Phan Khánh Anh cười nói: “Cậu từng nghe đến Bộ Chính trị An ninh Trung ương chưa?”
“Bộ Chính trị An ninh Trung ương?”
Thế Minh nghi hoặc nhìn ông ta, lắc đầu nói: “Tôi chỉ từng nghe nói đến Cục Chính trị Trung ương thôi, sao còn có Bộ Chính trị nữa?”
Cậu vốn chẳng quan tâm đến chính trị, cũng không hiểu lắm về cơ cấu hành chính của quốc gia S, Cục Chính trị Trung ương có thể nói là cơ quan quyền lực cao nhất quốc gia S, báo chí thường xuyên nhắc tới nên Thế Minh có chút ấn tượng. Còn về Bộ Chính trị An ninh này cậu quả thực không biết.
Phan Khánh Anh cũng không ngạc nhiên, cười nói: “Cậu không biết cũng là điều bình thường, tiền thân của Bộ Chính trị An ninh Trung ương là Bộ Chính trị Trung ương, vốn đã được thành lập trước khi thống nhất, nhưng sau này đã đổi tên thành Cục Chính trị Trung ương, Bộ Chính trị Trung ương cũng theo đó mà biến mất! Nhưng hơn mười năm gần đây, vì suy nghĩ đến vấn đề an toàn của đất nước, Ban Thường vụ quyết định tổ chức lại Bộ Chính trị và đổi tên thành Bộ Chính trị An ninh Trung ương, tôi là một thành viên trong đó!”
Thế Minh tuy không hiểu quyền lực của Bộ Chính trị gì đó này, nhưng cũng biết nó chắc chắn không đơn giản, ít nhất thì quyền lực của nó cũng nằm trên quân đội và cảnh sát, chỉ là tại sao lại tìm đến cậu chứ? Thế Minh nghi hoặc hỏi: “Tôi biết quyền lực của ông rất lớn, lớn đến mức có thể miễn bỏ tội danh cho tôi. Nhưng tôi nghĩ chắc là có điều kiện chứ, trên đời này làm có cái gì là miễn phí.”
Phan Khánh Anh tán thưởng gật đầu nói: “Đúng là có điều kiện, chúng tôi mong có thể làm một giao dịch với cậu! Một giao dịch mà có lợi cho cậu và cả đất nước!”
Thế Minh nhướng mày, hứng thú hỏi: “Giao dịch gì?”
“Tôi nghĩ cậu cũng không lạ lẫm gì với đội Hồn nữa nhỉ!” Phan Khánh Anh tựa vào ghế nói.
Thế Minh thầm mắng Phan Khánh Anh giả đò, cậu giết bao nhiêu người của đội Hồn như vậy mà còn lạ với không lạ cái gì nữa, thậm chí có thể nói là đã kết mối thù tám tời luôn rồi, không hiểu rõ mới lạ!
Nhưng bây giờ cậu đang đứng dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu, bèn khách khí nói: “Có biết sương sương!”
“Những gì cậu biết chỉ là phần nổi của tảng băng trôi!”
Phan Khánh Anh đứng dậy, đi đến cửa sổ nhìn ra phía xa nói: “Đội Hồn thành lập vào cuối những năm tám mươi, một phần thế lực cánh tả và một phần thế lực cánh hữu của quân đội Trung Quốc hợp lại thành lập, sau đó lại có hàng chục tập đoàn tài chính Trung quốc lớn tham gia vào, đặc biệt là thêm quân xã hội đen nức tiếng Hồng Môn cũng gia nhập. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đội Hồn đã rải rác khắp Đông Nam Á, trong số đó quốc gia S và Thái là hai căn cứ mấu chốt của quân chúng. Chỉ là chúng lắm thủ đoạn mưu mô, hơn nữa hành sự còn kín đáo, có vô số căn cứ ở miền Bắc. Bang phái mà chúng ngầm thành lập thu nhận học sinh cấp ba, bang Thu Hồn chính là một trong số đó. Mục đích chỉ có một, chính là đồng hóa đời tiếp theo của quốc gia S chúng ta!”
