Khom Lưng

Chương 114

Tiểu Kiều nghiêng đầu không nhìn vào mặt hắn: “Không muốn trả lời, nên không gửi!”


Ngụy Thiệu như vừa hít một hơi khí lạnh, hắn ngẩng đầu nắm chặt lấy cằm nàng, kéo mặt nàng quay lại, để hai người nhìn nhau,


Hắn nhìn nàng một lúc rồi bỗng nhướng mày, vẻ mặt toát lên chút đắc ý mơ hồ: “Chẳng lẽ nàng không tin ta nói, nàng nghĩ ta và Tô thị vẫn qua lại như trước kia à? Nàng giận phải không?”


Lông mày Tiểu Kiều hơi xoắn lại, “bịch” một tiếng, nàng hất cái tay đang nắm lấy cằm mình, đứng dậy khỏi người hắn rồi bò ra ngoài thùng, trên giá có vắt một tấm khăn lụa khô, nàng cầm lấy bao quanh cơ thể định ra ngoài. Sau lưng lại vang lên tiếng rầm, Ngụy Thiệu cũng xoay người ra khỏi nước, ôm lấy nàng từ sau, hắn nói: “Thật ra ta vừa mới đi gặp nàng ấy về”.


Tiểu Kiều ngẩn ra, từ từ quay đầu lại.


Đôi đồng tử đen láy của hắn nhìn sang, trong mắt như ánh lên ý cười đùa bỡn.


Tiểu Kiều bỗng giằng ra, đánh vào tay của hắn: “Chàng vừa về đã đi gặp nàng ngay, thế còn nói trước mặt thiếp làm gì?”


Ngụy Thiệu cười ha hả, ngang nhiên ôm nàng ra phòng tắm, đặt lên trên giường được trải tấm chiếu bằng ngà voi, nắm chặt lấy hai tay của nàng.


“Ta đi gặp nàng ấy nhưng không phải giống như nàng đang nghĩ, kiểu tình xưa khó dứt hay gì cả. Trước kia ta và nàng ấy vốn cũng chẳng có gì, cho dù có có đi chăng nữa thì cũng đã qua hết rồi mà.Ta chỉ muốn đưa nàng ta đi ngay vào ngày mai”.


Tiểu Kiều ngừng giãy giụa, mở to đôi mắt nhìn người kia.


“Thật không?” Nàng buột miệng hỏi.


Ngụy Thiệu rất thích dáng vẻ ngơ ngác của nàng như lúc này, hắn nhéo mũi nàng: “Thật, chỉ là…”


Hắn chần chừ một lúc rồi nói: “Chỉ có điều nàng ấy nói, bệnh còn chưa khỏi. Không thể đi ngay được. Man Man, ta không muốn gạt nàng, trước khi nàng ấy được gả đi, nàng ấy vẫn thường ra vào trong nhà ta, có một khoảng thời gian còn chăm sóc ta nữa. Dù gì cũng còn chút tình cảm, bây giờ nàng ấy nói vậy rồi, dù là thật hay giả, ta cũng không thể ép nàng đi…”


Vẻ mặt hắn có đôi phần khó xử.


Tiểu Kiều nhìn hắn một lúc.


Rất rõ ràng, “có một khoảng thời gian nàng ấy còn chăm sóc ta nữa” mà hắn vừa đề cập chính là năm hắn mới mười hai tuổi, lúc chuyện ấy xảy ra.


Thật lòng mà nói, chuyện đầu tiên hắn làm khi trở về là muốn tiễn Tô Nga Hoàng đi vì sợ mình để ý, điều này đã đủ khiến Tiểu Kiều ngỡ ngàng.


“Được rồi, thiếp biết mà. Thiếp có nói chàng đuổi nàng ấy đi ngay đâu.” Nàng hào phóng nói.


Dường như Ngụy Thiệu cũng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nhéo nhéo quai hàm nàng: “Không giận nhé?”


Tiểu Kiều chun mũi: “Thiếp giận bao giờ?”


