Phan Khánh Anh gật đầu nói: “Đương nhiên, Bộ Chính trị chúng tôi cũng dốc hết sức lực ủng hộ cậu, nhưng có một điều, cậu buộc phải nghe theo chỉ huy của Bộ Chính trị chúng tôi!”
“Còn phải nghe theo lệnh mấy người? Vậy thì chẳng phải tôi đã trở thành một con cờ trong tay cơ quan nhà nước rồi à, xin lỗi, tôi làm không được!”
“Lê Thế Minh, cậu phải nhớ rằng, hôm nay tôi gọi cậu đến đây không phải tôi đang bàn điều kiện với cậu, đừng quên là mạng của cậu đang nằm trong tay chúng tôi, nếu muốn sống thì chỉ còn một con đường là hợp tác với chúng tôi thôi!”
Thế Minh cười khẩy: “Hợp tác xong mấy người lại đá bay tôi đi, sau đó nộp hết chứng cứ phạm tội của tôi lên tòa, cuối cùng sẽ nổ một phát súng vào đầu tôi đúng không. Ông nói xem tôi có nên đồng ý với ông không?”
Phan Khánh Anh nhìn cậu không nói thành lời, thầm than Thế Minh quá thông minh, nếu cậu đã là một người thông minh như vậy thì cũng không cần phải che giấu nữa, ông ta dứt khoát nói:
“Cậu rất thông minh, quả thực lúc đầu tôi cũng có ý định này! Nhà nước không bao giờ ủng hộ sự tồn tại của xã hội đen, càng không cho phép thế lực của mấy cậu lớn mạnh, điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự ổn định của xã hội. Nhưng nếu như cậu thật sự có thể cống hiến cho nhà nước, nhà nước cũng sẽ có chính sách khoan dung thích hợp cho cậu, tiền đề là... Lúc đó cậu phải hoàn toàn rời chân khỏi giới xã hội đen!”
Thế Minh nhướng mày, hỏi: “Ý của ông là bảo tôi tẩy trắng?”
“Đúng thế. Chỉ cần cậu rút khỏi giới xã hội đen, chúng tôi đương nhiên sẽ không làm gì cậu, thậm chí còn có thể sẽ tiếp tục ủng hộ cậu, phải xem cậu hành xử thế nào thôi!”
Thế Minh suy nghĩ, chuyện tẩy trắng này cậu cũng đã có dự định, bây giờ đang có cơ hội, chỉ là nếu hợp sức với đám người này, vận mệnh của cậu hoàn toàn bị đối phương nắm trong lòng bàn tay. Bị người khác khống chế là việc Thế Minh không muốn nhất, nhưng bây giờ ngoài việc đồng ý, cậu cũng không có cách nào tốt hơn, thầm than một tiếng, rồi cậu cố ý kiếm cớ nói:
"Như vậy đúng là tốt quá, nhưng tôi sợ cảnh sát chưa chắc đã dễ dàng bỏ qua cho tôi, dù sao chuyện ở hộp đêm Hỏa Hồng cũng không nhỏ! Hơn nữa ai biết sau này bọn họ có kiếm chuyện với tôi nữa không?”
Phan Khánh Anh nói: “Điều này cậu có thể yên tâm, có Bộ Chính trị chúng tôi ủng hộ, cảnh sát sẽ không thể làm gì cậu, hơn nữa chuyện hộp đêm Hỏa Hồng chúng tôi cũng đã ém xuống rồi, mọi người không hề biết đến chuyện này. Thế nào? Đồng ý thì sẽ có lợi cho cả cậu và đất nước, sao không nhỉ?”
Thế Minh do dự một lúc rồi hỏi: “Nếu đã muốn dùng tôi để khống chế đội Hồn thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện đánh nhau, tôi cũng cần có vũ khí, không biết nguồn vũ khí này là mấy người giúp tôi giải quyết hay tôi phải tự lo liệu? Với cả, chắc chắn sẽ xảy ra thương vong, thậm chí xảy ra cả tình huống như ở Hỏa Hồng...”
Phan Khánh Anh ngắt lời cậu, trầm giọng nói: “Về vũ khí thì nhà nước sẽ không cung cấp bất cứ sự giúp đỡ nào cho cậu, điều duy nhất là chúng tôi sẽ ủng hộ toàn bộ quá trình mà cậu hành động, cảnh sát cũng sẽ không làm khó dễ gì với cậu, chỉ cần cậu đừng quá đáng quá! Nhưng có một điều tôi phải nói rõ trước, chúng tôi chỉ buông lỏng việc cậu đối phó đội Hồn, nếu cậu muốn mượn sức của Bộ Chính trị lần này để phát triển thì, vọng tưởng muốn xưng bá xã hội đen thì cậu tính sai rồi. Vẫn là câu nói đó, nhà nước không bao giờ ủng hộ xã hội đen!”
