Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Chương 46

Lạc Viêm Chi tỉnh là do âm thanh ồn ào quanh quẩn bên tai đánh thức, cậu mơ màng mở mắt, cảm giác khó chịu trên người đã dần tiêu tan. Cậu còn nhớ rõ tại sao lúc ấy lại bị bắt, còn làm liên lụy tới Bạch Cẩm Thành.

Trong khi Lạc Viêm Chi đang đổi chỗ trốn thì vô tình nhìn thấy một đứa nhóc đang đứng lẻ loi giữa một đám người cầm vũ khí. Xuất phát từ bản năng, cậu nhớ tới Bạch Cẩm Thành nhỏ, thế nên đã nảy lòng thương cảm cứu nhóc con đó. Cuối cùng lại bị phát hiện.

"Anh, tỉnh rồi sao?" Bạch Cẩm Thành cảm nhận được động tĩnh sau lưng, thả nhẹ bước chân rồi quay đầu.

"Ừ, bé con, chúng ta đang đi đâu vậy?" Lạc Viêm Chi dụi mắt cố gắng lấy lại tỉnh táo.

"Làm một chút chuyện nhỏ." Hắn trả lời, sau đó dừng chân thả cậu xuống.

Lạc Viêm Chi đứng vững nhìn toàn cảnh xung quanh, cảm giác nghi ngờ dâng lên.

"Chuyện gì vậy?"

"Em đồng ý với thành chủ ở đây giúp làm một việc, đổi lại sẽ thả anh với Tĩnh Nhai ra." Bạch Cẩm Thành tiến tới ôm lấy cậu, nhẹ nhàng thuật lại mọi việc.

Lộ Tư giao cho hắn quả cầu thủy tinh bí ẩn kia mà không giải thích nó là cái gì, sau đó mới bảo.

"Ta sẽ để anh lên trên kia, nhưng phải mang theo một vật, chính là quả cầu này. Sau khi lên được hãy chuyển nó cho một người ở vùng Địa Cực, người nọ gọi là Tình Không, sống ở một chỗ hoang vu hẻo lánh."

Bạch Cẩm Thành cảm nhận sức mạnh đang chảy bên trong quả cầu, biết rõ thứ này không phải là đồ vật đơn giản gì. Hắn âm thầm để một tia năng lượng của mình luồn vào bên trong quả cầu nhằm thăm dò, ngoài ý muốn chính là quả cầu cộng hưởng với sức mạnh của hắn, hơn nữa còn có vẻ muốn chui vào người hắn thông qua tia năng lượng này.

Bạch Cẩm Thành không dấu vết thu lại sức mạnh của mình, mặt vẫn không có biểu cảm gì thay đổi.

"Được, nhưng với một điều kiện, ta muốn đi cùng với anh trai ta." Hắn tỏ ý nếu như không đồng ý thì chắc chắn sẽ không làm.

Lộ Tư nhướn mày, sau đó cười cười thoải mái đáp ứng, "Được thôi."

Nghe hắn thuật lại mọi chuyện, Lạc Viêm Chi vô cùng sửng sốt, "Đồng ý nhanh như vậy sao?"

"Có lẽ cô ta cũng đoán được anh sẽ không bỏ lại Tĩnh Nhai."

Cậu gật đầu, quả thật không thể bỏ lại được. Vốn dĩ cậu đã nợ gia đình bọn họ quá nhiều, nay lại vì mình mà Tĩnh Nhai gặp nguy hiểm như vậy, về tình về lý đều phải cứu cô ra ngoài.

"Vậy bây giờ chúng ta phải đi đâu?" Lạc Viêm Chi nhìn xung quanh bao la bát ngát cây cỏ, lập tức trở nên đề phòng.

Như nhận ra cậu đang lo lắng điều gì, Bạch Cẩm Thành an ủi, "Không cần nghĩ nhiều, chúng ta cứ đi thẳng sẽ lên được phía trên."

"Được."

Hai người đẩy nhanh tốc độ chạy thẳng tới rìa vực biên giới, ở đó có hai người đang đứng canh gác, thấy bọn họ lập tức đưa vũ khí lên tỏ vẻ đề phòng.

