Bên kia vực sâu là vùng đất mới đầy rẫy những người thần bí. Có rất nhiều người trùm kín mặt sau đó âm thầm lướt qua. Để hoà mình vào bọn họ, Lạc Viêm Chi và Bạch Cẩm Thành cũng che chắn kín kẽ.
Cuộc gặp mặt của nữ chủ Viên Dật và Bạch Cẩm Thành sắp sửa xảy ra, cậu phải tìm cơ hội để đưa hắn tới địa điểm đó mới được.
"Chúng ta sắp hết tiền rồi, có lẽ nên đi làm nhiệm vụ thôi." Lạc Viêm Chi vờ như vô tình mà nhìn vào túi tiền của mình.
Bạch Cẩm Thành không hề nghi ngờ gì mà gật đầu, trừ những lúc nguy hiểm thì bình thường hắn luôn nghe theo cậu.
Thế là Lạc Viêm Chi có được cái cớ cực kỳ hoàn hảo để vào Viên Dật. Căn cứ của Viên Dật luôn mang một cấu trúc nhất định, thế nên cậu bước vào đã cảm thấy quen thuộc.
Liếc mắt nhìn xung quanh, đúng như miêu tả trong sách, hôm nay chỉ có một người vào nơi này. Người phụ nữ đó che nửa mặt, ngồi trên ghế thong thả uống trả, sẽ không ai có thể ngờ được rằng đó chính là nữ chủ nhân của Viên Dật.
Vị này thỉnh thoảng sẽ nổi hứng tới địa bàn của mình, thế là có cuộc gặp mặt giữa nhân vật chính và nữ chủ.
Nếu như Lạc Viêm Chi nhớ không nhầm, không lâu nữa sẽ có người tới đây gây rối. Và sau đó Bạch Cẩm Thành chính là người ngăn cản tên đó lại rồi bộc lộ ra năng lực của bản thân, nhờ thế thu hút được nữ chủ.
"Anh."
Tiếng kêu của Bạch Cẩm Thành kéo Lạc Viêm Chi trở lại thực tại, cậu hơi ngớ người. "Hả?"
"Lại suy nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?" Hắn nhíu mày, không thích việc cậu suy nghĩ đến thứ khác tới mức bỏ lơ bản thân hắn.
Bây giờ cậu mới phát giác bản thân đang đứng đờ ra, thế nên cười khan, "Không có gì đâu, ảnh chỉ suy nghĩ xem nên chọn nhiệm vụ gì thôi."
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Thành lộ rõ rằng hắn không tin, "Ban nãy cũng ngẩn người như vậy, anh đang tính làm chuyện gì sao?"
Nghe hắn nói thế, Lạc Viêm Chi suýt sặc, đang tính bịa chuyện giải thích thì đột nhiên có người bước vào.
Tên vừa vào là một kẻ mặt mũi bặm trợn thô lỗ, khinh thường liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó mới đến chỗ đóng dấu nhiệm vụ mà đập bàn. Tiếng đập này không hề nhỏ, là cố ý ra oai phủ đầu.
"Gọi chủ của bọn mày ra đây!"
Em gái kia làm việc ở đây đã rất lâu, gặp được đủ mọi loại người, thế nên nở một nụ cười cực kỳ chuyên nghiệp, "Không biết ngài đây có chuyện gì ạ?"
"Hừ, nghe không thông hả? Gọi chủ của mày ra đây!" Gã kia hậm hừ tức giận, phóng ra uy áp bao phủ khắp sảnh rộng.
Không tồi. Năng lực như vậy, thảo nào lại dám ngông cuồng đến thế. Lạc Viêm Chi liếc mắt nhìn cô gái kia, vẫn ngồi yên bất động, thậm chí còn chả buồn nhìn sang.
Em gái kia cũng không ngờ đến sức mạnh của gã ta lại cao như thế, tuy rằng bối rối thế nhưng vẫn giữ nguyên thái độ chuyên nghiệp.
"Nếu ngài không nói ra lý do thì sẽ không được gặp nữ chủ nhân đâu ạ."
Đến rồi đến rồi, câu thoại này có trong tiểu thuyết. Hiện tại Lạc Viêm Chi rất muốn kiếm thứ gì đó nhấm nháp để ngồi xem kịch hay, sau đó là nhìn cặp nam thanh nữ tú gặp gỡ giao lưu.
"Anh, chọn nhiệm vụ đi." Thấy cậu có vẻ hóng hớt, Bạch Cẩm Thành liền lên tiếng thúc giục.
Nghe hắn nói như vậy, Lạc Viêm Chi lập tức nhíu mày. Sao trông hắn không có vẻ gì là muốn quan tâm chuyện trước mặt vậy nhỉ? Hay là do thời cơ chưa tới?
Bên kia lại truyền tới âm thanh, hình như gã đàn ông kia không nhịn được nữa, chuẩn bị ra tay đánh em gái đó.
Khi bàn tay kia đưa lên, Lạc Viêm Chi bắt đầu sốt ruột nhìn về phía Bạch Cẩm Thành, trong lòng âm thầm hô hào. Tại sao còn chưa tới ngăn cản nữa, chẳng lẽ hắn định đợi cho bàn tay kia cách mặt em gái đó một đốt ngón tay mới cứu ư?
"Sao vậy?" Thấy Lạc Viêm Chi lại bắt đầu trở nên kỳ lạ, Bạch Cẩm Thành càng thêm khó hiểu, từ khi bước vào đây cậu đã không chịu tập trung tinh thần rồi, luôn lơ đãng nhìn đâu đâu.
