Khom Lưng

Chương 113

Ngụy Thiệu hơi dừng bước.


“Ta tới đây không phải để nghe phu nhân kể chuyện xưa, phu nhân không cần nói chuyện đó với ta”.


Hắn từ từ quay đầu lại.


“Tô thị, lần này phu nhân đi ngang qua Tấn Dương, dừng lại ở đây đã nhiều ngày, nếu thật sự là do cơ thể không được khỏe, thì nên chú tâm dưỡng bệnh hơn. Nhưng mà…”


Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của Tô Nga Hoàng trong chốc lát.


“Nếu như cô có mưu đồ khác, thì ta chỉ nói một câu, nhanh chóng rời đi cho thỏa đáng. Ta đã không còn là nhị lang năm đó từ lâu rồi, bây giờ ta đã có thê thất, nàng rất được lòng ta, ta không muốn vô duyên vô cớ khiến nàng ấy không vui”.


“Ta không còn lời nào để nói, cô ở lại dưỡng bệnh đi”.



Hắn nói vậy rồi đi, bước thẳng không buồn quay đầu lại.


Tô Nga Hoàng đứng yên bất động, hai mắt nhìn đăm đăm, da dẻ cả người như ngâm vào nước đá, lạnh lẽo tê rần từ từ xâm nhập vào xương tủy.


Nếu không phải nàng đang cắn chặt răng, có lẽ lúc này đây cũng bắt đầu run lên bần bật.


Trong lòng nàng dần bị nỗi khủng hoảng bủa vây, khủng hoảng bởi vì mọi chuyện hoàn toàn vượt xa khỏi dự đoán của nàng.


Vốn nàng còn tưởng, dù thế nào đi nữa, chỉ cần nàng có cơ hội được nói chuyện với hắn, nàng có thể kéo hắn theo suy nghĩ của mình.


Nhưng đâu ngờ câu nói đầu tiên Ngụy Thiệu thốt lên là như vậy, mọi chuyện cũng hoàn toàn thoát khỏi sự tính toán của nàng.


Nam nhân đời này ai mà không háo sắc. Chuyện này Tô Nga Hoàng hiểu rõ. Vì thế từ khi Ngụy Thiệu cưới Kiều Nữ, tính tới bây giờ chỉ mới hơn một năm, có lẽ là do còn mới mẻ, hoặc cũng có thể vì nàng ta xinh đẹp.


Điều này Tô Nga Hoàng đã chuẩn bị trước rồi.


Nhưng nàng lại không thể ngờ rằng, câu nói đầu tiên Ngụy Thiệu nói lại là muốn tiễn bước nàng đi. Không chỉ như thế, hắn còn nói thẳng trước mặt nàng: “Nàng ấy rất được lòng ta”.


Lẽ nào những câu mà tiện tỳ Xuân Nương nói ngày đó đều là thật cả sao?


Tô Nga Hoàng không thể chấp nhận nổi, căn bản là nàng không thể nào tiếp thu.


Chẳng lẽ Kiều Nữ kia ép Ngụy Thiệu đuổi mình đi hay sao? Nếu không dù hắn có ghét mình đi nữa, cần gì phải hòa nhã đối với mình như vậy, thậm chí còn chủ động phái người hộ tống đi tới thành Lạc Dương?


Nhất định Ngụy Thiệu vẫn còn cảm tình đối với mình!


Hoặc có thể là do năm ấy mình đã khiến chàng thiếu niên đó bị tổn thương quá nhiều, đến nỗi bây giờ hắn vẫn còn khúc mắc, bởi vậy mới bị Kiều Nữ nhân lúc sơ hở lấy sắc ra dụ hắn. Cái chết của phụ huynh Ngụy Thiệu không thể tránh khỏi liên quan với sự xảo trá của Kiều gia năm đó! Một thiếu niên mười hai tuổi khi ấy phải trải qua những đau đớn không ai không xúc động, nàng đã tận mắt chứng kiến những điều đó rõ ràng, cũng tự mình trải nghiệm.