Bạch Cẩm Thành chẳng hề hoang mang đưa ra một tấm thẻ bài, tấm thẻ này là của Lộ Tư đưa cho hắn, có thể thoải mái ra vào biên giới. Quả nhiên sau khi bọn họ thấy xong lập tức buông vũ khí xuống, kính cẩn cúi đầu.

Hắn kéo Lạc Viêm Chi đang đứng ngơ ngác băng qua cây cầu treo nối giữa hai nơi, chỉ cần sang bên kia rồi men theo con đường núi là sẽ lên được đằng trên.

Lạc Viêm Chi và Bạch Cẩm Thành không hề dừng chân, cứ thế chạy thẳng một mạch. Ban đầu cậu còn lo lắng sẽ có ai đó mai phục dọc đường, ấy nhưng nó lại rất yên bình.

"Nếu mệt thì nói với em." Bạch Cẩm Thành luôn bảo trì tốc độ ngang với Lạc Viêm Chi, tiện thể đảm bảo an toàn cho cậu.

"Không sao, em đừng lo lắng, chúng ta nên làm nhanh rồi về nhanh." Lạc Viêm Chi lắc đầu, là người tu luyện, hiển nhiên sức chịu đựng của bọn họ vượt xa người bình thường. Hơn nữa cấp bậc đã được nâng cao, di chuyển nhiều thế này cũng không tốn sức mấy.

Nhìn cậu một lượt, xác định rằng Lạc Viêm Chi có thể trụ được, Bạch Cẩm Thành gật đầu tăng tốc.

Con dốc này khá cao, nếu như ngước đầu nhìn kỹ có thể thấy được cây cầu bị đánh nứt khi giao đấu với Lăng Chi vẫn còn giữ nguyên vẹn. Chỉ khác ở chỗ người canh cầu đã không còn, hoàn toàn trống trơn.

"Liệu có người nào đó đang ẩn nấp chờ chúng ta ló mặt ra không?" Lạc Viêm Chi thả chậm tốc độ, có chút lo lắng.

"Không có ai, em vừa thử cảm ứng xong." Bạch Cẩm Thành lắc đầu.

Dù nói thế nhưng cẩn thận vẫn hơn, Lạc Viêm Chi bước đi rất nhẹ, thoắt cái đã nhảy lên một đầu cầu. Bạch Cẩm Thành lên sau, đứng cạnh cậu.

Xung quanh không có một bóng người, im lặng rùng rợn như thế này khiến da gà Lạc Viêm Chi nổi lên. Đồng thời khiến cậu cảm thấy có phần nghi ngờ.

"Chúng ta biết đi Địa Cực thế nào đây? Lần đầu tiên anh nghe tới-" Lạc Viêm Chi nhỏ giọng hỏi. Chưa kịp nói hết câu đã bị cắt ngang.

Bạch Cẩm Thành đưa tay lên bịt miệng cậu lại, ánh mắt dần trở nên sắc bén. Đột nhiên hắn lấy quả cầu trong ngực ra ném thẳng xuống dưới vực, sau đó lập tức bế Lạc Viêm Chi chạy về một hướng.

"Em..." Lạc Viêm Chi bị một loạt động tác của Bạch Cẩm Thành làm cho há hốc, không hiểu hắn đang định làm cái gì.

"Chúng ta bị gài bẫy." Hắn chỉ kịp thấp giọng giải thích với cậu, sau đó lại phóng như bay.

Gió thổi vù vù bên tai khiến Lạc Viêm Chi phải nheo mắt lại, cậu sửng sốt khi nghe lời hắn nói, lòng lập tức nảy lên cảnh giác.

Tất nhiên Lạc Viêm Chi sẽ không nghi ngờ tính thật giả trong lời nói của hắn, vậy nên âm thanh báo động trong lòng lập tức rung lên.

"Thả anh xuống đi, anh tự đi được." Cậu bảo với Bạch Cẩm Thành.

Hắn đặt Lạc Viêm Chi xuống, cùng nhau dốc hết sức mà chạy như bay. Dù trong lòng cậu đầy dấu chấm hỏi, thế nhưng khi nhìn Bạch Cẩm Thành vứt quả cầu kia xuống liền biết đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng rồi.

Bình Luận (0)
Comment