Diệp Thiên trở lại chỗ chiến đấu lúc đầu lấy đi lệnh bài, dùng lửa thiêu đốt hết thi thể rồi mới rời đi tìm 3 người Dương Trầm.
Không bao lâu hắn tìm được 3 người họ ở gần đó, hắn không nói hai lời lấy 3 mấy cái lều đưa cho họ rồi chui vào cái của mình ngồi im khôi phục.
Thân thể hắn là bất tử những vết thương bị Lý Thông làm ra đã khôi phục từ lâu nhưng tinh thần cùng huyền lực của hắn thì cạn sạch rồi.
Vượt cấp chiến chém giết nhìn thì có vẻ dễ dàng nhưng thật chất hắn phải luôn trong tình trạng tinh thần cao độ tính toán đủ thứ, lúc cuối cùng hắn còn dùng Sharingan tạo ra ảo thuật để tìm cơ hội giết chết Lý Thông nên tinh thần hắn hiện tại cực kì mệt mỏi.
Huyền lực cũng không khá hơn bao nhiêu, mặc dù huyền lực của hắn bá đạo, dồi dào hơn người thường nhưng hiện tại hắn cũng chỉ là Huyền đan cảnh mà thôi, liên tục dùng ra huyền kỹ với uy lực ngang với Lý Thông đâu phải nói là được.
Nếu Lý Thông cẩn thận hơn một chút không quá bất ngờ khi Diệp sao chép huyền kỹ của mình thì Diệp Thiên cũng không có cơ hội chém giết Lý Thông ngay, nói không chừng kéo dài thêm một chút Diệp Thiên đã không thể làm gì khác vì cạn sạch huyền lực.
Cũng chính vì tiêu hao quá lớn nên Diệp Thiên không thể giống như giết bọn người Lý Phi phân thân ra hỗ trợ giết Lý Thông.
Dương Trầm 3 người rất lo lắng chuyện gì xảy ra nhưng thấy Diệp Thiên mỉm cười nói không sao thì cũng yên tâm không tiếp tục làm phiền Diệp Thiên nghĩ ngơi.
Đến hiện tại các nàng cũng vẫn không tin được Diệp Thiên có thể một người đơn giản giết hơn 20 người của đối phương.
…
Trong lúc Diệp Thiên cùng 3 người Dương Trầm nghĩ ngơi thì trong bóng tối xuất hiện một đôi mắt sáng nhìn chằm chằm lều của Diệp Thiên.
“Thật không ngờ Vân Lam vương quốc nhỏ nhoi lại xuất hiện một thiên tài đến mức yêu nghiệt như vậy, đừng nói Nam châu cho dù ở Trung châu cũng tìm không ra người thứ hai”.
Chủ nhân đôi mắt không ai khác là lão bà đi theo cô gái che mặt.
Từ lúc bắt đầu bà ta đã đi theo phía sau theo dõi Diệp Thiên, nhìn thấy hắn nhẹ nhõm giết 4 kẽ địch không một chút biến sắc đã làm bà hết hồn.
Linh Huyền đại lục người tu luyện đều bắt đầu lúc 6-7 tuổi, nếu có thể trong 1-2 năm đột phá Linh dịch cảnh đã xem như không tệ, 1 năm hoặc ít hơn đã là thiên tài hiếm có, nhưng bà chưa từng nghe nói qua 6-7 tuổi lại có thể nhẹ nhõm giết chết Huyền Đan cảnh tầng 9.
Sau đó Diệp Thiên đi vui chơi xung quanh không có gì bất thường nhưng vừa trời tối thì mọi chuyện bắt đầu, bà chỉ có thể nói ra hai chữ để hình dung buổi tối này là ‘Điên cuồng’.
Quá điên cuồng, Diệp Thiên nhẹ nhõm giết 4 tên Huyền đan cảnh đã kinh thế hải tục lắm rồi, hiện tại gần 30 Huyền đan cảnh đỉnh phong cũng bị hắn dùng hai ba chiêu đánh cho không còn hình dạng chết trong đâu đớn.
Tưởng như đã xong chuyện thì Lý Thông chạy ra, lão bà đã phát hiện ra Lý Thông từ sớm chỉ là không có chen vào ma thôi.
Lý Thông muốn giết Diệp Thiên, lão bà cũng dự định chạy ra cứu giúp Diệp Thiên, một thiên tài, không phải nói là một yêu nghiệt như thế chết đi thì quá đáng tiếc nhưng ai biết được lão bà còn chưa ra tay thì thấy Diệp Thiên từng bước từng bước bùng nổ sức mạnh cuối cùng lật ngược tình thế chém giết Lý Thông để hắn tiếc hận mà chết.
