2 ngày sau đó, Diệp Thiên bên trong phòng mình tu luyện.
“Cốc cốc…”.
Tiếng gõ cửa từ ngoài cửa vang lên.
“Thiếu gia, Liễu viện trưởng muốn tìm ngài”.
Kim Sơn từ ngoài cửa nói.
“Ta sẽ ra ngay”.
Diệp Thiên dừng tu luyện mở mắt nói.
Hắn thay đổi một bộ y phục mới rồi đi ra khỏi phòng, xuống phòng khách đã thấy Liễu Mộc đang ngồi uống trà chờ đợi.
“Đây là thứ ngươi cần”.
Liễu Mộc nhìn thấy Diệp Thiên không nói hai lời lập tức lấy ra hai viên thú đan, một xanh một đỏ.
“Màu đỏ là thú đan của Xích hỏa hùng, tu vi huyền vân cảnh tầng 7, thú đan tinh khiết tiếp cận 9 phần”.
“Màu xanh là thú đan của Lam hỏa bạch hồ, tu vi huyền vân cảnh tầng 7, thú đan tinh khiết đã 9 phần, không chỉ có hỏa thuộc tính còn có băng hàn thuộc tính đúng như ngươi yêu cầu”.
Liễu Mộc từ từ nói ra xuất xứ của hai viên thú đan.
Để tìm được hai viên thú đan này hắn mất cả mười ngày thời gian, nhất là Lam hỏa bạch hồ thú đan mất nhiều thời gian nhất vì yêu cầu thú đan của Diệp Thiên quá hiếm có, nếu không phải hắn tu vi cao cường tốc độ nhanh thì sợ là khó mà tìm được nhanh như vậy.
“Ừm… tốt, một lát ngươi bảo Vân Phong cùng Trương Hổ qua bên đây dung hợp”.
Diệp Thiên cũng không nhiều lời cầm thú đan liền trở về phòng chuẩn bị luyện hóa thú đan.
…
Đến buổi trưa, trong phòng Diệp Thiên lơ lửng lấy hai ngọn lửa màu đỏ rực rỡ cùng màu lam lạnh lẽo.
“Hừm… tất cả đều ở Huyền Vân cảnh uy lực”.
Hài lòng với kết quả Diệp Thiên hai tay cầm lấy hai ngọn lửa đi ra khỏi phòng.
“Ah… Diệp Thiên, Dị hỏa sao rồi?”.
Vân Phong hai người nghe tin đã sớm đến chờ ở phòng khách, nhìn thấy Diệp Thiên đi ra lập tức đứng lên hỏi.
“Đây”.
Diệp Thiên bình thản đi đến thả hai ngọn lửa lơ lửng giữa mọi người.
“Đây là Thú hỏa sao? Thật là kì lạ”.
Trương Hổ tò mò đi lên nói.
Mấy ngày nay bọn hắn đã nghe tỷ muội Dương Phượng Vũ nói về Dị hỏa nên cũng biết chút đỉnh.
“Màu đỏ là của ngươi, màu xanh là của Vân Phong, hiện tại ta dạy các ngươi cách dung hợp Dị hỏa”.
Diệp Thiên ngồi xuống từ từ giảng thuật cách dung hợp Dị hỏa cho hai người.
Hai người Vân Phong cực kì chăm chú nghe lấy, tình cảnh giống như thầy đang giảng giải cho học trò vậy nhưng không ai ý kiến gì, bọn hắn chính mắt nhìn thấy biểu hiện của Diệp Thiên nên không ai xem thường hắn mà còn có sự tôn trọng.
“Được rồi, các người bắt đầu đi”.
Diệp Thiên giảng thuật xong thì để hai người bắt đầu dung hợp Dị hỏa.
Vân Phong cùng Trương Hổ đã đợi không được lập tức cầm lấy Dị hỏa của mình đi sang một bên ngồi xuống bắt đầu dung hợp.
“Sao ngươi còn ở đây?”.
Thấy hai người bắt đầu dung hợp, Diệp Thiên nhìn qua không nói tiếng nào Liễu Mộc hỏi.
“Ta muốn biết tại sao tiểu tử ngươi lại muốn lấy khu phía Tây?”.
Liễu Mộc nhìn hắn nói, lúc nãy nghe điều kiện của Diệp Thiên từ Vân Phong hắn đã luôn thắc mắc vấn đề này.
“Ta ngươi xem như đồng minh nên ta cũng không giấu, ở khu phía Tây ta có mua một ít đất dự định xây vài thứ để kiếm chút ít nếu để Lý gia hay Thạch gia lấy chỗ đó thì khác gì giúp bọn hắn kiếm lời”.
Diệp Thiên cười thản nhiên nói.
“Người định xây cái gì để kiếm tiền?”
Liễu Mộc khó hiểu, tại hắn xem ra thì cho dù Diệp Thiên làm cái gì thì cũng không đủ để cạnh tranh với khu phía Đông cùng phía Nam có Đan các, Linh khí các.
Khu phía Tây ngoài một ít tán tu buôn bán thì chỉ có Trận pháp sư công hội phân bộ tọa trấn mà thôi, mặt dù là trập pháp sư công hội phân bộ nhưng lại thua xa Đan các cùng Linh khí các, vì đan dược cùng binh khí người cần rất nhiều còn trận pháp ngươi bố ra một cái trận thôi đủ để một bó người dùng hơn nữa còn khó hư hỏng thì làm gì kinh tế có thể tăng nhanh như đan dược cùng bình khí bán ra.
Giống như ở hoàng cung, rõ ràng có không ít trận pháp nhưng cả chục năm nay còn chả cần dùng thì làm sao hư hỏng để bỏ tiền ra tu sửa hay làm cái mới.
“Ngươi không cần biết nhiều làm gì, chỉ cần biết đây là điều kiện lúc trước hai ta đã đồng ý, ta có việc cần ngươi phải giúp”.
“Chỉ cần ngươi không gây hại gì là được”.
“Ta nói ngươi nha, Vân Ngọc là đệ tử của ta nếu xét về tôn sư trọng đạo thì bối phận của ta còn hơn ngươi một chút ta hại ngươi làm gì”.
Diệp Thiên cười cợt nói.
“Khụ khụ…”.
Nghe Diệp Thiên nhắc lại hắn là sư phụ của cháu mình thì Liễu Mộc lập tức ho khan lúng túng.
Đúng vậy, mặc dù Diệp Thiên chỉ là tiểu hài tử, tu vi chưa cao nhưng cũng là sư phụ của cháu hắn nếu nói ân nghĩa thật sự ngang hàng với hắn, hơn nữa Diệp Thiên không chỉ là sư mà còn là ân nhân của cháu hắn nếu không giúp thì mất mặt.
“Được rồi, theo ý ngươi, ta đi trước”.
Đã rõ ràng mọi chuyện Liễu Mộc không đợi ở đây mà rời đi.
Diệp Thiên hiện tại cũng không gì làm ngồi xem tivi theo dõi hai người kia dung hợp.
Thời gian hai người dung hợp cũng khá lâu, đến tận buổi chiều mới hoàn tất.