Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Chương 47

Bọn họ đã chạy được một quãng khá xa, cho tới khi sức lực gần như cạn kiệt, Bạch Cẩm Thành mới ngừng lại. Tuy rằng dừng lại, thế nhưng mắt hắn vẫn đảo tới đảo lui khắp nơi để đề phòng vạn nhất.

Hắn dẫn Lạc Viêm Chi vào trong một hẻm núi vừa hẹp lại vừa tối tăm, sau đó khe khẽ mà nói chuyện, "Ở trong này an toàn hơn."

Lạc Viêm Chi vẫn một mực đi theo Bạch Cẩm Thành, cậu tin rằng hắn sẽ không nói dối mình.

Nói vách núi hẹp đúng như miêu tả, vách núi này tuy rằng sâu hun hút thế nhưng bề ngang lại cực kỳ tiết kiệm. Hai người đàn ông đứng vào chỉ miễn cưỡng được ở mé bên ngoài mà thôi.

"Bây giờ nói chuyện được rồi chứ?" Lạc Viêm Chi nhỏ giọng thì thầm vào tai của Bạch Cẩm Thành.

Hắn liếc nhìn bên ngoài, khẽ "ừm" một tiếng.

"Em bảo bị gài bẫy, là như thế nào?"

"Ban nãy chạm vào quả cầu kia, không ngờ lại có thêm một tia năng lượng khác thường không biết được rót vào từ bao giờ. Thứ năng lượng đó như một thứ phát tín hiệu thu hút những kẻ mạnh tới đây." Bạch Cẩm Thành ôn tồn giải pháp.

Lạc Viêm Chi nghe vậy sửng sốt. "Vậy là...?"

"Đúng vậy, e rằng thành chủ kia đã bắt tay hợp tác với Lăng Chi rồi. Là em bất cẩn, không kịp phát hiện sớm."

Khi hắn nói như vậy Lạc Viêm Chi liền hiểu, nếu như bọn họ còn giữ quả cầu lâu hơn nữa thì khả năng lớn hiện tại đã phải đấu một trận với Lăng Chi rồi. Cậu không nghi ngờ tính chính xác trong việc này bởi vì nhân vật chính luôn có một năng lực phán đoán với nguy hiểm.

"Cũng may mà em phản ứng nhanh." Lạc Viêm Chi cau mày, không dám nghĩ rằng sẽ có ngày bị gài bẫy như vậy.

Có điều Bạch Cẩm Thành lại lắc đầu. "Nhưng mà bọn họ đã phát hiện chúng ta đặt chân tới đây rồi."

Hắn vừa dứt lời, bên ngoài lập tức vang lên âm thanh sột soạt. Nếu như không nghe rõ thì sẽ không phát hiện được đó là bước chân của người.

Lạc Viêm Chi nín thở ẩn thân, bàn tay được Bạch Cẩm Thành nắm chặt trấn an. Hiện tại nếu như chạy tới giao chiến thì dù có thắng cũng mang đầy vết thương, như vậy không ổn.

Ánh mắt Bạch Cẩm Thành dần tối lại, ngọn lửa chết chóc dần bùng lên. May mà Lạc Viêm Chi không nhìn thấy biểu hiện này, nếu không sẽ sốc mà phát hiện bé con mình nuôi lớn hoá ra đã đen thui từ lúc nào rồi.

Âm thanh trong không khí xao động, chỉ thoáng một chốc đã im bặt. Lạc Viêm Chi ở bên trong nên không có cách gì quan sát được cảnh vật bên ngoài, nhưng mà Bạch Cẩm Thành lại thấy hết. Hắn thấy một vài tên trùm áo đen, trên tay cầm theo quả cầu đang cố lần ra dấu vết.

Quả thật như hắn đoán, bọn chúng muốn thông qua quả cầu này để xác định vị trí của họ. Cái gì mà Địa Cực chứ, đúng là nực cười!

Bạch Cẩm Thành kéo tay của Lạc Viêm Chi sang, nhẹ nhàng viết mấy chữ trên đó. Cậu mím môi, siết chặt tay hắn tỏ ý rằng mình đã hiểu.

Hắn vừa mới bảo với cậu rằng lát nữa chỉ cần bám theo hắn là được. Có lẽ Bạch Cẩm Thành đang định hành động.

Lạc Viêm Chi đặt hết niềm tin lên người của Bạch Cẩm Thành, vậy nên khi hắn bước ra thì lập tức bước theo. Một bàn tay hắn đưa lên che mắt cậu, sau đó Lạc Viêm Chi không biết được gì nữa.