Huống hồ ngay nửa năm sau đó, khi hắn có thể xuống đất được, chuyện đầu tiên hắn làm là quỳ gối trước linh vị liệt tổ liệt tông ở từ đường, thốt lên một lời thề tàn nhẫn, nhất định sau này hắn sẽ diệt hết kẻ thù để an ủi linh hồn của phụ huynh!


Lúc đó trong đôi mắt hắn lóe lên tia tàn nhẫn, đến bây giờ kí ức đó vẫn chưa hề phôi phai.


Một Ngụy Thiệu như thế, sao có thể si mê nữ nhi của kẻ thù đến nỗi không kiềm chế được đây?


Nàng không tin, không thể tin được.


Nàng phải suy nghĩ cho thật kĩ, nghĩ thật kĩ… nhất định có thể tìm ra biện pháp để hóa giải.


“Cô mẫu [1[, lúc nãy Yên Hầu tới đây làm gì vậy? Sao sắc mặt cô lại khó coi như thế?”


[1] Cô mẫu: cô, bác, chị em gái của bố.


Tô Tín vẫn núp ở ngoài vội bước nhanh vào phòng, đỡ lấy Tô Nga Hoàng đầy thấp thỏm.


Hai mắt nàng ta vẫn đăm đăm như trước, dường như không nghe thấy tiếng gì, lặng im không nhúc nhích.


Tô Tín lén lút liếc nhìn vẻ mặt Tô Nga Hoàng, trong lòng càng chột dạ, ấp a ấp úng nói: “Hắn đến, không lẽ là… vì biết chuyện ở Ngư Dương lần trước?”


Tô Nga Hoàng rùng mình một cái, nàng ta bỗng ngước mắt nhìn chằm chằm Tô Tín.


“Cháu đang nói bậy bạ gì thế hả? Sao lại nói tới chuyện Ngư Dương?”


Nàng hạ giọng gằn ra từng chữ một, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, đầy buốt giá.


Tô Tín hoảng hốt nói: “Vâng, là, là chất nhi hồ đồ. Cô mẫu sao rồi? Sao sắc mặt lại xấu thế này? Chất nhi lo lắng lắm”.


Tô Nga Hoàng cảm thấy hai tai mình như ong hết cả lên, huyệt thái dương khẽ giật, cơ thể chao đảo. Nàng nhắm mắt lại, quơ tay túm được một cánh tay Tô Tín thì ngừng lại, lẩm bẩm: “Ta hơi đau đầu, đỡ ta về nằm nghỉ, ta muốn nghỉ một chút”.


Tay của nàng vừa lạnh lại vừa trơn, như không còn chút nhiệt, thế mà sức lực lại lạnh mẽ lạ thường, móng tay bấu chắc vào bắp tay Tô Tín.


Cách một lớp xiêm y, cánh tay Tô Tín bị nàng bóp cũng cảm thấy đau đớn, nhưng hắn không dám nói, chỉ có thể cao giọng gọi tỳ nữ tới đây.


Tỳ nữ vội vàng chạy tới đỡ cùng hắn. Tô Tín nhân cơ hội đó kéo tay của mình ra, đưa Tô Nga Hoàng quay về phòng, dìu nàng nằm xuống.


Hai mắt Tô Nga Hoàng nhắm chặt, nàng không nhúc nhích như thể đã thiếp đi. Lúc Tô Tín định xoay người lén lút bước ra ngoài, khi đi tới ngang cửa, phía sau bỗng vang lên giọng nói: “Vừa rồi cũng chẳng có chuyện gì, Trọng Lân mới về tới Tấn Dương. Biết ta tới đây nên vội sang, nói chuyện cùng ta một lát, dặn dò phải dưỡng bệnh. Bởi vì hắn còn có chuyện quan trọng khác nên mới vội phải đi. Cháu cứ an tâm, mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của ta”.


