3 người Vân Phong chia nhau nhìn ngắm khắp nơi.
Mặc dù là con cháu đại gia tộc nhưng di tích không phải chỗ nào cũng có, Di Nguyệt tông là di tích đầu tiên họ tận mắt thấy, chỉ tiếc là đã không còn gì để lấy.
Bạch Linh rất thờ ơ không có gì là cảm giác mới lạ nên hẳn là nàng đã nhìn tiến qua không ít di tích thế này thậm chí là những di tích thật sự.
Diệp Thiên cũng không trông mong gì đi dạo xung quanh chụp hình, nhưng rồi một vài thứ đã gây chú ý cho hắn.
Hắn đi đến trung tâm của di tích, đây là một bãi đất trống ở giữa có một tòa thạch đài hình vuông bên trên trạm trỗ hình dáng của một con huyền thú nhưng vì hư hại phần lớn nên không nhận ra được là huyền thú gì, trung tâm thạch hình tròn đài bằng phẳng hẳn là để cho người ngồi.
Nơi này hẳn là nơi để tiền bối trong tông dùng để giảng bài cho các thành viên trong tông.
Bốn góc thạch đài có dấu tích của cột trụ bị phá vỡ, hắn nhìn xung quanh quả nhiên bắt gặp rất nhiều mảnh vỡ to nhỏ phân tán khắp nơi bị hoa cỏ che đậy.
Hắn đi đến bước lên thạch đài, đến trung tâm thạch đài hắn khom người xuống tay dùng huyền lực loại bỏ vết bẩn, rong rêu trên mặt đá.
Bốn phía đều tan hoang nhưng trên thạch đài ở phần trung tâm lại không có vẻ gì là tổn hại chỉ là hơi cũ kỹ mà thôi.
Diệp Thiên tỉ mỉ xem xét xung quanh, rong rêu khắp nơi khá phiền toái nên hắn một lần nữa dùng huyền lực tẩy sạch cả thạch đài.
Trở lại tìm kiếm, hắn rất chậm rãi cẩn thận, thậm chí dùng ra cả sharingan để tăng thị lực lên.
Không bao lâu hắn liền tìm được một khe nhỏ bên dưới trung tâm thạch đài, đường của khe kéo dài đến một chỗ trên thạch đài, mà chỗ này lại là đầu của con huyền thú được trạm trên thạch đài.
Đường khe cực kỳ nhỏ nếu không phải cẩn thận nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện ra.
Diệp Thiên theo nương theo nhìn liền phát hiện điểm cuối của đường khe lại là con mắt của huyền thú, con mắt đá bị lõm vào một chút.
“Ở đây chắc chắn có vật gì đó được gắn vào, hy vọng vẫn còn ở đâu đây”.
Hắn phân ra vài cái phân thân để hỗ trợ.
“Có rồi”.
Diệp Thiên vui mừng nhìn một viên đá nhỏ cách đó không xa, hắn chạy tới nhặt lên quan sát.
Viên đá trong suốt như thủy tinh, nhưng bên trên lại đầy rẫy những hoa văn nhỏ tí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});“Một tiểu trận văn”.
Diệp Thiên nhìn kỹ liền nhận ra.
Hắn nhanh chóng tiến đến thạch đài đặt viên đá xuống vết lõm.
“Hẳn là đầy đủ rồi, chỉ còn cách kích hoạt môn đạo nữa là xong”.
Diệp Thiên hài lòng suy nghĩ.
“Thứ có khả năng là chìa khóa nhất là 4 cây cột này”.
Hắn nhìn quanh một lượt rồi bắt đầu kiểm tra 4 cây cột bị vỡ ở 4 góc thạch đài.
“Xạc xạc…”.
“Hừm… có thể xoay, xem ra là đúng rồi”.
Hắn nắm lấy một cái cột thử nghiệm vài cái rồi vui mừng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.
Hắn thử nghiệm cả 4 cái đều như nhau có thể xoay tới xoay lui, nhưng ngoài đó không còn gì khác, thạch đài cũng không có vẻ gì là hoạt động.
“Xem ra mấu chốt ở thân cột bị phá kia”.
Diệp Thiên nhìn mảnh vỡ của những cây cột rồi hít một hơi phân thân ra.
“Được rồi làm việc thôi nào, là giàu là nghèo quyết định ở chỗ này đấy”.
Các Diệp Thiên cười cợt chia nhau ra thu thập mảnh vỡ, sắp xếp chúng lại rồi tìm hiểu.
“Xem ra 4 cây cột này chỉ có nhiệm vụ tụ tập ánh sáng rồi chiếu đến một nơi nào đó mà thôi, không có cũng không sao”.
Sau một phen tìm hiểu Diệp Thiên liền biết được tác dụng của 4 cây cột và cũng nhờ vào đó mà biết được cách hoạt động của cơ quan này.
“Xem ra phải đợi đến tối mới có thể xác định phán đoán”.
Diệp Thiên khẽ cười cầm lấy viên đá trên thạch đài rời đi.