Ngụy Thiệu phì cười châm chọc nàng: “Còn bảo không giận. Đến Xuân Nương còn thấy đau lòng vì ta, nàng chẳng những không đau lòng thì thôi, lại còn nhẫn tâm không buồn đáp lại thư ta nữa.”


Tiểu Kiều ngẩn ngơ một lúc rồi mới tỉnh táo lại, đột nhiên nàng mở to hai mắt: “Chàng nghe lén bên ngoài?”


Ngụy Thiệu hừ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Nói bậy, ta cần gì phải nghe lén chứ?”


Tiểu Kiều nắm tay thành đấm đánh vào bả vai hắn, bị Ngụy Thiệu túm được lại đè chặt trên đầu, xoay người đè lên nàng, lầm bầm nói nhỏ: “Xuân Nương bảo nàng lôi kéo ta, ta cũng nghe thấy nàng đồng ý rồi mà. Nàng định làm sao, hả?”


Tiểu Kiều thẹn thùng đỏ bừng đôi gò má, lúc nàng nhắm mắt lại lắc đầu ngoay ngoảy, Ngụy Thiệu đã trao cho nàng một nụ hôn đắm đuối.



Mấy tháng rồi Ngụy Thiệu không chạm vào nữ nhân, nay thắng trận trở về, lửa nóng trong người như núi lửa sắp phun. Lần đầu vừa mới trong phòng tắm, lần này ép nàng lên trên giường, sao có thể buông tha dễ dàng như vậy được. Miệt mài đến khi đêm thăm thẳm, Tiểu Kiều bị hắn chơi đùa đến kiệt sức, cuối cùng nàng không nhịn được phải nức nở rầm rì, Ngụy Thiệu thích nhất là lúc nàng như vậy, hắn kích động không thể nào kìm được, kết thúc cuộc yêu.


Cả người Tiểu Kiều rất mệt mỏi nhưng lại không ngủ yên.


Trong lòng nàng có một suy nghĩ cứ xoay quanh mòng mòng, lúc này yên tĩnh lại, ý nghĩ đó như nghẹn trong cổ họng, chưa bao giờ muốn hỏi như lúc đó.


Nàng lặng lẽ mở mắt ra, liếc nhìn Ngụy Thiệu ngay bên cạnh.


Hắn đã nhắm mắt lại nhưng hình như vẫn còn chưa ngủ. Có lẽ cảm nhận được Tiểu Kiều đang nhìn lén mình, dù không mở mắt, khóe môi hắn vẫn hơi vểnh lên, vuốt ve nàng rồi ầm ừ hỏi: “Mới rồi không phải cứ khóc lóc muốn ta thả nàng sao. Còn chưa ngủ?”


Tiểu Kiều lấy hết dũng khí, hỏi hắn: “Phu quân, có chuyện này thiếp có thể hỏi chàng được không, cái hộp gỗ được khóa bằng ổ khóa cửu cung trong nhà mình đựng vật gì vậy ạ?”


Bàn tay Ngụy Thiệu đang vuốt ve trên da thịt mềm mịn mà ấm áp của nàng bỗng dưng ngừng lại, hắn từ từ mở mắt, đối diện với đôi mắt của nàng.


Lúc đầu trong mắt hắn vẫn còn sót lại vẻ mông lung sau cơn h.oan ái, nhưng khi nhìn nàng một lúc, nét mơ màng đó từ từ biến mất, trở nên tỉnh táo hơn nhiều.


“Không phải nàng nói mệt lắm sao? Hỏi chuyện này làm gì. Ngủ thôi”.


Hắn ôm Tiểu Kiều nhắm mắt lại lần nữa, trả lời khá qua loa.


Tiểu Kiều vẫn nhìn hắn chăm chú.


“Nếu phu quân không nói thì để thiếp tự đoán vậy.” Nàng nhẹ giọng nói.