TôTín quay đầu lại, hai mắt Tô Nga Hoàng vẫn nhắm chặt như trước, vẻ mặt rất bình tĩnh. Hắn thưa dạ hai tiếng rồi mới đi ra ngoài, khi đó Tô Tín mới vén thử ống tay áo mình lên, trên cánh tay đã nổi lên năm dấu móng tay sâu hoắm, hắn lặng lẽ hít một hơi rồi đưa tay xoa bóp mấy lần.



Tiểu Kiều thích sạch sẽ, huống hồ bây giờ lại là giữa mùa hè nóng bức, khí trời khô nóng, động một cái là chảy mồ hôi ngay, đương nhiên mỗi ngày đều tắm rửa.


Hôm đó sau khi tiêu cơm tối, trời cũng vừa đen kịt, nàng mới đi tắm như mọi ngày.


Trước giờ Xuân Nương vẫn ở bên hầu hạ, từ chuyện kinh hồn xảy ra dạo đầu năm, mặc dù bây giờ đã nửa năm trôi qua, bà vẫn luôn ở cạnh không rời bước.


Cả người Tiểu Kiều ngâm trong nước, chỉ hở một đôi bờ vai tinh tế, mái tóc dài đen như mực cũng vừa mới gội xong, buông xuống một bên rơi trước ngực. Nàng đưa ngón tay vòng lấy đoạn đuôi tóc ướt sũng, đùa nghich mấy lần, nghe tiếng Xuân Nương ở phía sau khuyên nhủ: “Lần này Nam quân về, nhất định Nữ quân phải ở bên ngài thêm một lúc! Từ khi thành hôn tới giờ cũng không ngắn, mặc dù lão phu nhân bên kia không ép hỏi, nhưng có lẽ ngày nào cũng nghĩ tới bên này”.


Xuân Nương vẫn luôn cố chấp rằng, hồi đầu năm lúc lão phu nhân cố ý cùng Chu thị đi với thành Vô Chung là muốn cho Nam quân đưa Nữ quân đi cùng, hi vọng Nữ quân sớm ngày khai chi tán diệp cho nhà họ Ngụy. Từ khi đó hai người đều ở riêng, tới bây giờ mà Nữ quân vẫn chưa nghe tin gì, sao mà bà không nóng lòng cho được?


Tiểu Kiều ừ một tiếng.


“Hôm nay tỳ có cho người tới xem Tô thị ở bên kia thế nào, người ta còn đang thoải mái dưỡng bệnh ở đó đấy! Sao lại có người mặt dày đến thế chứ!”


Xuân Nương nhớ tới Chu thị nọ, trong lòng như bị chặn đống bùn. Bà lau sạch phía sau lưng Tiểu Kiều rồi nói tiếp: “Nữ quân không nên xem thường nàng! Nàng ta có giao tình với Nam quân, chỉ riêng điều này thôi cũng đã có người lợi dụng cơ hội đó. Huống hồ như nàng ta có lẽ trên giường cũng có chỗ hơn người. Nam nhân trên đời này ai mà chẳng thích những phụ nhân như vậy. Nữ quân còn nhỏ nên không biết, trước kia bá phụ Nữ quân cũng có một cơ thiếp, nàng ta cũng có bản lĩnh quyến rũ được nam nhân. Trước khi phụ nhân đó tới, trong vòng một tháng có khoảng mười đêm ông ấy sẽ ở cùng phòng với bá mẫu của người, sau đó khi có người kia rồi, bá phụ Nữ quân như thể vừa ôm được bảo vật, đừng nói tới bá mẫu của người, mấy cơ thiếp khác ông ấy cũng không buồn đếm xỉa, tới khi phụ nhân kia bệnh chết, ông ấy còn đau lòng mấy hôm. Phụ nhân đó chỉ là một đào kép mà thôi, tại sao lại được sủng ái như vậy chứ? Đó là nhờ bản lĩnh hầu hạ nam nhân! Mặc dù Tô thị xuất thân cao quý nhưng chỉ nhìn tỳ cũng biết ngay là, nhất định nàng ta đã trải qua rất nhiều, chuyện gì mà không làm được chứ?”


