Bạch Linh đi đến chỗ Dương Phượng Vũ, Kim Sơn bước lên.
“Bạch cô nương này theo ta quan sát thì không phải kẻ tầm thường, chắc chắn bối cảnh sâu xa, thiếu gia hay chọc nàng, sẽ không sao chứ?”.
Kim Sơn khẽ nói, hắn đã dùng huyền lực phong bế xung quanh nên người khác là không thể nghe thấy.
“Mặc dù hiện tại ta không thể chắc chắn thân phận của nàng nhưng 20 tuổi ra mặt tu vi Huyền Quang cảnh trung tầng, lại còn có thể luyện ra Tam giai đan dược thì theo như ta được biết chỉ có ở nơi tầm cỡ như đế quốc mới có thể ra thiên tài, hơn nữa cực kỳ ít ỏi”.
Diệp Thiên cười nói.
“Vậy…”.
Kim Sơn định nói gì thì bị Diệp Thiên cắt đứt.
“Ngươi không cần lo, mục tiêu của nàng chỉ là thăm dò ta và thế lực sau lưng ta mà thôi theo tính cách của nàng thì mười phần chắc chín nàng sẽ giao hảo với ta nên ngươi cứ thả lỏng, còn nữa nên nhớ đừng manh động điều tra nàng”.
Diệp Thiên bình tĩnh tự tin nói.
“Vâng!”.
Kim Sơn suy nghĩ tĩ mỹ một chút liền buông xuống lo lắng.
Vài câu chuyện nhỏ qua đi đoàn người lại tiếp tục lên đường.
Diệp Thiên vẫn tiếp tục chụp hình khắp nơi, chỉ cần đẹp là chụp.
Kim Sơn không phải nói nhiều, luôn luôn bên cạnh hầu hạ hắn.
Dương Phượng Vũ cùng Bạch Linh ghé tay nhau nói chuyện quên trời quên đất.
Vân Phong, Trương Hổ thì vẫn không thể ngừng suy nghĩ Diệp Thiên sẽ làm thế nào để rèn luyện bọn hắn, đồng thời bọn hắn cũng đang không ngừng tưởng tượng thành tựu sau đó.
Trải qua nhiều việc bọn hắn luôn tin tưởng vào việc làm của Diệp Thiên, không phải vì thứ gì chỉ cần bằng chứng sống là Diệp Thiên còn thì bọn hắn sẽ luôn tin tưởng điều Diệp Thiên nói.
Liễu Mộc vẫn đi đầu dẫn đường, nhưng hiện tại không còn buồn chán một mình nữa, Trúc Ly cũng đi kế bên quan sát xung quanh có chuyện nàng sẽ phản ứng đầu tiên.
Liễu Mộc cũng không đơn giản, đi kế bên cường giả tu vi cao hơn bản thân không những không sợ hãi lo lắng mà còn tươi cười chủ động bắt chuyện, hỏi hang vấn đề tu luyện.
Trúc Ly cũng vì mong muốn lấy được chút thông tin hữu dụng về Diệp Thiên từ miệng Liễu Mộc nên cũng bắt chuyện trao đổi.
Khung cảnh thoải mái nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, không hề có một chút giống một đoàn người ra ngoài lịch luyện tăng cường tu vi.
Đến tối cả đoàn lại ngồi gần đống lửa ăn tối, mỗi bữa đều là do Kim Sơn phụ trách, dù sao hiện tại hắn cũng không có nhiều việc để làm nên xung phong nhận việc, bất ngờ là tay nghề tên này cũng không tệ, mỗi bữa đều làm ra món ăn ngon khiến người ta thèm thuồng.
…
2 ngày khoang thai qua nhanh, đoàn người hiện đã đến chỗ di tích phía biên giới của Vân Lam quốc.
“Di Nguyệt tông!”.
Diệp Thiên nhìn một tấm bản cũ kỹ dưới đất gần thạch môn bị phá nát nói khẽ.
“Nghe nói rất lâu trước đây, Di Nguyệt tông có Hồn Linh cảnh tọa chấn bốn phương đều biết nhưng không biết nguyên do gì trong một đêm bị diệt, không một người trốn thoát”.
Liễu Mộc dẫn đầu đi vào, khắp nơi kiến trúc đổ nát đều bị cây cỏ mọc cao che khuất.
“Nhưng điều kỳ lạ là tất cả bảo vật bên trong tông đều còn nguyên không mất, các thế lực xung quanh lúc ấy tranh giành huyết chiến chiếm lấy bảo vật khiến kiến trúc xung quanh tông này tan nát”.
Liễu Mộc thở dài.
“Được rồi, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây các ngươi cứ việc khắp nơi xem đi, mặc dù không có bảo tàng gì nhưng tăng thêm kiến thức cũng tốt”.
Đám người Vân Phong lập tức vui vẻ chia nhau chạy khắp nơi nhìn ngắm.
Bạch Linh thì nhận lấy tiểu miêu từ tay Dương Phượng Vũ bắt đầu chơi đùa.
Liễu Mộc, Trúc Ly cùng Kim Sơn đi vào một tòa kiến trúc còn dùng được để sắp xếp chỗ nghỉ.