Thanh niên kia giơ tay chào, lớn tiếng nói: “Báo cáo Thượng tá, sư đoàn trưởng, Lê Thế Minh đã được đưa tới!”
Người đàn ông mặc thường phục gật đầu, nói với người còn lại: “Này ông Hoàng, không nhìn ra ngoài đời còn trẻ hơn trong ảnh nhỉ! Haha, ai có thể tin cậu ta có thể thống trị được xã hội đen của cả một thành phố chứ? Hơn nữa còn có thể tạo ra một vụ việc lớn thế này ở hộp đêm Hỏa Hồng!”
Người mặc quân trang gật đầu tỏ vẻ tán đồng, quan sát Thế Minh với vẻ hứng thú.
Thế Minh bị hai người nhìn đến mức nổi hết cả da gà lên, cảm thấy hai người này không một ai là dễ dây vào cả, một nhóm một sói một hổ điển hình!
Thế Minh ho một tiếng, ngẩng đầu lên hỏi: “Hai người đưa tôi đến đây không chỉ để ngắm tôi thôi chứ?!”
Người mặc quân trang thầm khen cậu bạo gan! Cố ý nghiêm mặt lại nói: “Lê Thế Minh, đây không phải thành phố H đâu, cậu ở đây cũng không phải thân phận là đại ca xã hội đen đâu, nếu dám giở trò vênh váo với chúng tôi, lúc nào chúng tôi cũng có thể lôi cậu ra khỏi đây rồi bắn chết đấy!”
Thế Minh biết đối phương chỉ đang dọa mình, thân phận của hai người này không thấp, một người là sư đoàn trưởng, một người là Thượng tá, đưa cậu đến đây chắc chắn là có mục đích.
Cậu cười khẩy nói: “Tôi mà dễ sợ hãi như vậy thì tôi đã không là dân xã hội rồi! Ông cũng đừng có hở ra là lôi súng uy hiếp tôi, tôi gánh trên người không phải chỉ có một hai mạng người, bị xử bắn cũng là chuyện sớm muộn!”
Người trung niên mặc quân trang cười lớn: “Cậu cũng thú vị thật đấy!”
Sau đó quay sang nói với người còn lại: “Đây là chuyện nội bộ của mấy người, tôi cáo từ trước đây, không làm phiền nữa!”
Nói xong, ông ta đứng dậy đi ra ngoài.
Người đàn ông mặc thường phục thấy ông ta đã ra ngoài, nói với thanh niên: “Cậu cũng ra ngoài trước đi, khi nào có việc tôi sẽ gọi cậu! Đúng rồi, tháo còng tay ra cho cậu ta!”
“Rõ, Thượng tá!”
Người thanh niên kia giơ tay theo kiểu quân đội, tháo còng tay cho Thế Minh rồi đưa hai tên lính ra ngoài gác cửa.
Lúc này phòng làm việc chỉ còn lại Thế Minh và Thượng tá kia. Thượng tá cười nói với Thế Minh: “Ngồi đi!”
Thế Minh không biết rốt cuộc ông ta muốn làm gì, dứt khoát ngồi xuống đối diện ông ta.
Thượng tá đưa tay ra nói: “Tôi là Phan Khánh Anh, nghe danh cậu đã lâu!”
Thế Minh hơi cúi người xuống, bắt tay ông ta, khách khí nói: “Không dám, một nhân vật nhỏ như tôi sao có thể lọt vào mắt ông được!”
Thế Minh hiểu rõ người trước mắt này tuy chỉ là Thượng tá, nhưng thân phận không thấp, từ thái độ của sư đoàn trưởng ban nãy cậu cũng biết được chút ít.
Phan Khánh Anh quan sát Thế Minh: “Cậu biết có tất cả bao nhiêu người đã chết ở hộp đêm Hỏa Hồng không?”
Thế Minh im lặng, chắc là cũng không ít, chỉ riêng đội Hồn đã không dưới bốn mươi tên rồi!
Phan Khánh Anh lấy một xấp giấy tờ ra ném trước mặt Thế Minh, nói tiếp: “Tất cả có 112 người đã chết! Lê Thế Minh, cậu nghe rõ cho tôi, đây là hơn một trăm mạng người, cậu cũng to gan qua rồi đấy! Hơn nữa trong đó còn rất nhiều người TQ!”
Thế Minh đảo mắt: “Đám Tàu đó chẳng có ai tốt đẹp, tôi giết chúng cũng là trừ hại cho nước ta...”
“Đây không phải vấn đề trừ hại cho đất nước!”
Phan Khánh Anh ngắt lời cậu, lắc đầu nói: “Cho dù những người này có nguy hại gì thì cũng phải để nhà nước giải quyết, không đến lượt cậu. Hơn nữa lãnh sự quán TQ đã kháng nghị rồi, những người này đều là nhân viên của công ty liên doanh, đều có thân phận hợp pháp ở Việt Nam, cho dù cậu có vì nước trừ hại thì nhà nước cũng không thể bảo vệ cậu được! Huống chi cậu còn làm vậy vì lợi ích cá nhân, trong số những người mất mạng có không ít người là học sinh, phụ huynh của họ đều đang xếp hàng ở đồn cảnh sát kia kìa!!”
“Thân phận hợp pháp? Nếu đã là hợp pháp thì súng trên người bọn họ giải thích thế nào? Tôi biết, đây không phải lí do, nhà nước không thể nào vì tôi mà đắc tội với TQ được!”
Thế Minh có chút kích động, rồi liền bình tĩnh lại, nói: “Đây là con đường sinh tồn! Thương trường có đạo lí của thương trường, xã hội đen có đạo lí của xã hội đen, đối với những học sinh đã mất, tôi cũng chỉ có thể biết đồng cảm, nếu cho một cơ hội nữa thì tôi vẫn sẽ làm vậy! Chỉ có điều, việc bị cảnh sát bắt là một điều ngoài ý muốn.”
Phan Khánh Anh nhìn Thế Minh, một lúc lâu không nói gì, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Thế Minh, cậu rất thông minh, hơn nữa cũng rất gan dạ, có thể phát triển đến mức này trong mấy năm ngắn ngủi quả thực là một kì tích. Nhưng cái gì cũng có giá của nó, nếu giao hết những tội lỗi của cậu lên tòa thì đủ để cậu nhận án tử hình một trăm lần rồi! Chẳng lẽ cậu không sợ sao? Nhìn hồ sơ trên bàn đi, tất cả những gì cậu làm trước kia đều ở đó cả!”
Thế Minh lật sơ qua, quả nhiên đều là những vụ án cậu đã từng gây ra. Vốn tưởng rằng cậu làm rất kín đáo, không ngờ đối phương lại biết chi tiết đến thế, tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn mỉm cười nói:
"Ai mà không sợ chết, tôi cũng không ngoại lệ, nhưng đã rơi vào tay mấy người rồi có sợ cũng vô dụng, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi!”
Phan Khánh Anh đột nhiên nói: “Nếu như tôi có thể giữ mạng cho cậu thì sao?”
“Ông có thể?” Thế Minh ngạc nhiên nhìn đối phương:
“Ông là ai? Dựa vào đầu mà nói là có thể giữ mạng cho tôi?”