Khởi Nguyên Hệ Thống

Chương 147

Một tháng trôi qua rất nhanh.

Trong một tháng này, Diệp Thiên cũng khá là bận bịu này nọ.

Tu luyện tu vi, tu luyện kiếm pháp, khai thông khiếu huyệt, đến khi Kim Sơn chuẩn bị đầy đủ tài liệu hắn cần còn luyện đan, luyện khí.

Không chỉ thế hắn còn dành ra nhiều thời gian để chạy qua chỗ Vân Ngọc dạy dỗ nàng cách tu luyện.

Lần này đi thời gian cũng khá dài nên hắn muốn truyền dạy nhiều nơi cần chú ý trong tu luyện cho nàng để lúc hắn không chú ý nàng cũng không bị lạc đường khiến căn cơ thiếu hụt.

Thêm nữa, hắn còn nói nhiều chuyện cho Vân Long chú ý trước khi thay đổi công pháp.

Vân Long tu vi đã cao căn cơ đã thành muốn đổi công pháp cho dù công pháp Diệp Thiên đưa có bá đạo áp chế cả công pháp cũ thì cũng cần rất nhiều thời gian, sau khi đổi công pháp còn phải mài giũa, bù đắp lại căn cơ ban đầu nữa không phải nói xong là xong.

Đến gần ngày đi Diệp Thiên thấy sắp đến xuân nên còn xin Vân Long cho hắn quyền quản lý cả vương thành một ngày nữa.

Mục đích cũng không có gì to tác, chỉ là Vân Ngọc đọc manga One Piece thấy bên trong mô tả hoa anh đào rất xinh đẹp nên đòi hắn muốn nhìn, thấy nàng vẫn còn tuổi ham chơi, thời gian lúc nhỏ do thể chất hoành hành mà không có bao nhiêu ký ức đẹp nên hắn cũng ra tay làm cho nàng.

Lấy quyền quản lý vương thành hắn lập tức dùng hệ thống để trồng hoa anh đào khắp mọi nẻo đường trong vương thành, trên phi đảo cùng khu vực Thượng Vân lâu đều có những cây hoa anh đào to khổng lồ.

Cả vương thành đều tràn ngập một màu hồng tươi tắn xinh đẹp một cách huyền ảo, ngoài ra hắn còn sẵn tiện đổi đường lát đá của vương thành thành đường nhựa.

Dù sao Thượng Vân lâu đang bán xe hơi a, không thể chỉ để người mua chỉ có thể chạy vòng vòng gần đó được, mặc dù chạy ra ngoài không sao nhưng qua sóc nảy nhiều người không thích.

Làm xong những chuyện cần thiết thì cũng đã đến ngày lên đường hướng về Thiên Linh hoàng quốc.



Trước cửa vương thành, Vân Long, mấy vị trưởng lão cùng người của Dương gia đều ra đưa tiễn.

Chỉ là một lần đi tham gia chiêu sinh mà vương một quốc đều ra tiễn đủ thấy cân nặng.

“Lần này lên đường nhớ cẩn thận, không được xảy ra sai sót gì”.

Vân Long cùng Liễu Mộc nói.

“Đó là tất nhiên”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Liễu Mộc nói.

“Ngươi cũng không cần lo lắng quá, dù sao cũng không phải lần đầu”.

“Biết là như thế nhưng lần này hơi đặc thù a”.

Vân Long vừa nói vừa nhìn sang đám người Diệp Thiên đang đứng cách đó không xa chờ đợi lên đường.

“Được rồi, lần này có ta, còn có nó nữa muốn xảy ra chuyện rất khó”.

Liễu Mộc nói, thuận tay chỉ vào con vật như mèo đen nhưng hơi to đang đứng kế bên chân Diệp Thiên tung tăng nhảy nhảy.

“Ây, cứ cẩn thận là được rồi”.

Vân Long nhìn con vật một chút nói.

Hai người ở đây nói chuyện bên Diệp Thiên cũng thế.

“Tiểu Hổ a, lần này lên đường thu lại tính khí bình thường cho ta, đừng gây rối cho người khác, nghe không?”.

Cha của Trương Hổ không ngừng căn dặn.

“Ta biết rồi ngươi đừng lặp lại lần nào nữa”.

Trương Hổ vẻ mặt đau khổ nói.

Một bên kia Dương Bá Nhật cũng lo lắng căn dặn Dương Phượng Vũ đủ điều, hình tượng tộc trưởng, cường giả Đan Linh cảnh đều mất cả.

Dương Thiên Vũ cô bé này cũng ôm Dương Phượng Vũ không muốn rời xa.

Một lát sau, Vân Long cùng Liễu Mộc đều tiến đến, Vân Long vỗ vai Vân Phong nói vài câu rồi cũng trở về cổng thành hướng về đám người phất tay.

“Đi đường bình an!”.

Không có uy nghiêm vương giả, không có phong phạm cao thủ, chỉ đơn giản nhẹ nhàng như một người cha.
Bình Luận (0)
Comment