“Đồng hóa?” Thế Minh ngạc nhiên nhìn Phan Khánh Anh.
“Đúng thế! Học sinh ở cấp ba đang ở giai đoạn phản nghịch nhất, hơn nữa suy nghĩ, cách nhìn nhận của chúng đối với chuyện này cũng rất đơn giản. Đội Hồn biết rõ điều này nên đã dùng lợi ích để dụ dỗ học sinh tham gia, sau đó tuyên truyền những điều tốt của Trung Quốc, tuyên truyền văn hóa Trung Quốc, tẩy não học sinh từng chút một. Nếu cứ kéo dài như vậy, hậu quả sẽ rất đáng sợ!”
Thế Minh không ngờ đội Hồn còn có dã tâm lớn đến vậy, chẳng trách thực lực siêu mạnh nhưng chúng chưa từng thể hiện ra ngoài, chẳng trách có nhiều tiền nhưng chúng vẫn kín tiếng, hóa ra là sợ khiến chính phủ chú ý đến. Cũng chẳng trách thành viên chủ yếu của bang Thu Hồn toàn là học sinh cấp ba, mà bọn chúng còn cam lòng làm trâu làm ngựa làmviệc cho người Trung Quốc.
Thế Minh thắc mắc: “Nếu đã có nguy hại lớn đến vậy, tại sao nhà nước không tiêu diệt đội Hồn đi? Tôi nghĩ thực lực của đội Hồn có lớn thế nào đi chăng nữa, chỉ cần Trung ương ra tay thì bọn chúng sẽ chết chắc!”
“Không đơn giản như cậu nghĩ đâu, chúng ta không có chứng cứ đội Hồn phạm tội, rất khó giải quyết!”
“Haha, còn cần chứng cứ sao? Trung ương muốn giải quyết ai mà còn cần đến lí do à?”
Lời này của Thế Minh khiến Phan Khánh Anh ngơ ra, ông ta quay đầu lại nhìn cậu: “Tôi không biết tại sao cậu lại nói như vậy, nhưng không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Thành viên đội Hồn có thân phận hợp pháp ở quốc gia S, chúng dùng thân phận thành viên của các công ty đa quốc gia do Trung Quốc đầu tư để làm vỏ bọc. Nếu không có chứng cứ mà đã làm ầm chuyện của bọn chúng lên không những ảnh hưởng đến giao lưu chính trị và kinh tế giữa Trung Quốc và quốc gia S, mà còn ảnh hưởng đến việc đầu tư thương mại của các quốc gia khác vào quốc gia S. Về mặt này, chúng ta buộc phải tuân thủ pháp luật, không thể khiến các nước khác hiểu nhầm quốc gia S chúng ta là một đất nước vô tổ chức, vô kỉ luật được, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc thẩm định đầu tư của các doanh nghiệp lớn ở nước khác. Vậy nên mới nói giải quyết đội Hồn là chuyện lớn liên quan đến sự phát triển kinh tế của đất nước, trước khi có chứng cứ xác thực thì Trung ương không tiện ra tay!”
“Ồ!” Bây giờ Thế Minh xem như cũng đã hiểu đại khái rồi, tuy ông ta không nói rõ, nhưng tám chín phần là muốn dùngcậu để khống chế đội Hồn, nói trắng ra là lợi dụng cậu làm bia đỡ đạn, chiến đấu với đội Hồn đến mức cá chết lưới rách rồi Trung ương mới ra mặt giải quyết.
Thế Minh cười nói: “Chuyện của đội Hồn Trung ương không tiện ra tay, nên mấy người định mượn tay người trong giới xã hội đen đánh người trong xã hội đen, như vậy thì không liên quan gì đến nhà nước đúng không?”