Tiểu Kiều trầm mặc.


“Vốn tỳ cũng không muốn nói mấy chuyện này với Nữ quân, chỉ sợ làm bẩn tai Nữ quân. Nhưng mà Nữ quân còn trẻ nên chưa trải nghiệm nhiều, không hiểu mấy chuyện cong queo uốn lượn đó chỉ sợ sẽ chịu thiệt về mình. Bây giờ Tô thị này muốn ở đây chờ Nam quân về đấy. Nếu nàng ta vứt bỏ hết mặt mũi, Nam quân lại vướng bận tình cảm thời niên thiếu với nàng ta, chỉ sợ nàng ta sẽ tìm được cơ hội, không khéo Nam quân sẽ…”


Xuân Nương liếc nhìn Tiểu Kiều một chút. Thấy nàng cúi đầu, một ngón tay trắng nõn vòng quanh phần đuôi tóc, quấn xong rồi lại buông, làm mấy lần liên tục. Bà vừa muốn nói hết, nhưng lại sợ sẽ hù dọa Tiểu Kiều, vì vậy bà vội vàng sửa lời, dụ dỗ: “Nữ quân đừng hoảng nhé, mấy điều này chỉ là nhắc nhở người mà thôi. Vẻ đẹp của Nữ quân thì không ai sánh được. Tỳ thấy Nam quân nâng Nữ quân như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chờ Nam quân trở về, Nữ quân chỉ cần lôi kéo ngài, đừng để người ta thừa cơ lợi dụng, thì dù có mười Tô Nữ đi nữa cũng không làm gì được!”


Xuân Nương nói đến khô cả miệng mà Tiểu Kiều vẫn không chịu hé răng, Xuân Nương có phần nóng nảy: “Tiểu tâm can à, tỳ nói nhiều như vậy rốt cuộc người có nghe không thế?”


Suy nghĩ của Tiểu Kiều vừa mới trôi dạt tới thời điểm khi nàng vừa mới tới Ngụy gia, chạm vào cái tráp đó.


Những ngày qua, lần thứ hai Tô Nga Hoàng xuất hiện, cái tráp từng mang tới cho nàng những hồi ức không vui lại dần dần tái hiện.


Thấy Xuân Nương gấp quá, Tiểu Kiều bèn quay đầu lại nói: “Ta nghe mà, ta biết rồi…”


Lúc này Xuân Nương mới chịu nở nụ cười, bà đi tới phía trước Tiểu Kiều, kéo mấy nhúm tóc bị nàng quấn trên tay, lấy khăn ra lau nước trên mái tóc, tết lại trên đỉnh đầu, ánh mắt lướt qua bộ ng.ực trắng phau lộ ra một nửa trên mặt nước, bây giờ càng lúc càng khiến cho người ta mong chờ, bà thở dài: “Lại nói tới Nam quân, chắc Nam quân đánh trận bên kia cũng sắp về rồi nhỉ? Nam quân cũng chẳng dễ dàng gì, để Nữ quân ở đây từ đầu năm đến giờ, nháy mắt đã nửa năm trôi qua. Trong nửa năm nay, Nam quân cũng chẳng có được mấy ngày an ổn ở trong thành, toàn ở bên ngoài nghiệp binh đao. Tỳ nghĩ cũng thấy đau lòng quá. Nam quân thì khổ cực như vậy, Nữ quân lại không người ở bên. Ở cạnh thì ít mà xa cách thì nhiều, không biết tới bao giờ mới có thể cùng…”


Bỗng nhiên cửa phòng tắm bị người ngoài gõ vang.


Xuân Nương cứ tưởng là hầu gái nên quay đầu hỏi: “Sao thế? Nữ quân chưa tắm xong”.


“Là ta”.


Một giọng nam trầm ổn vang lên.


Xuân Nương nhận ra là giọng của Ngụy Thiệu, bà mừng rỡ đưa mắt nhìn Tiểu Kiều, nắm lấy vai nàng một cái rồi vội vàng đi qua mở cửa.