“Vốn thiếp còn nghĩ trong tráp đựng tín vật gì đó liên quan đến Tô thị. Nhưng sau đó thiếp lại thấy không phải. Đến bây giờ thiếp càng thêm xác định, đồ trong tráp chắc chắn không có liên quan gì với nàng ấy. Nếu đã không có quan hệ với Tô thị, lần trước thiếp bất cẩn chạm vào, phu quân lại tức giận như vậy, thiếp nghĩ, hay là…”


Nàng ngừng lại.


Ngụy Thiệu từ từ mở mắt ra, nhìn nàng: “Là một vài di vật năm đó phụ thân ta để lại. Nói cho nàng rồi đó giờ ngủ được chưa?”


Giọng nói của hắn có vẻ hơi lạnh nhạt. Từ trước tới nay hắn vẫn luôn để cái tráp đó ở nơi nổi bật nhất, đó là để nhắc nhở mình mỗi phút mỗi giây, không được quên cái chết của phụ huynh năm đó, phải trở nên mạnh mẽ mới diệt được người ta, nếu không sẽ bị người ta giết. Sau chuyện khóa cửu cung, Ngụy Thiệu bèn cất cái tráp đi.


Vốn đêm nay tâm trạng hắn rất tốt.


Kế hoạch chinh phạt phía Tây đặt ra từ trước đó đã hoàn thành trước kì hạn. Hắn bước thêm một bước lớn trong kế hoạch tranh giành thiên hạ của chính mình.


Tin Tô thị đi tới Tấn Dương quấy rầy hắn mấy ngày qua cũng đã được giải quyết dễ dàng vì Tiểu Kiều hiểu ý.


Nữ tử mà hắn thương lại cùng hắn hòa hợp, vừa kết thúc một cuộc yêu sảng khoái ngập tràn, cả người hắn bỗng trở nên thoải mái.


Tất cả đều khiến Ngụy Thiệu thấy lâng lâng.


Thế nhưng đang yên lành, đột nhiên nàng lại nhắc tới chuyện cái tráp mà trước nay hắn vốn không muốn nói với nàng, điều này khiến cho Ngụy Thiệu có vẻ hơi mất hứng, đồng thời cũng nảy sinh chút đề phòng.


Hắn có một cảm giác, dường như nàng muốn nhân cơ hội này để nói với hắn một yêu cầu gì đó.


Hắn nhìn nàng chằm chặp, ánh mắt lóe lên vẻ không vui khó mà nhìn ra được.



Quả nhiên, đúng như nàng đoán, trước kia nàng đã hiểu nhầm rồi.


Không phải bởi vì Tô Nga Hoàng, mà trong chiếc hộp đó có chứa đựng đồ vật liên quan tới quãng thời gian niên thiếu khổ sở nhất trong đời hắn, bởi vậy trước giờ hắn mới phản ứng mạnh mẽ như vậy lúc nàng chạm vào nó.


Tiểu Kiều thấy hắn cứ nhìn mình như vậy, vẻ mặt như có chút đề phòng, nàng thở khẽ một hơi, đưa ngón tay lên chạm vào mi của hắn, nàng nói: “Thế thì lòng thiếp thấy an tâm lắm. Không dám giấu phu quân, trước kia thiếp vẫn tưởng trong hộp có cất giữ đồ vật của Tô Nữ. Phu quân không cho thiếp đụng vào, thiếp không dám đụng tới, phu quân nổi trận lôi đình với thiếp, thiếp cũng thấy đau lòng. Hóa ra là do thiếp hiểu nhầm. Nếu là di vật của công công, phu quân có quát thiếp thế nào cũng là do thiếp cả”.


Nàng từ từ nhích lại gần hắn, rướn môi mình chạm vào môi của hắn, hai trán đụng vào nhau, nàng dịu dàng nói tiếp: “Phu quân có điều còn không biết. Thật ra thiếp rất hâm mộ Tô thị, được ở bên làm bạn với phu quân trong khoảng thời gian khó khăn thời niên thiếu. Tổ phụ của thiếp phản bội lại minh ước đến nỗi phụ huynh phu quân phải chết trận, lúc phu quân bị thương nặng như thế, thiếp chỉ là một đứa bé mới tầm ba bốn tuổi không hiểu biết chút gì, sao có thể cảm nhận được nỗi đau như cắt của phu quân lúc đó? Cũng may trời cao có mắt, bây giờ phu quân lại là người bên gối với mình. Nếu có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng phu quân năm đó, Man Man nguyện ý làm bất cứ điều gì”.