Hết cách, cậu đành phải thử khơi chuyện ra, "Em... Không định cứu cô ấy sao?"
Còn không mau bộc lộ tài năng, quyến rũ hậu cung của mình đi!
"Tại sao phải cứu?" Bạch Cẩm Thành liền nhướn mày nghi hoặc.
Hắn hỏi như vậy khiến Lạc Viêm Chi muốn hoá đá, còn hỏi tại sao à, thì để cho em có được hậu cung đầu tiên chứ sao! Được Viên Dật giúp đỡ sẽ giúp cho tương lai ngày càng xán lạn dễ dàng hơn đó. Theo kịch bản giùm anh đi!
Nhưng mà hắn không thể đọc được nội tâm của Lạc Viêm Chi, thế nên không có cách gì hiểu được lòng cậu.
Mắt thấy em gái kia bị đánh tới nơi mà Bạch Cẩm Thành vẫn đang thờ ơ thế này, cậu chỉ còn cách cắn răng, phóng ra một cột lửa ngăn cản.
Gã đàn ông kia dùng gần như toàn bộ sức mạnh, tay còn chưa kịp hạ đã bị một luồng nhiệt nóng hừng hực vụt ngang qua ngăn cản. Gã thu tay không kịp, ngã ngửa ra đằng sau.
"MẸ KIẾP, LÀ AI?!" Gã quát lớn, vì ăn đau nên vẫn chưa ngồi dậy được. Ánh mắt gã lia tới chỗ của Lạc Viêm Chi, sau đó trợn mắt, "LÀ MÀY?"
Lạc Viêm Chi không ừ hữ gì, chỉ bàng quang nhìn gã, đáy mắt ánh lên sự coi thường. Bị cậu nhìn như vậy, lửa giận của gã lại càng bùng lớn hơn, gã bật mình đứng dậy, hùng hổ đánh về phía của cậu.
"Mày chết chắc rồi!"
Chưa đợi cậu kịp né tránh, một bóng người đã nhanh nhẹn chắn ở trước. Bạch Cẩm Thành lạnh lùng nhìn gã như nhìn một vật chết, sau đó phóng sức mạnh Đoạ Phần ra bên ngoài.
Khí đen mạnh mẽ áp chế, chậm rãi ăn mòn con mồi. Gã ta thấy có chuyện chẳng lành, muốn quay đầu tránh khỏi, thế nhưng đã muộn.
"Á-"
Bóng tối sâu hun hút bủa vây lấy thân hình to lớn của gã, cuốn lấy gã vào bên trong, âm thanh la hét cũng bị khí đen đó nhấn chìm.
Cảnh tượng này khiến cho Lạc Viêm Chi bất giác rùng mình, cậu không biết đây là chiêu thức gì, thế nhưng chắc chắn vô cùng đau đớn.
Khoảng chừng vài phút sau, Bạch Cẩm Thành mới thả người ra. Ban nãy gã ta còn mạnh miệng là thế, bây giờ đã nằm co quắp, mặt mày tái nhợt trông vô cùng đáng sợ.
"Tên này chết rồi sao?" Cậu nhíu mày che giấu cảm giác khó chịu, nhìn thẳng vào mắt hắn mà hỏi.
Bạch Cẩm Thành lắc đầu. "Vẫn giữ lại một mạng."
Nghe thế cậu thoáng thở phào một hơi, tuy rằng gã này không phải loại tốt lành gì, thế nhưng giết gã lại là một vấn đề khác. Cậu không muốn Bạch Cẩm Thành trở thành một người tàn bạo như vậy.
Bạch Cẩm Thành tinh tế quan sát mọi biểu cảm nhỏ nhặt của cậu, không bỏ sót một điều gì. Thấy cậu thả lỏng khi nghe mình chưa giết gã này, hắn liền biết mình đã đoán đúng.
Lạc Viêm Chi lương thiện, vậy thì hắn tình nguyện lương thiện theo ý cậu. Còn sau lưng thì không dám chắc.
Em gái kia sau khi hoàn hồn thì lập tức khôi phục tác phong, cúi đầu cảm ơn Lạc Viêm Chi lẫn Bạch Cẩm Thành lia lịa.
"Tiểu Lan, hai người kia đã cứu em, phải trả ơn cho họ chứ." Người phụ nữ ngồi trên ghế nãy giờ đã tháo che mặt ra, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ.
Cô đứng dậy, môi son mỉm cười với Lạc Viêm Chi và Bạch Cẩm Thành, đôi mắt thoáng dừng lại khi nhìn thấy gương mặt hắn.
Không hổ danh là nữ chủ, nhan sắc không hề tầm thường chút nào. Nếu như đứng cạnh với nam chính, quả là cảnh đẹp như tranh vẽ.
Tiểu Lan cúi thấp đầu khi nhìn thấy cô, kính cẩn hô lên một tiếng, "Chủ nhân."
Viên Dật gật đầu, mỉm cười tiến tới trước mặt của Bạch Cẩm Thành.
"Xin chào, có thể cho tôi biết tên của anh không?"
Đúng là không nên nghi ngờ năng lực của tiểu thuyết, tuy rằng quá trình không đúng cho lắm, thế nhưng vẫn mang tới hiệu quả tương tự. Lạc Viêm Chi đứng bên cạnh, mỉm cười một cách hài lòng.