Sau một đoạn chia tay nhẹ nhàng, đám người chính thích lên đường, Diệp Thiên chính thức bước ra khám phá thiên địa rộng lớn.
Lịch trình thì hắn và Liễu Mộc đã thương lượng từ lâu.
Lần này chủ yếu là lịch luyện cho đám người Vân Phong, để họ nâng cao tu vi, kinh nghiệm chiến đấu,… nên phần lớn đều lựa chọn đường rừng, sơn mạch này nọ khó đi.
Thời gian còn nhiều đám người cũng không vội vã, chỉ đi bình thường như du sơn ngoạn thủy mà thôi.
Liễu Mộc đi đầu dẫn đường không gì để nói.
Diệp Thiên vừa đi vừa cầm một máy chụp hình lấy hình ngay mua từ cửa hàng, hắn không ngừng chụp cảnh đẹp hay những hành động của người trong đoạn, nhìn qua thật sự không khác nào đi du lịch dù cho bọn hắn đang ở ngay trong lãnh địa của huyền thú hung ác.
Kim Sơn đương nhiên một mực ở cạnh hầu hạ hắn.
Dương Phượng Vũ thì nhìn thấy con mèo đen Diệp Thiên mang theo mình rất đáng yêu nên không ngừng ôm trong ngực đùa giỡn thích ý.
Chỉ có Vân Phong cùng Trương Hổ là nghiệm túc không ngừng cảnh giác, đến chỗ an toàn hay dừng chân thì đi ra tỷ thí bàn luận huyền kỹ.
Đã mấy ngày từ lúc bắt đầu lên đường, mặc dù một số buổi tối có huyền thú tập kích nhưng đều là tép riu nên cũng không thể cho bọn Vân Phong nhiều điều kiện để gia tăng kinh nghiệm chiến đấu.
Mà thôi, dù sao cũng giúp họ tăng thêm chút kiến thức và kinh nghiệm sinh tồn.
Mỗi ngày cả đoàn đều bình yên di chuyển, hôm nay cũng thế nhưng mọi thứ đã thay đổi khi Diệp Thiên lên tiếng trong lúc nghỉ trưa.
Bọn họ đang nướng một con huyền thú vừa bắt được để ăn trưa thì Diệp Thiên lên tiếng.
“Bạch tiểu thư có muốn ra đây cùng ăn chung?”.
Diệp Thiên cười cợt nhìn về hướng xa xa trong rừng lớn tiếng nói.
Bọn người Vân Phong giật mình, thậm chí cả Liễu Mộc cũng thế, chỉ có Kim Sơn quen Diệp Thiên lâu mới không lo, thiếu gia còn chưa lo nữa kia, nếu thiếu gia thật sự lo lắng gì thì lúc đó hắn cũng chẳng làm được gì có gì phải lo chứ.
Hắn cảnh giác rất đủ nhưng chưa từng bắt qua khí tức ai khác a, sao Diệp Thiên lại nói thế?.
“Xào xạc…”.
Bạch Linh cùng Trúc lão từ nơi khuất mắt từ từ đi ra, đến gần đám người Diệp Thiên.
Thấy được người bước ra là ai cả đám Vân Phong cũng thả lỏng không ít, Liễu Mộc thì vẫn đề cao cảnh giác nhìn hai người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không ngờ lại gặp Diệp công tử ở đây, chúng ta thật là có duyên”.
Bạch Linh cười tươi tự tin nhìn Diệp Thiên nói.
“Từ lúc rời vương thành đến hiện tại đã mấy ngày, Bạch tiểu thư đều theo phía sau chúng ta làm sao có thể nói là ngẫu nhiên được?”.
Diệp Thiên cười nói nhưng không cảnh giác gì.
Trúc Ly là Đan Linh cảnh cao tầng nếu muốn ra tay thì đã sớm ra tay bọn hắn mấy người cộng lại cũng không thể chống đỡ cần gì đợi đến giờ.
“Haha… Diệp công tử thật là, thật sự chỉ là ngẫu nhiên mà thôi”.
Bạch Linh nghe Diệp Thiên nói cũng không biểu hiện khác vẫn tự tin cười nói.
“Các ngươi lần này là muốn đi Thiên Linh hoàng quốc đi, bọn ta cũng có việc cần đến đó nên trùng hợp ở ngay sau các ngươi mà thôi”.
“Thật sao? Vậy cũng không cần giữ khoảng cách vừa đủ không chút thay đổi đâu nhỉ?”.
Diệp Thiên tiếp tục nhìn Bạch Linh nói.
“Haiz, xem ra là ta đánh giá thấp Diệp công tử, nói thật lúc đầu quả thật là trùng hợp nhưng sau đó thì ta thuận thế muốn quan sát công tử đây một chút mà thôi”.
“Dù sao cũng thuận đường, chúng ta đi chung thế nào?”.
Bạch Linh thở dài nói.
“Ừm…”.
Diệp Thiên cảm thấy cũng không có gì, đề nghị cũng không tồi nên hắn đồng ý luôn, có thêm Trúc Ly thì độ an toàn sẽ cao hơn.
Diệp Thiên nhìn qua Liễu Mộc khẽ gật đầu để hắn yên tâm xuống.
“Được rồi, cùng ngồi xuống ăn một chút đi”.
Đoàn người có thêm thành viên gia nhập khoan thai ngồi ăn, tán chuyện như chưa có gì xảy ra.