Hừ! Thế Minh cười khẩy trong lòng, chỉ cần cảnh sát không kiếm chuyện thì mọi thứ đều dễ giải quyết, còn về sau này thế nào thì là một chuyện khác, bây giờ quan trọng là phải giữ được mạng, đồng thời giành được nhiều lợi thế nhất cho bản thân.
Thế Minh vẫn tỏ ra khó xử, nói: “Chỉ là tôi muốn tẩy trắng ngay cũng rất khó, một là tôi không có kinh nghiệm gì về việc kinh doanh, hơn nữa tôi cũng không có người về mảng này. Rời khỏi xã hội đen cũng cần có thời gian!”
“Điểm này tôi hiểu, tôi sẽ cho cậu đủ thời gian, hai năm chắc là đủ rồi chứ?”
“Đủ rồi!” Thế Minh trả lời rất dứt khoát, hai năm đã là đủ với cậu rồi.
"Tôi còn một vấn đề cuối cùng nữa, những lời hôm nay ông làm thế nào để đảm bảo với tôi sau này nó sẽ trở thành sự thật?”
Thấy Phan Khánh Anh tỏ vẻ nghi hoặc, Thế Minh giải thích: “Hay nói cách khác, tôi muốn biết ông có quyền để thực hiện những lời mà ông nói hay không!”
Phan Khánh Anh cười lớn nói: “Chưa từng có ai nghi ngờ về quyền lực của Bộ Chính trị An ninh Trung ương chúng tôi, chúng tôi chịu trách nhiệm trực tiếp trước lãnh đạo Trung ương. Về thủ tục, quyền của chúng tôi lớn hơn của quân đội, Bộ Công an, Cục An ninh.”
“Vậy thân phận của ông ở Bộ Chính trị là...?”
“Tôi là người phụ trách khu vực phía Bắc của Bộ Chính trị! Thế này cậu đã yên tâm rồi chứ!”
Thế Minh thở phào một hơi, khẽ hỏi: “Tại sao lại chọn tôi?”
Phan Khánh Anh cười nhìn Thế Minh nói: “Việc này phải mất một thời gian dài chúng tôi mới quyết định được. Chúng tôi đã chú ý đến cậu từ lâu rồi, có thể nói là từ lúc thành phố H xảy ra trận đại loạn mà chưa bao giờ xuất hiện kia. Phố H tuy ở xa chính quyền, nhưng chuyện lớn như vậy cậu tưởng nhà nước không hề biết đến à? Từ lúc đó chúng tôi đã định dùng cậu để đối phó với đội Hồn rồi, chỉ là mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp! Haha!”
Trận đại loạn mà Phan Khánh Anh nói chính là trận bạo động mà Thế Minh đã âm thầm dấy lên, liên quan đến hàng chục nghìn người kia. Còn một điều nữa mà ông ta không nói đó chính là vì Thế Minh còn trẻ, chưa đủ thành thục, sau này khống chế cũng dễ hơn.
Nhìn gương mặt tươi cười của Phan Khánh Anh, Thế Minh cảm thấy mình như một thằng ngốc, cậu thầm nói: Ông cứ cười cho đã vào, sau này tôi nhất định sẽ để ôm nếm trải thủ đoạn của tôi!
Tuy đang căm hận, nhưng Thế Minh vẫn cười nói: “Vậy được, tôi không còn gì để hỏi nữa, mong là sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ! Chỉ là có một việc, đội Hồn thì tôi sẽ đối phó, nhưng tôi không muốn nghe theo sự chỉ huy của bất cứ ai, mà còn càng ghét người khác khua tay múa chân với tôi. Nếu mấy người cứ nhất quyết muốn ra lệnh cho tôi thì sẽ khiến mọi việc càng tồi tệ hơn thôi!”
Phan Khánh Anh im lặng một lúc, gật đầu nói: “Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ, rồi cho cậu đáp án sau.”
Nói xong, Phan Khánh Anh lấy một xấp giấy tờ ra nói: “Đây là toàn bộ hồ sơ về đội Hồn mà chúng tôi nắm được, cậu xem đi, có lẽ sẽ có ích cho cậu. Thật ra người mà cậu ám sát ở Hỏa Hồng không phải người cầm đầu lớn nhất ở phố J, thậm chí còn không được xem là nhân vật quan trọng gì ở đất J này, chỉ là một người phụ trách liên lạc mà thôi.”