Cơ thể rơi vào một vòng tay rắn chắc, cả mặt đều vùi vào lồng ngực của người nọ. Lạc Viêm Chi không rõ hắn đang ra tay như thế nào, chỉ có thể bị động được ôm mà thôi.

Trong lúc rối loạn như thế này, cậu còn có chút phân tâm mà nghĩ, từ bao giờ Bạch Cẩm Thành lại cao lớn khiến người khác cảm thấy ấm áp yên tâm như vậy?

Có lẽ luôn ở chung với hắn, thế nên cậu không thể phát giác được những điều nhỏ nhặt ấy.

Bạch Cẩm Thành di chuyển rất nhanh, vài ba bước đã mở được cho cả hai một con đường thuận lợi để thoát thân. Hắn nhanh chóng rời đi ngay, tránh việc đụng mặt với Lăng Chi.

Đám người kia không kịp phản ứng với tốc độ của hắn, thế nên chỉ có thể trơ mắt nhìn con mồi của mình vuột khỏi tầm tay.

Cả hai men theo sườn dốc mà trượt xuống, cơ thể của Lạc Viêm Chi luôn được Bạch Cẩm Thành ôm vào trong lòng, thế nên không bị xây xát gì nhiều.

Lúc vòng tay hắn thả lỏng, Lạc Viêm Chi mới có thời gian ngẩng đầu lên quan sát xung quanh. Nơi mà bọn họ rơi xuống là một vùng đất bằng phẳng lại rộng rãi, xung quanh không một bóng người. Nhìn từ dưới lên mới biết con dốc này vừa cao lại vừa hiểm trở, người bình thường mà lăn xuống thì không chết cũng phải què chân gãy tay.

"Em không sao chứ?" Thấy mình vẫn đang nằm đè lên người của hắn, cậu vội vàng tránh sang một bên.

Bạch Cẩm Thành lắc đầu, điều chỉnh cơ thể lại một chút rồi mới từ từ ngồi dậy. Khả năng phục hồi của hắn rất mạnh, thế nên chút thương tích như thế này chẳng nhằm nhò gì.

Có điều Lạc Viêm Chi vẫn không yên tâm, phải nhìn xem toàn bộ cơ thể hắn rồi mới dám thở phào. May mà trên lưng Bạch Cẩm Thành chỉ còn một vết xước nhỏ, chứng kiến quá trình vết bớt kia chữa trị vết thương khiến cậu trầm trồ không thôi.

"Chúng ta cứ đi như vậy, gia đình của Tĩnh Nhai phải làm thế nào?" Đây là vấn đề mà cậu không ngừng lo lắng.

Việc này Bạch Cẩm Thành cũng có suy nghĩ qua, có điều đúng là nan giải.

"Tạm thời chúng ta chưa thể trở về đó ngay được, hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

Bạch Cẩm Thành lắc đầu, hắn chưa dám chắc nên không nói ra cái suy đoán kia. Không cần khiến Lạc Viêm Chi lo lắng hơn nữa.

"Trước mắt ta đang ở bên kia vết nứt, có lẽ nên lánh một thời gian rồi quay lại sau." Lạc Viêm Chi nhíu mày, đây là cách duy nhất. Sức mạnh của bọn họ vẫn chưa thể đấu lại với một đội quân, hơn nữa sắp tới tuyến truyện chính của Bạch Cẩm Thành rồi.

Theo chính truyện, sau khi Bạch Cẩm Thành đi vào thành lớn, sẽ gặp mặt với một nữ chủ. Nữ chủ này vừa gặp đã thích hắn, sẽ là người giúp đỡ cho hắn sau này. Như vậy thì sức mạnh và thế lực của Bạch Cẩm Thành sẽ được nâng cao.

Nhưng mà bọn họ đã đi lệch cốt truyện hơi nhiều rồi, không biết có xảy ra như mong muốn nữa hay không. Lạc Viêm Chi thở ra một hơi, bây giờ mới có lại cảm giác lo lắng về cốt truyện như vậy.

"Anh, sao vậy?" Bạch Cẩm Thành dán sát lại quan sát cậu.

Lạc Viêm Chi giật mình, cảm thấy hơi xấu hổ, thế nên liền lắc đầu. "Không sao, chúng ta nên đi thôi."

Bạch Cẩm Thành nhướn mày nhưng cũng không hỏi nhiều, hai người chỉ nghỉ ngơi trong thoáng chốc rồi lập tức lên đường.

Bình Luận (0)
Comment