“Vân gia có tiêu tử này ngày sau thành tựu khó đoán, Thiên Nguyệt các phải giao hảo một chút”.
Lão bà nhìn lều của Diệp Thiên lần nữa cười cười rời đi.
Huyền quang cảnh đỉnh phong Diệp Thiên còn giết được thì mấy tên trong hạch tâm viện còn thắng sao được, cơ bản không cần tiếp tục quan sát.
*******
Một đêm điên cuồng cũng đầy tĩnh lặng trôi qua.
Ngày thứ hai là ngày người tham gia của hạch tâm viện đi vào Vạn thú sơn mạch.
Phía trước cổng học viện Thạch Sơn nghi hoặc quay sang hỏi Lý Hải.
“Làm sao bây giờ Lý Thông vẫn chưa trở về?”.
Lý Hải nghe hỏi vẻ mặt cũng âm trầm hẳn đi.
“Một Huyền quang cảnh tầng 9 muốn giết một tiểu tử còn khó khăn gì, sợ là hắn đã ra chuyện”.
Lý Hải lạnh giọng trả lời, hắn vì giết chết Diệp Thiên không tiếc cùng Vân gia 2 nhà trở mặt sớm hơn kế hoạch, những người tham gia học viện tranh tài lần này chủ yếu là để giết chết Diệp Thiên bên trong Vạn thú sơn mạch.
Lý Thông là hắn phái đi để phòng hờ có biến cố xảy ra, lần trước Lý Khương cho người đi ám sát tên tiểu tử này thất bại hắn liền biết không thể xem thường Diệp Thiên nên cực kì cẩn trọng.
Nhưng hiện tại Lý Thông vẫn chưa về làm hắn cảm giác có chút bất an, hắn không tin Diệp Thiên có thể làm gì Lý Thông mà là Vân gia nhìn ra mục tiêu của bọn hắn rồi giở trò gì đó.
“Hiện tại hạch tâm viện có thể đi vào Vạn thú sơn mạch tham gia tranh tài”.
Trong lúc Lý Hải hai người bàn tán thì Dương Thiên đã cất cao giọng thông báo, trong thanh âm đã có huyền lực hỗ trợ nên vang rất lớn, tất cả người đến xem đều nghe thấy rõ ràng.
“Vèo…vèo…”.
“Đi, làm theo kế hoạch”.
Vân Phong nhìn thấy đối phương đã đi trước một bước quay đầu nói với 5 người phía sau rồi dẫn đầu tiến lên.
…
“Xạt…xạt…”.
Đi vào Vạn thú sơn mạch Vân Phong lập tức lấy ra một mảnh giấy nhỏ để trên tay, mảnh giấy nhúc nhích chầm chầm hướng về một phướng dịch chuyển đi.
“Hướng kia”.
Nhìn thấy mảnh giấy đi chuyển Vân Phong dẫn người đi theo hướng đó.
Đây là giấy sinh mệnh của Diệp Thiên, Diệp Thiên đưa cho 3 người Vân Phong mỗi người một mẫu để sau khi vào Vạn thú sơn mạch dễ tập hơp hơn.
…
“Xào xạt…”.
“Ai?”.
Dương Trầm đang ngồi nói chuyện với 3 người Diệp Thiên thì nghe tiếng động lập tức cảnh giác, nhưng nàng không hề sợ hãi, ngày hôm qua chứng kiến thực lực của Diệp Thiên làm hiện tại nàng rất an tâm.
“Là người mình”.
Diệp Thiên cười nói.
Hắn vừa dứt lời, 6 người Vân Phong liền từ trong bụi rậm đi ra.
“Diệp Thiên, ngươi ở gần hơn ta tưởng”.
Vân Phong cười nói.
Dương Phượng Vũ cùng Trương Hổ thì không có biểu hiện gì, nhưng 3 người khác của hạch tâm viện thì ngạc nhiên không biết vì sao Vân Phong lại biết chính xác Diệp Thiên ở đây.
“Lách cách…”.
Diệp Thiên lấy ra một đống lệnh bài quăng trên đất.
“10…20…30… hơn 40 cái???”.
Trương Hổ vừa thu lệnh bài vừa đếm, đếm xong hắn cũng cứng người.
“Làm sao nhiều như vậy Không phải ngươi làm thịt hết nội viện của người ta rồi chứ?”.
Trương Hổ đổ mồ hôi hỏi.
“Bọn hắn tự tìm đến đó chứ”.
Diệp Thiên nhún vai không sao cả nói, hắn không muốn nói chuyện của Lý Thông.