Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 95 - Tỉnh Trong Căn Phòng Trống

Giữa tháng 12 năm 1998, tại bệnh viện Quân đội.

Thế Minh đang nằm trên một chiếc giường đơn trong một căn phòng kín hoàn toàn với diện tích chưa đầy hai mươi mét vuông. Đã hai mươi ngày kể từ khi cậu bị thương và hôn mê. Trong thời gian này, chỉ có Lưu Đức Hân đến thăm cậu vài lần. Mỗi lần ông ta đến đây đều cảm thấy tiếc nuối, nhưng ông ta vẫn có ấn tượng tốt với Thế Minh, thấy dáng vẻ hiện giờ của cậu thì rất khó chịu.

Thế Minh chìm đắm trong bóng tối, những gì trải qua trước kia hiện lên trong tâm trí cậu.

“Từ nhỏ tôi đã là một đứa bé ngoan ngoãn, con một trong nhà, thông minh lanh lợi, người lớn gặp tôi đều nghĩ sau sẽ trở thành nhân tài học thức. Khi đi học, tôi không cần quá cố gắng, thành tích vẫn có thể xếp hàng đầu trong lớp. Nhưng trên thực tế, tôi là một con người có khát vọng, hay có thể nói là dục vọng, tôi luôn có một mong muốn đó là tôi phải mãi mãi xếp thứ hạng số một! Cuối cùng tôi đã làm được, ngày nào tôi cũng cố gắng học tập, xếp hạng nhất ở toàn lớp, toàn khóa, thậm chí là toàn thành phố, được bố mẹ và thầy cô khen ngợi. Lên cấp hai, tôi càng cố gắng hơn, nhưng lúc này không còn giống như tôi hồi tiểu học nữa. Có kẻ khốn! Có rất nhiều kẻ khốn lúc nào cũng bắt nạt tôi. Vì tôi luôn lẻ loi? Vì tôi học tốt? Chẳng lẽ cố gắng học tập cũng sai sao? Chẳng lẽ kẻ khốn lúc nào cũng có thể bắt nạt người khác sao? Nếu đã không có ai trả lời tôi, vậy được, hãy để tôi làm kẻ khốn! Không vì gì khác, chỉ vì tôn nghiêm, tôi thà rằng làm kẻ khốn cả đời! Sự bắt đầu của bóng đêm trong tôi được mở sang một cánh cửa mới. Càng về sau tôi càng nhận ra tôi chính là một thiên phú làm kẻ khốn. Rất nhiều chuyện rõ ràng trong mắt tôi nhưng người khác có nghĩ cũng không thể nghĩ tới. Tôi thành lập băng đảng, tôi buôn thuốc phiện, tôi giết người, chưa đến một năm tôi đã trở thành một tên đàn anh truyền kì trong giới xã hội đen mà khiến người ta nể phục nhất thành phố. Dã tâm của tôi ngày một lớn hơn, tôi không chỉ muốn xưng vương xưng bá ở thành phố này nữa, tôi muốn làm đế vương của cái giới xã hội trên toàn tỉnh, toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới! Thế giới này không có công lí, lời tôi nói chính là công lí! Không ai có thể làm gì tôi, bây giờ không, về sau càng không, không ai có thể, không ai... không một ai... không một ai...”

Thế Minh chậm rãi mở mắt ra, xung quanh trắng toát một màu, trời là trắng mà đất cũng là trắng, tất cả đều là màu trắng, khiến Thế Minh cảm thấy như đã lên thiên đường. Nhưng cậu lập tức phủ nhận suy nghĩ này, cho dù cậu có chết thì cũng chỉ có thể xuống địa ngục, nào có chuyện lên thiên đường!

Thật hạnh phúc, mình vẫn còn sống! Thế Minh nằm trên giường, tự cười chế giễu bản thân, nhắm mắt lại cảm nhận về sức khỏe hiện giờ của mình lúc này, ngoài phần bụng và khớp hơi đau nhức một chút ra thì không có gì là không ổn cả. Xem ra lúc nào người xấu cũng sống lâu nhỉ!

Thế Minh muốn ngồi dậy mới phát hiện cổ tay của cậu đã bị còng lại ở giường. Tâm trạng Thế Minh liền rơi xuống đáy vực, đúng là cậu còn sống, nhưng cũng sắp chết rồi. Thế Minh thở dài, lặng lẽ nằm trên giường, không còn giãy giụa nữa, nghĩ về tình cảnh hiện giờ của mình. Nơi đây có lẽ là bệnh viện, không biết là có thể trốn ra được hay không. Lại nghĩ đến hai kẻ lừa đảo một già một trẻ mà cậu gặp được ở thị trấn, không biết là há miệng ngáp ruồi đoán bừa hay có bản lĩnh thật nữa, bói cậu ngày đó sẽ gặp nguy hiểm, cứ khuyên cậu quay đầu là bờ, xem ra là nói đúng rồi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút nhưng không có động tĩnh gì, không có một ai đi vào trong phòng, kể cả bác sĩ.

Thế Minh càng nằm càng cảm thấy không ổn, sao xung quanh còn không có một cái cửa sổ nào thế, kín mít vô cùng, yên tĩnh đến mức đáng sợ, cứ như là hoàn toàn cách li với thế giới bên ngoài vậy. Đây chắc chắn không phải một bệnh viện bình thường! Thế Minh thầm nghĩ, cảnh sát cũng coi trọng cậu quá rồi đấy, lại sắp xếp cho cậu cả cái nơi quỷ quái này. Không biết cậu đã hôn mê bao lâu rồi, chắc chắn là anh em trong bang đã lo lắng đến phát điên lên rồi!

Thế Minh ở trong phòng không biết ngày hay đêm, không có khái niệm về thời gian, có lẽ đã qua hai tiếng, mà cũng có thể là ba tiếng rồi... vẫn không có ai đi vào. Lúc một người bị nhốt ở một nơi xa lạ, kín mít, không thấy được ai, tinh thần sẽ rất dễ sụp đổ.

Thế Minh thực sự không chịu nổi nữa, hét lớn lên: “Có ai không?”

Giọng nói của cậu vang vọng khắp phòng, nhưng không có chút phản ứng nào. Thế Minh lại liên tục hét lớn, vẫn không có động tĩnh gì khác. Thế Minh rũ vai từ bỏ.

Không biết lại trôi qua bao lâu nữa, cửa phòng cuối cùng cũng được mở ra, một y tá mặc một bộ đồ trắng, sắc mặt vô cảm cầm một cái khay lớn đi vào, nhìn thấy Thế Minh nằm nghiêng trên giường mở to mắt nhìn mình, cô ta cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, đặt khay ở trên tủ gỗ nhỏ bên cạnh Thế Minh, xoay người rời đi.

“Này? Đây là đâu?” Thấy y tá định đi ra, Thế Minh vội hét lớn lên. Nhưng y tá làm như không nghe thấy, nhanh chóng đi ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại.

Ả khốn khiếp! Thế Minh thầm chửi một tiếng, một lúc sau, cậu gõ gõ đầu, không nghĩ những chuyện khác nữa, chẳng biết cậu còn sống được mấy ngày nữa, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy. Mở khay ra, hóa ra bên trong là thức ăn, Thế Minh đang thấy đói bụng, nhưng tay bị còng có hơi bất tiện, cậu vẫn cầm đũa lên rồi bắt đầu ăn.

Lại không biết trôi qua bao lâu nữa, Thế Minh cảm thấy mệt mỏi, nằm xuống ngủ.

Bình Luận (0)
Comment