Ngụy Thiệu đang tùy tiện tựa vào bên cánh cửa.


Xuân Nương kìm nén vui mừng sục sôi ở trong lòng, khom người gọi hắn: “Nam quân về rồi sao? Về từ bao giờ vậy? Trên đường có vất vả không?”


“Vừa về.”


Ngụy Thiệu chỉ đáp ngắn gọn một tiếng, tầm mắt tìm tới Tiểu Kiều vẫn còn tắm rửa trong thùng nước, nhấc chân bước vào trong.


Xuân Nương vội vàng đi ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại. Trong phòng tắm chỉ còn lại hai người họ.


Ngụy Thiệu đi tới trước bồn tắm thì ngừng lại, mắt nhìn xuống người kia còn trong thùng nước.


Tiểu Kiều hơi ngước mặt lên đối diện cùng hắn trong chốc lát, sau đó nàng tựa nhẹ vào vách thùng, người hơi trượt xuống dưới, để nước phủ qua vai.


“Phu quân về sao không nói trước một tiếng? Để thiếp biết mà chuẩn bị chứ.” Nàng nhẹ nói.


Ngụy Thiệu từ từ ngồi xổm xuống, cách một vách thùng tắm, bằng với tầm mắt của nàng.


“Lại đây nào!”


Tiểu Kiều hỏi: “Làm gì chứ?”


Ngụy Thiệu nhìn kỹ khuôn mặt ướt át dính một lớp hơi nước mờ ảo: “Dựa vào gần ta một chút”.


Tiểu Kiều cắn môi, cánh tay ngọc ngà đưa ra khỏi nước, bám vào vách thùng tắm, rẽ nước từ từ đi tới gần bên hắn, cuối cùng khi tới ngay bên cạnh, người nàng chếch lại quay lưng về phía người kia, hai tay bám trên vách thùng úp sấp dựa vào đó, nàng ngoái đầu dịu dàng nhìn lại: “Dựa vào rồi này!”


Tầm mắt Ngụy Thiệu từ đôi gò má của nàng chạy dọc xuống cần cổ và bả vai xinh xắn, dừng lại trên tấm lưng trắng muốt như tuyết của Tiểu Kiều. Hắn yên lặng nhìn một lúc, hầu kết lăn lên, bỗng nhiên Ngụy Thiệu đưa tay ra, ôm lấy nàng, hắn cúi đầu há mồm gặ.m c.ắn lên bả vai đẹp đẽ như đôi cánh bướm.


Tiểu Kiều bị hắn cắn như mềm nhũn cả xương, chỉ có thể rụt cổ lại cố trốn khỏi cái miệng của hắn, thế rồi nàng không nhịn được nữa, bật cười ha ha.


Ngụy Thiệu nhắm mắt lại, tàn nhẫn cọ cọ hai bên má còn lúm nhúm mấy sợi râu mới mọc, cảm nhận da thịt ấm áp và mềm mại của nàng, chẳng có chút nào là thương hương tiếc ngọc. Trên làn da non mềm phía sau lưng của nàng, bị hắn cọ xát đến ửng đỏ cả lên. Bên tai vang lên tiếng líu ríu kêu đau mà lại như vui thích của người kia, nỗi khổ nhớ nhung nàng mấy tháng nay rốt cuộc cũng được xả ra ngoài.


Hắn đưa tay kéo nàng ra khỏi nước, hai người lại dính chặt vào nhau, ướt át lăn lộn trên mặt đất.


Sau khi qua đi, Ngụy Thiệu ôm Tiểu Kiều đã mềm thành một nhúm trên mặt đất, cùng nhau vào tắm, nàng ngồi trên gối hắn, còn Ngụy Thiệu lại ngửa mặt tựa bên vách bồn, trầm mặt hỏi nàng: “Lần trước ta gửi thư cho nàng, bảo nàng nhớ hồi âm cấp tốc cho ta. Sao nàng không gửi lại?”

Bình Luận (0)
Comment