu ấy, nên tạm thời cậu ấy sẽ không sao đâu!”
Thùy Linh vô thức cắn môi đến nhợt đi, một lúc sau cũng không thấy cô có phản ứng gì.
Kim Bằng đều thấy rõ, cũng có chút đau lòng, khẽ xoa đầu cô, nhỏ giọng an ủi: “Không sao đâu, đừng lo, ông sẽ tiếp tục nghe ngóng.”
Thùy Linh lặng lẽ gật đầu, không nói gì nữa.