Lớp áo đề phòng mà Ngụy Thiệu đã dựng lên quanh mình, ngay khi Tiểu Kiều tựa vào trán của hắn nói mấy câu như thế, từng lớp từng lớp đều từ từ tan đi, trái tim hắn lại trở nên mềm nhũn ra lần nữa, hắn ôm chặt lấy nàng hôn quấn quýt, hô hấp lại trở nên dồn dập, Ngụy Thiệu đoạt lấy cơ thể nàng lần thứ hai.



Ngày hôm sau, Ngụy Thiệu và Tiểu Kiều ngủ đến trưa mới tỉnh dậy. Nằm trong phòng cả ngày không rời nhau một bước. Nghe nói trong nửa năm nay, dường như Tiểu Kiều chưa từng ra khỏi cửa lớn của nha môn, ngày thường vẫn ở nhà sao chép kinh thư, chép suốt cả nửa ngày, đến nay đã được mấy bộ rồi. Ngụy Thiệu lại đau lòng khôn xiết. Hôm sau hắn định sẽ dẫn nàng ra ngoài, cưỡi ngựa tới Tây Giao Tấn Dương ngắm cảnh dạo chơi. Chạng vạng mới trở về, người giữ cửa nói, lúc sáng phu nhân Tả Phùng Dực Công có sang đây, mời Quân hầu tới dịch thừa có chuyện muốn bàn. Nghe nói phu thê Quân hầu ra ngoài rồi, phu nhân ấy mới đi, trước khi đi còn nói, phu nhân có chuyện quan trọng, xin Quân hầu hãy qua đó một chuyến.


Lúc đó Ngụy Thiệu không nói gì thêm cả, đi vào với Tiểu Kiều.


Tiểu Kiều liếc nhìn sắc mặt của hắn: “Phu quân có đi không?”


Ngụy Thiệu chần chừ một lúc, nhìn nàng.


Tiểu Kiều khẽ thở dài, nhưng ngoài mặt vẫn bật cười khanh khách, nàng đưa tay lên, trên tay là một bó hoa dại vừa hái ở Tây Giao, nhẹ nhàng chạm vào mũi của hắn, nàng nói: “Sao lại khổ thế này? Nếu có việc thì mời nàng ấy tới đây rồi nói, không phải sẽ dễ dàng hơn à, hà cớ gì chàng phải sang dịch xá?”


Đôi mắt Ngụy Thiệu sáng rực lên, hắn nở nụ cười ôm nàng lại: “Đúng là Man Man hiểu lòng ta nhất”. Sau đó vội sai người tới dịch xá truyền lời, mời Tô Nga Hoàng tới nha môn nói chuyện.


“Cô cô có đi không?”


Tô Tín nhìn Tô Nga Hoàng, chờ nàng trả lời.


Lúc đầu sắc mặt nàng ta có vẻ rất khó coi, nhưng dần dần lại khôi phục thần sắc cũ, nàng xuất thần một lúc rồi nói: “Sao lại không đi?”



Ngày hôm sau, Ngụy Thiệu mặc y quan chỉnh tề, ở trong gian phòng mở trước tiền đường nha môn, hắn gặp Tô Nga Hoàng đang được hạ nhân dẫn vào trong.


So với dáng vẻ bệnh trạng tóc tai không chỉnh mấy ngày trước, hôm nay Tô Nga Hoàng trang điểm đàng hoàng, trang phục tinh tế, mặc dù giữa đôi hàng lông màu như có vẻ u sầu, nhưng xem ra tinh thần khá hơn mấy ngày trước rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment